Độc Câu Tình
Edit: Yunchan
***
Hàn Ngâm đã không còn tin vào suy đoán trước đây của mình nữa, mắt liếc qua Tạo Hóa Kim Tiền, gập ngón tay gõ khẽ mặt bàn.
“Khai thật đi, Nguyên Nhất chân nhân và Sở Mộ Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạo Hóa Kim Tiền vặn vẹo uốn éo, ra vẻ ngạc nhiên: “Hàn Ngâm nhóc tì, Huyết Ngọc Sinh Cơ tốt ghê cơ, vết sẹo trên mặt ngươi loáng cái đã lặn mất tăm rồi kìa!”
Hàn Ngâm bặm môi, hỏi lại: “Là Nguyên Nhất chân nhân thích Sở Mộ Tuyết trước sao?”
Tạo Hóa Kim Tiền lẩm bẩm: “Pháp khí luyện xong rồi, ngươi có muốn xem thử không?”
“Là cái gì?”
Tạo Hóa Kim Tiền phun ra một hạt châu màu vàng nhạt, lớn cỡ trái nhãn: “Châu tránh tà.”
Tên này nghe không được hay ho cho lắm.
Hàn Ngâm nhặt hạt châu lên nhìn thử: “Có ích lợi gì?”
“Mang trên người sẽ không bị yêu mị quỷ khí quấy nhiễu, còn có thể trừ tà tránh ác, tịnh tâm an thần.”
“Vậy sao?” Hàn Ngâm đỡ trán: “Thứ này tặng cho mấy đạo sĩ giang hồ bắt quỷ trừ yêu chắc họ thích lắm đấy.”
Tạo Hóa Kim Tiền bật cười: “Đã nói ngươi vô tri rồi mà không nghe! Cùng là loại trừ tà tránh ác, nhưng pháp khí này lại khác với phù khí, bọn yêu ma quỷ quái tu vi thấp cơ bản không dám tới gần ngươi, vừa chạm vào là tan thành mây khói ngay.”
“Tu vi cao thì sao?”
“Lúc tiếp cận ngươi thì châu tránh tà này sẽ cảnh báo.”
“Được rồi, nói vào điểm chính đi.”
“Mang nó lúc tu luyện sẽ không bị tâm ma quấy rối, còn có thể thu lại khí tức, lúc nghe lén, nhìn lén, đánh lén khó bị ai phát hiện.”
Hàn Ngâm bắt đầu hứng thú: “Nghe lén nhìn lén đánh lén?”
“Đúng thế.” Tạo Hóa Kim Tiền tuyệt vọng với độ dốt đặc của cô: “Nếu ngươi muốn tiếp cận một người có tu vi cao hơn mình, dù thu khí tức lại cũng chẳng có ích gì, chỉ cần hắn dò linh thức bốn phía là có thể phát hiện ra sự tồn tại của ngươi. Thế nhưng châu tránh tà này lại khác hẳn, trừ khi tu vi của người đó cao hơn ngươi quá nhiều, cộng thêm ngưng thần chuyên tâm tra xét, bằng không dứt khoát không phát hiện được sự tồn tại của ngươi…”
Nói còn chưa nói hết lời, Thổ Linh trư đã ngậm một viên linh khoáng hớn hở chạy tới tìm Hàn Ngâm đổi đồ ăn, kết quả còn chưa tới gần Hàn Ngâm, châu tránh đã sáng rực lên, bao phủ Hàn Ngâm trong phạm vi một trượng.
Thổ Linh trư chạm phải ánh sáng này trên người chợt bốc khói đen, nó “Éc” một tiếng, vứt viên linh khoáng chạy bán sống bán chết ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn lúc tới gấp mấy lần.
Tạo Hóa Kim Tiền cười tới hụt hơi: “Heo… heo yêu cấp thấp…”
Hàn Ngâm xám xịt nhặt viên linh khoáng lên, nhét thẳng vào trong mắt tiền: “Nói đi, làm thế nào mới khống chế được châu tránh tà này, để nó đừng làm linh thú của ta bị thương.”
Đợi Tạo Hóa Kim Tiền giảng giải hết một thôi một hồi, Hàn Ngâm dỗ dành Thổ Linh trư xong, luyện thành châu tránh tà, thì trời đã tối mịt.
