“Trận tuyến phá!”
Trương đoàn trưởng là trưởng quan phòng ngự cao nhất trong trấn nhỏ này. Đương nhiên, chức vụ này cũng không phải là do chính phủ bổ nhiệm. Hắn là đoàn trưởng đoàn cơ động trong chiến khu của một thành phố, sau đó quân đội bị quái vật triều đánh cho tan tác.
Đây cũng là do vận khí của hắn và đoàn của hắn không tốt, mới bắt đầu đã gặp phải quái vật cường đại ít ỏi trong quái vật triều, hơn nữa còn là một con quái vật có hình thể đặc biệt khổng lồ, hình dạng giống như khỉ, nhưng có thể phun ra dòng nước cao áp, nó cao ngoài mười thước, súng đạn bình thường căn bản không có cách nào khiến nó bị tổn thương, lại thêm quái vật bình thường, ví dụ quái vật như tang thi vậy, còn có một vài yêu quái vừa giống như động vật, lại giống như người, những quái vật bình thường quá nhiều, dẫn đến quân của Trương đoàn trưởng bị bại trận phải rút lui. Sau đó, Trương đoàn trưởng miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng, tìm được một ít binh sĩ thất lạc, nhưng lại không có cách nào xông qua quái vật triều trở lại trong thành, chỉ có thể ở trong trấn này cố thủ chờ cứu viện.
Sau mấy ngày, gió mây biến đổi, càng lúc càng nhiều quái vật xuất hiện. Tình cảnh của trấn nhỏ càng lúc càng không xong, phần lớn lực lượng chính phủ đều duy trì ở các hải cảng có liên quan tới đường biển nối liền với chỗ tránh nạn của nửa vị diện, lối vận chuyển đường bộ gần đó… lực lượng còn lại duy trì ở trong thành phố lớn, các nơi thành trấn nhỏ, nông thôn giống như vậy tuy rằng đã sớm thông báo sơ tán lui lại, nhưng không nghĩ tới tốc độ quái vật triều xuất hiện lại nhanh như vậy, quái vật xuất hiện lại nhiều như vậy, cho nên dẫn đến trong lúc nhất thời bọn họ còn chưa phục hồi lại tinh thần, trừ thành phố lớn ra, các đoạn đường quan trọng đã bị chiếm đóng cùng khống chế, quân đội cũng tạm thời không có đoàn đội nào rảnh tới trợ giúp bọn họ. Vì vậy trong hiện thực lại biến thành như vậy.
Trương đoàn trưởng cũng chưa tính là cao tầng trong quân đội, nhưng làm một quân nhân chuyên nghiệp, hắn là một trong số ít người hiểu rõ ràng về tình huống trong trấn. Ví dụ như, cái gọi là viện quân tới nhanh thôi, cái tới nhanh này lại chỉ là một lời nói dối, cho dù thật sự có viện quân, cũng tuyệt đối không thể nào đến thôn trấn hẻo lánh của bọn họ, mà trực tiếp trợ giúp cho những thành phố lớn có số người nhiều hơn, kiến trúc nhiều hơn, phòng ngự tốt hơn, lại ví dụ như cái trấn này chắc hẳn không kiên trì được bao lâu. Nhưng chuyện như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.
Chỉ có điều, dù thế nào đi nữa hắn cũng không nghĩ tới, phòng ngự thôn trấn lại có thể sụp đổ sớm như vậy.
Sau khi Trương đoàn trưởng nhận được thông báo từ tuyến phòng ngự trên, hắn cũng không quá bối rối. Bởi vì vào lúc này, có bối rối cũng chỉ là vô dụng, hơn nữa hắn đã sớm an bài. Trên thực tế, trấn này cũng không phải là chỗ phòng ngự tốt nhất, dù sao bố cục xây dựng của trấn này là để thuận tiện cho việc sinh hoạt đi lại, chứ không phải là suy nghĩ tới phương diện chiến tranh. Mọi người sống tại nước Z ở thế kỷ hai mươi mốt cách chiến tranh đã quá xa, cho nên cũng dẫn đến phòng ngự của thành trấn cũng không tốt, quá trống trải, quá nhiều chỗ có thể xâm nhập. Những điều này đều khiến cho Trương đoàn trưởng và các binh sĩ phòng ngự khổ sở suy nghĩ suốt mấy ngày nay.
Mà sau khi điều tra sơ bộ về hoàn cảnh gần đây, cùng với kiểm tra số người cùng vật tư trong trấn nhỏ, Trương đoàn trưởng đặt mục tiêu đặt ở một dãy nhà xưởng nông thôn cách trấn nhỏ không xa. Đó là khu vực gồm một ít xí nghiệp trong thôn trấn tập hợp lại, nằm bên cạnh một con sông nhỏ, bởi vì trong đó có vài xí nghiệp hóa chất, cho nên ở gần khu xưởng cũng không có thôn xóm. Đồng thời, nơi đó cũng không có người tập trung, từ lúc ngày diệt vong được thông cáo, trên cơ bản lại không có người nào làm việc, cho nên nơi đó là một khu vực không người.
