Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 32 - Chương 32: Chào Ngươi Tiểu Tặc

trước
tiếp

Chào ngươi tiểu tặc

Edit: Yunchan

***

Trong thôn Phượng Tuyền có một con suối trong, mùi vị ngọt thanh, tương truyền thuở xưa Phượng Hoàng thường hay ghé lại nơi này nghỉ chân, uống nước suối ngọt, cho nên con suối này được gọi là Phượng Tuyền, và tên thôn cũng bắt nguồn từ đó.

Nhờ có con suối trong này mà người dân trong thôn mấy đời đều làm nghề ủ rượu, so với những bách tính quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì cuộc sống ở đây tương đối dư dả hơn. Do đó trong thôn chẳng những có tiệm tạp hóa, sạp thịt, tiệm ăn và khách điếm, mà còn xây cả trường học, đáp ứng đầy đủ nhu cầu của Hàn Ngâm.

Từng bị nhốt trong thạch thất, trải nghiệm qua cảm giác đói meo đói mốc rồi, nên bây giờ cô không ăn Ích Cốc hoàn nữa, mà để lại trên người để đề phòng bất trắc. Hiện tại vào mỗi bữa sáng, cô thường đi ra ngoài xơi một bát mỳ Dương Xuân, sau đó quay về chuyên tâm tu luyện.

Áng chừng tới chiều là trường học sẽ nghỉ, cô bèn đi tới sạp thịt mua một gói đầu heo, tới tiệm ăn xách một lồng bánh bao, sau đó lại bỏ ra hai lượng để mua rượu Phượng Tuyền, tiện thể gói theo hai túi đậu phộng và đậu tằm để làm đồ nhắm, xong đâu đó bèn mang hết đến nơi ở của tiên sinh dạy học.

Tiên sinh uống rượu, cô gặm bánh bao. Chờ đến khi tiên sinh uống tới hào hứng, cô bèn chớp thời cơ thỉnh giáo vài nghi vấn trong lúc đọc sách. Lần nào cũng chọc đúng vào bản tính thích giảng bài của tiên sinh này, giải đáp nghi vấn cho cô thôi chưa đủ, còn hứng thú lôi kéo cô kể đủ chuyện từ cổ chí kim, thế sự đổi dời, cả sự tráo trở của kẻ phong lưu. Kể ra cũng truyền thụ cho cô kha khá kiến thức.

Đương nhiên cuộc trò chuyện tràng giang đại hải kiểu này, thường phải đến tận khuya mới tan. Bao giờ cô cũng giẫm lên con đường trải đầy ánh trăng mờ để về nhà, sau đó ngồi dưới cửa sổ đọc sách đến tận giờ Dần, bấy giờ mới bất đắc dĩ lên giường chợp mắt, đánh một giấc chừng hai ba canh giờ.

Mỗi ngày trôi qua đơn điệu nhưng không khô khan, thậm chí Hàn Ngâm còn thấy thích thú. Vì tốc độ tu luyện gần đây của cô đã nhanh hơn mọi khi mấy lần, hơn nữa còn cảm giác được rất rõ những thứ mình hiểu đang ngày một nhiều lên. Kiểu sống không phí hoài thời gian này khiến cô rất vững dạ, trong tay có một nghề quả nhiên là chuyện hạnh phúc biết bao. Ít nhất, ngộ nhỡ sau này cô tu tiên không thành bị đuổi khỏi Cửu Huyền, thì vẫn có thể ra đầu đường bày một cái sạp của riêng mình, hoặc đi làm một tiên sinh chép sổ chẳng hạn. Không cần phải lê la đầu đường vật vã mưu sinh, ăn bữa nay lo bữa mai nữa.

Chẳng qua thi thoảng cũng có chút rắc rối. Chuyện là trong thôn có vài phụ nhân thích buôn chuyện, tuy không dám tới gần đại trạch cô ở, nhưng lúc gặp cô trên đường thôn, vẫn kéo cô lại hỏi thăm dăm ba câu, hơn nữa số câu hỏi lần sau lại nhiều hơn lần trước, chỉ thiếu điều đào hết mười tám đời tổ tông của cô lên.