Tạo Hóa Kim Tiền ngáp một cái thật kêu: “Mệt quá mệt quá, bổn đại gia muốn đi ngủ.”
“Được thôi.” Hàn Ngâm cười nhẹ: “Ngươi nói cho xong chuyện Nguyên Nhất chân đi rồi muốn ngủ thì ngủ.”
Tạo Hóa Kim Tiền: “… Ngươi còn chưa chịu thôi?”
“Tại ngươi thiếu thành thật thôi! Chuyện đã qua lâu thế rồi, ngươi nói nhanh gọn lẹ một chút thì có làm sao đâu?”
Tạo Hóa Kim Tiền nói giọng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cũng vì chuyện đã qua lâu như vậy, ta mới không biết ngươi điều tra để làm gì!”
Hàn Ngâm còn hợp lý hợp tình hơn cả nó: “Lẽ ra ta không tính điều tra đâu, nhưng ngươi không thấy sao, thôn Phượng Tuyền bị tàn sát, Sở phu tử bị bắt, tới Lạc sư huynh cũng bị thương, ta nghĩ việc này chắc chắn có liên quan, không điều tra ra thì ta làm sao biết Ma môn đang âm mưu chuyện gì!”
Tạo Hóa Kim Tiền cười giễu: “Biết được âm mưu của Ma môn thì sao nào, chỉ với tu vi của ngươi thì làm được gì? Đừng nói với ta ngươi đột nhiên đổi nết, muốn quên mình vì người, làm người nghĩa hiệp cứu thế nhân trong cảnh dầu sôi lửa bỏng nhé.”
Hàn Ngâm bị nó đâm cho nghẹn họng, sau đó thở dài nói: “Được rồi, nói thẳng ra thì sống chết của thế nhân có liên quan gì tới ta đâu? Ta cơ bản không quan tâm, ta chỉ hy vọng những người quan tâm ta, những người đối xử tốt với ta không gặp phải nguy hiểm gì, bởi vậy ta mới muốn điều tra rõ việc này. Nếu chuyện này không liên quan tới họ, thì ngươi yên tâm, ngươi có mời ta cũng chẳng thèm lo, nhưng nếu chuyện này có liên quan đến họ, tuy ta không làm được gì, nhưng nhắc nhở họ một tiếng, để họ cố hết sức tránh xa nguy hiểm, như vậy cũng không được sao!”
Tạo Hóa Kim Tiền vẫn còn độc mồm độc miệng, cười bi thảm: “Ngươi sợ họ chết hết rồi, ngươi sẽ biến thành đồ thảm hại không ai thương không ai yêu như trước đây chứ gì.”
Hàn Ngâm nhướng mày, thừa nhận một cách thản nhiên: “Phải thì sao!”
Cũng vì từ nhỏ cô không nhận được bao nhiêu yêu thương, nên hôm nay mới quý trọng gấp bội, cô không cảm thấy nó có gì sai trái!
Dĩ nhiên, Tạo Hóa Kim Tiền cũng không moi ra được cái sai của cô, nên rơi vào trầm mặc.
Hàn Ngâm nói tiếp: “Đương nhiên, ngươi có quyền không nói, dù gì ta cũng đâu phải chủ nhân của ngươi, chúng ta chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau, về cơ bản ngươi không cần phục tùng mệnh lệnh của ta.”
Cô thốt ra lời này chỉ vì giận dỗi, tuy Tạo Hóa Kim Tiền không chịu nhận cô làm chủ, còn kiêu căng khó ưa, nhưng dù gì hiện tại nó cũng là thứ thuộc về cô, khiến cho cô phải bao phen liều mạng, nếu nói trừ lợi dụng ra cô tuyệt đối không có chút tình cảm nào với Tạo Hóa Kim Tiền, thì đó là chuyện không thể nào.
Rốt cuộc Tạo Hóa Kim Tiền cũng thỏa hiệp: “Được rồi, xét thấy còn phải tiếp tục lợi dụng ngươi, bổn đại gia nói việc này cho ngươi nghe cũng không sao, nhưng ngươi phải hứa, không được kể cho người khác nghe.”
Hàn Ngâm đáp rất thẳng thắn: “Được…”
Lời còn chưa dứt, cửa sổ bị đóng chặt đột nhiên bị ai đó gõ nhẹ, một giọng lười biếng vang lên bên ngoài: “Có thể dự thính không?”