Đồng thời, từ lúc ngày diệt vong được tuyên bố, nơi đó căn bản không có người nào, các chủ xưởng khẳng định đã sớm chạy nạn, các công nhân cũng không đi làm việc, cho nên khẳng định vật tư nơi đó không hề bị động vào, chẳng những có thức ăn, thuốc men hiện tại bọn họ đang rất thiếu, chắc hẳn ngay cả vũ khí phòng ngự gì đó cũng có thể tìm được, hơn nữa nơi đó đều là nhà xưởng, cơ bản không có dân cư, cái này cũng có giá trị phòng ngự hơn trấn nhỏ này. Bởi vậy, Trương đoàn trưởng quyết định chọn đi tới nơi đó.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Trương đoàn trưởng và một ít sĩ quan trong đội quân hiện nay. Bọn họ cũng không nói cho dân chúng tránh nạn biết. Dù sao con người đều có khuynh hướng xu lợi, ở bên ngoài trấn nhỏ có quái vật hoành hành. Yêu quái, cương thi, động vật lớn gì đó xuất hiện khắp nơi, nhân loại bình thường ở trong hoàn cảnh đó gần như không có đường sống. Tuy nhiên, trấn nhỏ này vật tư khan hiếm, nhưng dù sao còn có thể sống sót, do quân đội lập ra quy định quy hoạch thức ăn mỗi ngày, tuy rằng rất ít, nhưng tất cả có thể giữ được mạng sống. Dưới tình huống này, nếu như Trương đoàn trưởng nói phải di chuyển đến khu nhà xưởng, có khả năng người phản đối sẽ chiếm hơn một nửa.
Nhưng nếu như thôn trấn bị quái vật tấn công, như vậy có đi tới khu nhà xưởng hay không, không phải do đám người quyết định. Cho nên Trương đoàn trưởng không kinh sợ, trực tiếp phát ra mệnh lệnh nói: “Tuyến thứ nhất và tuyến thứ hai lui về phía sau đến điểm phòng ngự thứ hai tiến hành bố trí phòng ngự, số còn lại tập trung dân chúng, điều động xe cộ. Tất cả những người đồng ý đi theo thì leo lên xe. Sau đó lấy xe buýt làm đội xe thứ nhất, xe việt dã làm đội xe thứ hai, các loại xe còn lại theo sát phía sau, chúng ta… rời khỏi trấn nhỏ!”
Ở loại thời khắc nguy cấp này, Trương đoàn trưởng mệnh lệnh đưa ra, không có bất kỳ người nào có can đảm chậm trễ hay chống lại, tất cả binh sĩ, cảnh sát vũ trang, cảnh sát… bộ đội phòng thủ ở trong trấn nhỏ đều bắt đầu hành động. Mà người dân trong trấn nhỏ cũng biết trấn nhỏ sắp bị quái vật tấn công vào, quân đội sắp rút lui khỏi đây, người nào đồng ý đi theo đều có thể lên xe rời đi. Ngay lập tức rất nhiều người đều khẩn cấp chạy tới các loại xe, dù sao rời khỏi thôn trấn có thể sẽ rất nguy hiểm, nhưng còn có quân đội bảo vệ. Mà trốn ở trong trấn lại tuyệt đối phải chết. Ngoại trừ những kẻ đầu óc không bình thường ra, gần như tất cả mọi người đều lên xe đi theo quân đội.
Không thể không nói, quả thật quái vật triều xuất hiện số lượng quái vật nhiều vô cùng, chỉ sợ không có cách nào cẩn thận thống kê, trong đợt quái vật xuất hiện lần đầu tiên trên toàn thế giới, chí ít phải có con số ngoài mười tỷ, hơn nữa ở những nơi nhân loại tập trung đông đúc, quái vật xuất hiện cũng lại càng nhiều hơn. Phải biết rằng mặc dù nhân loại có hơn bảy tỷ người, nhưng trong đó có phân nửa đều là nữ, đồng thời còn có số lượng lớn trẻ em cùng người lớn tuổi. Trong khi đàn ông trưởng thành còn lại chỉ có một phần rất ít là quân nhân. Như vậy vừa so sánh xuống, mỗi một quái vật đều có thể chiến đấu, một khi quái vật triều bắt đầu, lại giống như là con số vô cùng vô tận vậy, nhân loại chỉ có thể co đầu rút cổ phòng thủ.
