Không còn chia cách
Edit: Yunchan
***
Đêm khuya sương dầy, ánh trăng càng thêm hiền hòa trong vắt, rọi lên mặt hồ phủ trắng sương đêm, nhuộm thắm gợn nước lăn tăn sóng sánh, xô ra lớp lớp hào quang như bạc vỡ.
Trên ghềnh đá nối giữa hồ và hồ cũng lượn lờ màn sương mờ không tan, ánh trăng khó lòng chiếu xuyên qua màn sương, chỉ có thể trông thấy thấp thoáng y phục rơi ngổn ngang đầy đất và hương tình kiều diễm ái muội.
“Thập Tam…”
Hàn Ngâm nâng gương mặt anh tuấn sáng láng của Mộ Thập Tam bằng hai tay, cắn môi, nét mặt có vẻ khổ sở.
“Ừ?” Mộ Thập Tam cúi mặt xuống hôn nhẹ lên cằm cô, đôi mắt sâu hút như giăng ngập hơi nước, bên trong toát ra hình bóng dục vọng, mơ màng và mê hoặc.
Hàn Ngâm cũng có loại dục vọng này, tuy giờ đây cô đang say, lời nói và việc làm đều chẳng chút e dè, nhưng vẫn không biết làm sao để biểu đạt được loại cảm giác khó thể diễn tả bằng lời này.
Chỉ có thể nói đó là loại cảm giác cả tâm thần đều say trong đó, nhưng lại vô cùng dày vò, vô cùng khốn khổ, không biết đến cùng bản thân muốn gì, gọi không ra lời, xua mãi chẳng đi. Cô chỉ còn biết cắn môi nhìn hắn, lắc lắc người ra vẻ đáng thương, muốn đổi một tư thế khiến mình thấy khá hơn một chút.
Song hành động này lại khiến bàn tay đang bám lên vai cô của Mộ Thập Tam bỗng nhiên siết chặt, làn hơi nước trong mắt càng dày đặc hơn. Thú thật, hắn còn khốn khổ hơn Hàn Ngâm rất nhiều, sự kiềm chế đã đạt tới giới hạn từ lâu, sở dĩ hắn còn khẽ khàng chậm rãi khơi dậy dục niệm trong cơ thể cô, chưa ăn sạch cô, đó là vì hắn muốn cô hoàn toàn thả lỏng tinh thần, lần đầu tiên không nên quá đau, nhưng mà…
Nhưng mà bây giờ hắn không nhịn nổi nữa!
Nhìn lại Hàn Ngâm, hai gò má thổi lên sắc hồng, môi tựa như cánh hoa ướp sương, tỏa ra màu sắc mê người như mật ngọt. Thứ trêu chọc người nhất chính là đôi mắt kia, phản chiếu ánh trăng lung linh còn nhuộm sắc nước trơn bóng, ướt át trong trẻo, xinh đẹp tới tận xương tủy.
Dáng vẻ này, là muốn nói hãy ăn đi đúng không?
Lòng Mộ Thập Tam rung động, tim đập nhanh như trống trận, ngón tay thon gầy nhẹ nhàng ve vuốt, xoa lên từng dấu đỏ hồng do hắn tạo ra, không nhanh không chậm, khi lên xuống, khi dừng lại.
“Thập Tam…”
Hàn Ngâm chỉ còn biết lặp lại lời nỉ non, đợi tới khi đầu ngón tay Mộ Thập Tam tìm tới giữa hai chân, cô càng thêm mất tự chủ, rên khẽ thành tiếng, hai tay vịn chắc lên chiếc eo gầy mà dẻo dai của hắn.
Bên môi Mộ Thập Tam tràn ra tiếng cười khẽ, cúi người đặt từng nụ hôn tinh tế lên người cô, nhưng đầu ngón tay vẫn như đang gẩy lên huyền cầm, linh hoạt mà chậm rãi vân vê khêu chọc, xoa bóp nhào nặn, khiến tiếng lòng cô rung động. Ngay sau đó tất cả khát vọng và khoái ý cuộn trào khiến cơ thể cô cong lên run rẩy, thở dốc từng cơn.