Lúc đầu cô còn đáp lấy lệ vài câu thực thực giả giả. Về sau bị hỏi đến phiền, cô bèn nói bừa rằng trong lúc mình cùng người nhà đi du sơn ngoạn thủy, vô tình đi lạc tới thôn Phượng Tuyền, may mà trên người còn mang theo ít bạc, đủ để nán lại đây mấy tháng, hiện tại cô đã cho người truyền tin về nhà, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có người tới đón cô.

“Thế à, vậy nhà cậu làm nghề gì?”

Đây là vấn đề được hỏi nhiều nhất.

Hàn Ngâm đáp: “Làm công ăn lương.”

Mắt người hỏi sẽ tỏa sáng: “Làm quan sao?”

Hàn Ngâm úp mở: “Quan nhỏ không đáng nhắc tới.”

“Thế rốt cuộc là quan gì?”

Hàn Ngâm sẽ rũ mắt nói: “Cha ta là đao phủ, anh ta là lao đầu.”

Câu này vừa thốt ra, xung quanh đều lặng ngắt như tờ, người nhát gan thì cười gượng rồi kiếm cớ đi mất, có người thì quay mặt bỏ đi một nước, còn lau mồ hôi nói: “Chả trách cậu còn nhỏ tuổi mà dám ở một mình trong tòa trạch đó, đã vậy còn chả gặp phải thứ không sạch sẽ gì. Hóa ra là trên người có sát khí, ma tà không dám xâm phạm… ha ha… đây thật là… thật là gia phong gia truyền… cậu còn bận nhiều việc, thôi ta về làm cơm ăn đây.”

Họ có tin câu chuyện này hay không, Hàn Ngâm không rõ lắm, nhưng từ đó có rất ít thôn dân tìm cô hỏi chuyện, nếu có chạm mặt trên đường thì nhiều lắm là cười lúng túng với cô rồi đi lướt qua, cứ như làm vậy sẽ không dính đen đủi trên người cô, và cũng không đắc tội với cô.

Cứ thế chớp mắt đã hai tháng trôi qua, Hàn Ngâm dựa vào trí nhớ tốt, rốt cuộc đã học được toàn bộ thể chữ trên trúc giản. Hơn nữa trong lúc đọc sách, rất ít khi xảy ra chuyện không hiểu được nghĩa của câu. Đến đây cô mới bê đống trúc giản cất kỹ ra, quyết định đọc thử.

Nhưng cô không biết là cùng lúc đó, có một bóng đen đang rón rén leo vào tường.

Người này tên là Hồ Khản, nổi tiếng hết ăn lại nằm ở trong thôn, tuổi chừng hai mươi, bản thân chẳng có nghề ngỗng gì mà chỉ biết sống dựa vào cha mình. Thế mà hắn lại còn nghiện bài bạc, cha mẹ hắn không chịu cho hắn tiền đánh bạc, máu cờ bạc của hắn nổi lên không kiềm được, bèn nhớ lại có một lần cha mẹ hắn nói chuyện trên bàn cơm, đã nhắc tới tiểu ca thần bí trong căn nhà hoang, thế là tâm địa bất lương của hắn trỗi dậy.

Đương nhiên chuyện giết người phóng hỏa có mượn mười lá gan hắn cũng không dám làm. Hắn chỉ nghĩ Hàn Ngâm còn nhỏ tuổi, ở một mình trong nhà hoang nhất định rất sợ, cho nên quyết định giả ma hù cô, rồi chớp thời cơ trộm ít tiền của. Nào ngờ mới mò tới ngọn đèn leo lét mà Hàn Ngâm đặt bên cửa sổ, thì chợt nghe thấy bên trong phát ra tiếng thét kinh hãi.

Hồ Khản tưởng đâu mình bị phát hiện, trong thời tiết oi bức thế này lại bị hù cho toát mồ hôi lạnh. Cũng may ngay sau đó bên trong lại có một giọng trong trẻo vang lên: “Nha Nha, nhặt được kho báu! Ta nhặt được kho báu rồi!”