Hàn Ngâm mở cửa sổ ra, nhìn thấy Mộ Thập Tam.
Ánh trăng mờ chiếu chênh chếch lên người hắn, tạo thành sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, phác lên dáng người cao ráo sáng sủa của hắn một đường nét rực rỡ.
Hắn nhìn cô, bên môi ẩn chứa nụ cười biếng nhác, đôi mắt chứa sao rạng rỡ lấp lánh.
Từ khi Hàn Ngâm bước vào Cửu Huyền, lần đầu tiên gặp hắn đã cảm thấy người này rất dễ nhìn, đó không phải để chỉ ngũ quan hắn đẹp đẽ, nếu chỉ là đẹp, thì cô thấy ngũ quan của Lạc Vân Khanh còn cân đối hơn hắn, tựa như tạc ra từ ngọc thạch, sạch sẽ không tỳ vết.
Hắn khác xa Lạc Vân Khanh, trên người hắn toát ra một thứ mị lực lười biếng hớp hồn người, loại cảm giác này như một dòng chảy bất định, không tài nào phán đoán được. Khi hắn ở trước mặt ngươi, chỉ cần ngươi nhìn thấy hắn, thì sẽ bị từng hành động cử chỉ, từng nụ cười lời nói của hắn đầu độc, quên mất mọi thứ.
“Ngài vào đi.” Hàn Ngâm thở dài bất lực: “Không phải ngài không có hứng thú với chuyện này, không thích nghe sao?”
Mộ Thập Tam nghiêng người ngồi lên bệ cửa sổ, ánh mắt lóe lên: “Bây giờ ta đổi ý rồi.”
Tạo Hóa Kim Tiền cực không thích hắn đến dự thính, nhưng nó đã thông minh ra rồi, nếu nó không nói, Mộ Thập Tam luôn có cách bắt nó nói, thay vì bị lăng nhục đủ kiểu, trêu cợt đủ điều, thì chi bằng nghe lời cho xong, coi như bớt việc.
Nó bất đắc dĩ mở miệng: “Thật ra Sở Mộ Tuyết chưa từng thích Nguyên Nhất chân nhân, lời đồn dụ dỗ sư phụ, đại nghịch bất đạo này đều là do Tống Việt âm thầm thả ra.”
Khóe miệng Hàn Ngâm giật lên, lại là Tống Việt.
Về phần tại sao Tống Việt lại làm thế, nguyên nhân có đầy ra đó, không liên quan tới chuyện cô muốn điều tra nên cô không muốn hỏi.
Tạo Hóa Kim Tiền kể lại toàn bộ chuyện năm xưa, hóa ra Sở Mộ Tuyết cũng là một người có tư chất kinh tài tuyệt diễm, lên núi chưa bao lâu đã được chọn vào nội môn, làm đệ tử của Nguyên Nhất chân nhân.
Khi ấy bên cạnh Nguyên Nhất chân nhân chỉ có một đệ tử là Tống Việt, không thể nói tư chất của ông ta kém, vì nếu kém thì đã không vào được nội môn, chỉ có thể nói tâm tính của ông ta không thích hợp để tu tiên, vừa thích khoe khoang, vừa thích xen vào chuyện người khác, khiến bao nhiêu người chán ghét. Thế nên so với một Sở Mộ Tuyết thông minh sắc sảo, hiểu ý người, phân rõ cao thấp, Nguyên Nhất chân nhân thích ai đã là chuyện quá mức rõ ràng.
Dần dà, mọi việc của Tống Việt đều do Sở Mộ Tuyết thay thế, người tu tiên không cần tốn công ăn uống, nhưng sinh hoạt cơ bản như ở nằm ngồi nói chung không tránh được. Vì tất cả đều được Sở Mộ Tuyết dốc lòng lo liệu, nên Nguyên Nhất chân nhân ngày càng ưu ái cô hơn, ngay cả thỉnh thoảng xuất môn thăm hỏi bạn bè cũng sẽ mang cô theo.