Dục vọng bị khơi dậy nhấp nhô lên xuống, dần dần dâng trào thành biển cả mênh mông, Hàn Ngâm thật sự đã bị hắn bức ra điểm tận cùng của dục vọng, đám mây hồng nhuộm thắm đôi bờ má ngày một đậm màu, vòng tay ôm hắn cũng ngày một siết chặt.
Tốt thôi, dù bị từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt cuốn trôi đi, thì cũng muốn ôm nhau chìm sâu vào trong nó.
Chẳng qua —-
Thân thể hai người dán sát vào nhau đã nóng bỏng như lửa, tạo thành cơn sóng nhiệt mãnh liệt, Hàn Ngâm chìm trong cơn sóng nhiệt này lại cảm thấy một thứ cứng rắn nóng bỏng khác đang chống sít sao vào mình, khiến hàng mi cô khẽ run, đôi mắt khép hờ mở bừng ra, mang theo chút hốt hoảng và dò hỏi nhìn về phía Mộ Thập Tam.
Mộ Thập Tam khàn giọng dỗ dành cô: “Ngoan, nhắm mắt lại.”
Chính hắn cũng có hơi khẩn trương, nếu bị cô nhìn nữa thì tất nhiên sẽ càng khẩn trương hơn rồi.
Hàn Ngâm nghe lời khép mắt lại, nhưng hàng mi rậm vẫn run run như cánh bướm.
Cô say, nhưng vẫn chưa say tới mức quên hết sự đời. Dựa vào những lời kể mơ hồ trước đây để suy đoán, kết hợp với thể nghiệm vành tai chạm tóc mai của hai người vừa rồi, nếu cô còn không biết gì thì cô đúng là đồ ngốc. Thế nên vẫn có chút xíu hồi hộp và bất an vùng vẫy thoát ra khỏi lồng giam của men say. Có điều đã đi tới bước này rồi, chả lý gì tên đã lên dây còn ngượng ngùng lùi bước, như vậy dù Mộ Thập Tam không nỡ bóp chết cô, thì cô cũng sẽ tự bóp chết mình luôn cho xong.
Hàn Ngâm từ từ nhắm mắt lại để hồn bay lên trời, cơn say lúc này đã phát huy tác dụng, cô hồi hộp thì hồi hộp, nhưng thần thức vẫn lâng lâng mơ màng, không hoảng sợ tới mức cuộn mình lại tránh né.
Nhưng mà, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, cơn đau ập tới đột ngột vẫn khiến cô hơi há miệng, kêu khẽ thành tiếng, mi tâm cũng nhíu lại thật chặt, nhào lên đầu vai Mộ Thập Tam cắn phập xuống.
Hự, phát cắn này vô cùng thô bạo, nhưng khi hàm răng sắp nghiến chặt thì cô vẫn thấy không nỡ, bèn giảm nhẹ lực cắn. Chẳng qua phải thừa nhận là, lúc cơn đau dưới thân kéo tới, nếu men say và dục vọng của cô không tiêu đi phân nửa, lấy lại được chút lý trí thì nói không chừng cô đã tung chân đá bay hắn lên trời rồi cũng nên.
“Hàn Ngâm…” Tiếng gọi tên cô của Mộ Thập Tam căng thẳng mà áp lực, không phải vì bị cô cắn đau, mà vì thấy cô đau tới mức toàn thân căng cứng, tim hắn liền thắt lại theo, cơn khoái ý đánh thẳng vào ý chí của hắn như nước thủy triều, hắn phải kiềm chế hết mức mới có thể dừng cử động.
“Đau quá!” Hàn Ngâm lấy lại hơi, méo miệng oán giận, trong đôi mắt đã mở cũng lấp lánh ánh nước trong vắt, im lặng lên án hắn.