Từ “Kho báu” này làm hắn mừng như điên, bình tĩnh lại rồi lặng lẽ thấm nước vào đầu ngón tay, chọc vào song cửa sổ giấy để nhìn vào trong. Kết quả không phát hiện ra tiểu ca thần bí nào, mà lại trông thấy một thiếu nữ tóc xanh đang ngồi khoanh chân trên giường, vừa nhìn chằm chằm vào trúc giản phía trước với vẻ mừng rỡ, vừa đưa tay lắc lắc con heo đen cánh dài bên cạnh mình.

Cảnh tượng vô cùng yêu dị, khiến tròng mắt của hắn suýt thì lọt ra ngoài. Sau đó lại thấy con heo kia đảo mí mắt một cách lười biếng, hỉnh hỉnh cái mũi heo về hướng cửa sổ như cảm giác được điều gì. Nhìn thấy cảnh này tim hắn bỗng thót lên, sống lưng lạnh toát.

Thiếu nữ hình như chưa cảm thấy, vẫn đếm say sưa: “Trên đây chép rất nhiều thứ! Tâm đắc tu tiên, bí quyết luyện đan, có cả phương thuốc dân gian, pháp thuật, trận đồ, bùa và cách luyện pháp khí pháp bảo… Woa, nhìn nè nhìn nè, pháp thuật đoạt xá tà môn, có thể cưỡng chế chiếm xác người khác, hủy diệt hồn phách, làm người đó vĩnh viễn không được siêu sinh…”

Một chuỗi danh từ phía trước Hồ Khản nghe mà ù ù cạc cạc. Nhưng hai câu cuối hắn nghe rất rõ, lại liên tưởng tới lời đồn quỷ quái trong ngôi nhà này, đến đây ba hồn bảy vía đã bị hù chạy phân nửa, da đầu lập tức nổ tung, quay lưng bỏ chạy. Khốn nỗi vì quá sợ nên hai chân nhũn ra, mới chạy chưa bao xa đã ngã sấp vào bụi cỏ hoang, ngay sau đó nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên đánh “Kẹt”.

Hắn run bần bật ngước mắt lên, nhìn thấy thiếu nữ đứng ở bên cửa, gương mặt xinh xắn sạch sẽ thấp thoáng dưới ánh trăng, hoàn toàn khác xa người bình thường. Nhưng chẳng biết sao, trên gương mặt như vậy lại kèm theo mái tóc dài xanh biếc cùng cặp mắt sáng rực, nhìn qua vô cùng yêu nghiệt, tựa như…

Tựa như yêu tinh trong núi!

Đúng, cô nhất định là thụ yêu thành tinh, nếu không sao lại có màu tóc kỳ dị như vậy, chưa kể con heo bên cạnh cô, giống như quỷ thú trồi lên từ địa ngục vô gian.

Sắp bị ăn tươi sao? Có lẽ nào sắp bị ăn tươi…

Hồ Khản sợ đến nỗi run cầm cập toàn thân, ngay cả hàm răng cũng run không ngừng, phát ra tiếng cạch cạch nho nhỏ, giọng nói cũng như bị bôi sáp, không thốt ra được dù là một lời xin tha. Hắn chỉ có thể nằm mọp trong bụi cỏ hoang, van xin trời cao, giá nào cũng đừng cho yêu tinh này phát hiện ra hắn.

Đáng tiếc Hàn Ngâm mới bước ra, dùng linh thức dò xét bốn phía đã phát hiện ra hắn ngay. Cô đoán hắn là một tên trộm, nếu không đêm hôm khuya khoắc mò tới chỗ không ai dám bén mảng này làm gì, mà có dám tới, thì cũng nên gõ cửa mới đúng.

Cô chỉ hơi trầm ngâm chốc lát, sau đó lập tức nâng Tụ Quang thuật trong lòng bàn tay nhắm về chỗ Hồ Khản đang trốn, cười nói: “Chào ngươi tiểu tặc.”

Ánh sáng của Tụ Quang thuật càng tôn lên vẻ ma quái cho gương mặt cô.

Hồ Khản thấy cô quả nhiên không phải người thường, sợ đến nỗi ngây đơ trên đất, đũng quần ướt sũng —–

~ Hết chương 32 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.