Nói đến đây, Tạo Hóa Kim Tiền than nhẹ một tiếng: “Thật ra năm đó Nguyên Nhất chân nhân là người lừng danh nhất trong số Cửu Huyền tam tử, lại là thủ đồ của Tôn Đỉnh Tôn chưởng môn đời trước, có thể truyền nối y bát, nên Tôn chưởng môn mới giao ta và vườn linh động thiên lại cho Nguyên Nhất chân nhân. Nhưng danh tiếng vang dội, tu vi cao thâm, khiến y khó tránh khỏi hăng hái bốc đồng, làm việc cũng thiếu thận trọng, vì thế đã rước lấy không ít cường địch ở Yêu môn và Ma môn, có một lần y dẫn theo Sở Mộ Tuyết ra ngoài đã bị Yêu môn liên thủ làm trọng thương, may mắn mới giữ được mạng.”
Hàn Ngâm sụp mắt trầm ngâm, không biết nguyên nhân Tống Việt cực ghét yêu loại có liên quan gì tới việc này hay không đây.
“Nhờ có linh quả trong vườn linh động thên chữa thương, thương thế của Nguyên Nhất chân nhân thật ra không đáng ngại, chẳng qua trong lũ yêu đả thương y, có một Mị Linh Hồ tu hành ngàn năm, ả đã hạ trên người y độc Câu Tình…” Tạo Hóa Kim Tiền càng nói giọng càng nhỏ, khi nói đến đây thì im bặt.
“Sao không nói tiếp nữa?” Hàn Ngâm kinh ngạc: “Nếu như Nguyên Nhất chân nhân yêu đệ tử của mình là do trúng phải độc Câu Tình, thế thì cũng đâu tổn hại gì tới anh danh một đời.”
Đúng là không thể nói chuyện với nhóc tì vô tri này mà!
Tạo Hóa Kim Tiền hừ một tiếng phớt lờ cô, trái lại Mộ Thập Tam lại bỗng nhiên mỉm cười: “Độc Câu Tình, nghĩa như tên, trong lòng phải có tình thì mới có thể câu ra, nếu không có tình thì độc này chỉ vô ích.”
Hàn Ngâm giật mình: “Nghĩa là, trước khi trúng độc Nguyên Nhất chân nhân đã yêu Sở Mộ Tuyết?”
Mộ Thập Tam thu lại nụ cười: “Như một đốm lửa mới nhóm lên, ban đầu chỉ rất nhỏ, với tu vi và tâm cảnh của Nguyên Nhất chân nhân, cố gắng thì vẫn có thể khống chế được, nhưng sau khi trúng độc, tơ tình mọc lan trói buộc, chưa kể người thương ngày ngày xuất hiện ngay trước mặt, rễ độc ngày một cắm sâu, sợ là không thể giải được nữa.”
“Đúng thế!” Tạo Hóa Kim Tiềm cất giọng phụ họa đầy hiếm hoi: “Quãng thời gian đó tính tình của Nguyên Nhất chân nhân vô cùng nóng nảy, hở ra là phát hỏa với Sở Mộ Tuyết, có một lần thậm chí còn đuổi cô ta ra khỏi môn phái, nhưng thuốc giải của độc Câu Tình khó tìm, y có vùng vẫy cỡ nào đi nữa cũng vô dụng, cuối cùng vẫn chìm sâu vào biển tình, cố gắng bao nhiêu cũng không chống lại được nỗi khổ tương tư, nên đã đích thân đón Sở Mộ Tuyết về lại Cửu Huyền.”
Như vậy à!
Hàn Ngâm nhìn Tạo Hóa Kim Tiền chằm chằm: “Tại sao không kể nữa?”
Tạo Hóa Kim Tiền phát cáu: “Chẳng phải ngươi muốn biết chuyện của Nguyên Nhất chân nhân với Sở Mộ Tuyết sao? Ta kể hết cho ngươi biết rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa hả?”
Hàn Ngâm nhướng mày: “Đừng lừa phỉnh ta, chuyện quan trọng nhất ngươi còn chưa nói! Nếu Nguyên Nhất chân nhân đuổi Sở Mộ Tuyết ra khỏi môn phái, sau đó lại đón về, thì tại sao Sở Mộ Tuyết lại phản bội Cửu Huyền, dấn thân vào Ma môn?”
Tạo Hóa Kim Tiền phát nghẹn, lát sau mới há mồm mắng: “Đáng ghét!”
~ Hết chương 63 ~