Thật ra cô không phải là người không chịu được đau đớn, khi còn lang thang đầu đường cô từng bị biết bao nhiêu người đánh đập. Khi Tô Tinh Trầm truy sát, cô cũng bị thương sâu đến tận xương. Nhưng cơn đau khi đó không giống với hiện tại, hoàn cảnh khác nhau, người bên cạnh cũng khác xa, cho nên giới hạn chịu đựng của cô cũng thay đổi theo.
Ngày trước cô chỉ có thể chịu đựng nỗi đau một mình, có khóc lóc oán giận thì lọt vào mắt người khác cũng chỉ là một trò cười. Mà giờ phút này, nỗi đau của cô có thể chia sớt với Mộ Thập Tam, mặc dù không thể chia sớt trên cơ thể, nhưng có thể chia sớt trong lòng.
Nụ hôn của Mộ Thập Tam mang theo xót xa vô hạn, như giọt sương lăn dài trên lá sen, khẽ rơi vào mi tâm và khóe môi cô, còn thì thầm xoa dịu: “Một lát nữa là tốt thôi… nếu nàng đau không chịu được thì cứ cắn ta tiếp là được rồi…”
Hàn Ngâm chợt nín khóc mỉm cười, cô cắn hắn thật, chẳng qua nơi cắn là môi, gặm khẽ mút nhẹ, còn nhỏ giọng than phiền: “Mộ Thập Tam, chàng nặng muốn chết… ta bị chàng đè tới nỗi ngộp thở…”
Đương nhiên sự thật không khoa trương như cô nói, vóc dáng của Mộ Thập Tam cân đối, hơn nữa hắn còn chống khủy tay trái xuống đất để trọng lượng cơ thể không đè nặng lên cô, vì thế phải nói là Hàn Ngâm đang cố tình gây sự. Khó khăn lắm được lớn lối một bữa, xa cách ba năm, cảm giác khi được hắn cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay một lần nữa thật là thích, thích tới nỗi cô không dám nhớ lại nỗi thống khổ khắc cốt ghi tâm khi mất đi hắn trước đây, chỉ muốn ở bên nhau, từ nay về sau, tới thiên hoang địa lão, thật lâu thật lâu, không còn chia cách.
Trong mắt Mộ Thập Tam hiện lên ý cười xấu xa: “Hay là nàng lên đây đi?”
“Không thèm!” Hàn Ngâm cự tuyệt thẳng thừng, quần áo chả đủ che thân! Cô đây chả thèm!
Vì quá thích hắn, thích đến nỗi chẳng biết nên làm gì bây giờ. Tình cảm bành trướng trong lòng xua mãi không đi, xúi giục Hàn Ngâm chuyên tâm gặm cắn môi hắn. Dần dà, cơn đau rát như bị xé rách gần giảm bớt, men say và dục vọng lại trỗi dậy. Trong khi hôn, hai tay cô còn dao động trên cơ thể rắn chắc trơn nhẵn của hắn bất chấp phép tắc.
Đầu tiên là chiếc xương quai xanh tinh tế quyến rũ, rồi đến bờ vai tuấn tú, cả tấm lưng cứng cáp đầy sức mạnh, chỗ nào tay với không tới cô bèn đổi sang cạ cạ bằng chân. Loại ma sát da thịt mang theo thân thiết và ái muội vô hạn này khiến cô lún sâu. Niềm vui này không thứ gì sánh bằng, như thể làm vậy cô mới có cảm giác an toàn, cảm thấy hắn đang ở ngay trước mắt mình một cách chân thật nhất, chỉ cần vươn tay ra là có thể với tới.
“Hàn Ngâm —-” Giọng Mộ Thập Tam đã hơi thay đổi, mang theo dồn nén và cảnh cáo. Hai mắt hắn cũng híp lại, ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm như vực sâu, còn toát ra sự mê hoặc tà ác khó thể nói rõ.
“Đừng làm ồn, ta đang đau lắm đây nè.” Hàn Ngâm co rúm lại một chút, khóe miệng cong lên nụ cười lém lỉnh, lúc nãy mơ mơ màng màng mặc cho hắn giở trò, bây giờ cô đã học thành nghề, dĩ nhiên không thể để mình lỗ vốn, phải đòi lại chút lãi mới được.