Đương nhiên, quái vật triều xuất hiện quái vật, chín phần đều rất yếu ớt, phần lớn là những quái vật bình thường thậm chí còn yếu hơn nhân loại. Cho nên, khi Trương đoàn trưởng lãnh đạo đoàn xe xuất hiện, lại trực tiếp nghiền ép qua đám quái vật tập trung ở bên ngoài trấn nhỏ, không phải từ mang tính hình dung mà là chân chính nghiền ép qua. Những quái vật này căn bản không có cách nào lấy thân thể ngăn cản xe buýt hoặc xe việt dã nghiền ép. Hơn nữa phần lớn quái vật cũng không có thần trí, cũng không biết tới chuyện công kích từ cửa sổ xe. Cho nên một đường đi tới, đoàn xe cũng không có bị ngăn cản quá lớn, chỉ thỉnh thoảng có máu thịt của quái vật quấn vào trong xe không đi tiếp được. Quân đội không thể không tới dọn dẹp quái vật xung quanh, sau đó xuống xe sửa chữa, chỉ có điều những chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, cũng không có khó khăn quá lớn.
Ở dưới tình huống như vậy, đoàn xe lại dần dần tới gần khu xưởng nhỏ kia, tâm tình của tất cả mọi người cũng bắt đầu thả lỏng. Hơn nữa, các binh sĩ cũng nói cho tất cả mọi người biết, ở trong khu xưởng nhỏ có rất nhiều vật tư, trong đó đặc biệt có một xưởng gia công, có thức ăn đủ để phân chia cho mấy nghìn dân chúng, cho nên phần lớn mọi người cũng bắt đầu mong đợi.
Nhưng vào lúc này, đoàn xe đi đầu chợt xuất hiện tiếng nổ lớn, dao động thậm chí truyền tới đoàn xe ở giữa. Tim tất cả mọi người đều nâng lên, thậm chí một ít người trẻ tuổi gan lớn trực tiếp thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, định nhìn xem đoàn xe phía trước phát sinh chuyện gì. Sau đó bọn họ lại nhìn thấy được, một chiếc xe buýt trực tiếp bị ném bay, chí ít bị vứt lên cao hơn mười thước, sau đó rơi xa hơn ba mươi thước mới rơi xuống đất. Ngay lập tức, tim mọi người muốn đông cứng lại.
Ở ngay phía trước đoàn xe, một con quái vật cơ bắp cuồn cuộn, cao ít nhất khoảng bảy thước, đầu trâu thân người đứng ngang giữa đường, vừa rồi chính là nó trực tiếp ném bay chiếc xe buýt kia. Sức lực này thật đáng sợ. Càng đáng sợ hơn chính là trên thân con quái vật đầu trâu này còn có rất nhiều vết đạn, nhưng cũng chỉ rách ngoài da, thậm chí không có một vết đạn, súng ống bình thường căn bản đã không có cách nào làm gì được con quái vật như vậy.
Tất cả người đã trải qua quái vật tập kích còn sống sót như vậy, lập tức biết bọn họ trúng số độc đắc rồi, quái vật cấp thủ lĩnh xuất hiện trong quái vật triều, quái vật như vậy bình thường vô cùng cường đại, không phải súng ống vũ khí bình thường có khả năng chống đỡ được. Mà ở trong đội ngũ chạy nạn này càng không có vũ khí nào có đủ khả năng giết chết được nó… Tất cả bọn họ đều chết chắc rồi…
Đoàn xe hộ vệ bị đánh, đoàn xe chia năm xẻ bảy, rất nhiều xe xông về phía con quái vật, nhưng từng chiếc xe hoặc mấy chiếc xe, chỉ có thể đụng qua một một ít quái vật trong quái vật triều, sau đó lại bị nhấn chìm ở trong đó…
Trương Dục Lâm ngồi trên một chiếc xe việt dã, đây là chiếu cố đặc biệt đối với hắn. Dù sao thân phận của hắn bày ra đó, hơn nữa lại trong người còn bị thương, cho nên Trương đoàn trưởng cố ý phái một chiếc xe việt dã cho hắn và người nhà của hắn. Nhưng cho dù là xe việt dã, khi con trai hắn lái xe vọt vào trong đám quái vật trên đường, định tránh né con quái vật đầu trâu thân người kia, chiếc xe việt dã này vẫn rơi vào trong đám quái vật, bị bọn quái vật lật nhào. Trong giây lát đó, Trương Dục Lâm và người nhà của hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Thậm chí tất cả mọi người trong xe đều vậy. Trương Dục Lâm qua cửa sổ xe lộn ngược nhìn ra ngoài. Hắn nhìn thấy vô số quái vật đang chen nhau, xông về phía chiếc xe, hắn đau khổ nhắm hai mắt lại…
Qua hồi lâu, đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa đến, ngược lại có người đang gõ phía ngoài cửa sổ xe. Đồng thời giọng nói của một thiếu niên vang lên nói: “Này, Trương Dục Lâm đúng không? Ta tới đón ngươi đến chỗ tránh nạn.”
Trương Dục Lâm chợt mở hai mắt ra, bầy quái vật ngoài cửa xe đều bị lực lượng vô hình treo ở giữa không trung, thậm chí ngay cả con quái vật đầu trâu thân người cũng như vậy. Bên ngoài chiếc xe việt dã bị lật là một người thiếu niên vừa nhai kẹo cao su, vừa nói chuyện giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.