Chẹp, đầu tiên là gặm lên cổ hắn, mút nhẹ vành tai, sau đó cô vô cùng có cảm giác thành tựu khi nghe thấy tiếng rên khẽ bật ra từ cổ họng hắn. Cơ mà, tại sao khi nghe âm thanh này mặt cô cũng nóng lên theo, toàn thân còn vụt sáng nhiều đốm lửa nhỏ u ám thế này nhỉ?
Hàn Ngâm còn chếnh choáng men say nên không nghĩ được nhiều như thế, chỉ biết phản ứng theo bản năng, khẽ vặn vẹo cơ thể mất tự chủ, kết quả lại khơi ra một tiếng kêu rên kiềm nén tới cực hạn của Mộ Thập Tam.
Nhẫn nại cũng có giới hạn!
Mộ Thập Tam mất kiểm soát động nhẹ một chút.
Mi tâm của Hàn Ngâm lại nhăn tít vào nhau, kêu đau í ới, lúc này không phải giả vờ mà là đau thật, mặc dù cơn đau này thật ra vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Mộ Thập Tam làm sao không nhận ra, chẳng qua giờ khắc này ái niệm và dục niệm đồng thời mọc lan như cỏ dại, hắn nào còn tâm trí vạch trần cô, chỉ phối hợp giở trò với cô, trao cho cô những nụ hôn tinh tế dầy đặc.
Lúc này đây nụ hôn của hắn vô cùng dịu dàng thâm tình, hệt như cá đùa lá sen, chạm khẽ rồi tách ra, không giống với cơn khoái ý run rẩy, cảm giác ngứa ngáy tê dại này khiến Hàn Ngâm không đè nén được rên lên từng cơn, hơn nữa để trốn tránh nụ hôn khiến cô vừa muốn khóc lại muốn cười này, cô đành phải xoay trái xoay phải, khiến loại cảm giác nói không rõ giải không thông bên dưới thân, làm cho cô mặt đỏ tim đập, tầm mắt mông lung, thân thể run rẩy đó cũng càng ngày càng rõ rệt.
“Thập Tam…” Giọng Hàn Ngâm lại như mơ màng như ảo mộng.
“Ta ở đây.” Mộ Thập Tam ngẩng mặt lên, khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn mang theo chút chếnh choáng, mi tâm đã khóa chặt vì ẩn nhẫn và kiềm chế, dục niệm và ái niệm trong mắt đã đặc quánh tới mức khó tan, ánh mắt mê ly hồn xiêu phách lạc.
Hàn Ngâm nhẹ thở dài một hơi thỏa mãn, vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, đôi chân thon thả cũng gác lên chiếc eo dẻo dai mạnh mẽ của hắn, ghé vào tai hắn khẽ thì thầm: “Không bao giờ cho chàng rời xa ta nữa.”
Bên môi Mộ Thập Tam cong lên một nụ cười trong trẻo nhàn nhạt, ánh trăng cũng không thể nào cướp mất hào quang của nó, hắn lời ít ý nhiều: “Ý ta như trên.”
Hàn Ngâm nhỏ giọng càu nhàu: “Mộ Thập Tam, thỉnh thoảng chàng nói một câu dỗ ngọt thì sẽ chết sao!”
Mộ Thập Tam rất biết nghe lời: “Ừm, ta yêu nàng, rất yêu nàng, sông cạn đá mòn đến chết cũng không thay đổi.”
Sự thật quá mức rõ ràng, có nói ra cũng chỉ là lời thừa thải, nhưng vào thời khắc này lời thừa đó lại làm hài lòng Hàn Ngâm đang sợ mình nằm mơ, vô cùng cần cảm giác an toàn, thế là cô hớn hở đáp lại: “Ý ta như trên.”
“Tốt lắm.” Mộ Thập Tam lấy nụ hôn niêm phong miệng cô: “Ngậm miệng, không được nói nữa.”
Hàn Ngâm:…
~ Hết chương 220 ~