Thông Thiên Đại Thánh

Chương 90 - Thu Hoạch Kỳ Vật. (1)

trước
tiếp

Thiềm quái cũng chết, nó chính là yêu thú, nhưng đối mặt với việc cường giả Bát phẩm tự bạo, cho dù nó mạnh hơn nữa cũng không chịu nổi, cằm và bụng hoàn toàn nổ tung, nội tạng rơi đầy đất, đã chết không thể chết lại nữa.

Tiểu Báo Tử bụm mũi, cố nén đau đầu kịch liệt, từng bước một tiến vào nơi kịch chiến, lúc đi tới, thì ở đó còn thi thể thiềm thừ, cùng với một cái túi thiêu tơ vàng có đường vân.

Đây là một cái túi đen, có lẽ chính là thứ mang theo vật tùy thân của Huyết Vô Nhai, sau khi tự bạo, lại không có một chút tổn thương nào, chỉ dựa vào điểm này, liền nhìn ra cái túi này rất bất phàm.

Tiểu Báo Tử đi qua, nhặt cái túi lên, đặt lên tay, vẫn còn nặng, đang chuẩn bị mở ra, thình lình nhìn thấy trong bụng của thiềm thừ, có lục quang chớp động.

– Nội đan?

Tiểu Báo Tử sững sờ, cúi người xuống, nhìn kỹ lại.

– Không đúng, yêu thú nội đan không sáng như vậy.

Nhẹ nhàng mở đống thịt nhão ra, nhìn vào đồ vật đó.

Đó là một hạt châu màu lục sắc, ở dưới ánh trăng, nhìn thấy lục quang trong suốt, nhìn sơ qua, giống như một khối thạch châu màu xanh, khi cẩn thận nhìn kỹ, chính là một khỏa lục châu óng ánh.

– Đây là… Kỳ vật?

Không biết kỳ vật tồn tại bí mật gì, trên đời này vốn có một quyền sách tên là Kỳ Vật Chí, trên Kỳ Vật Chí có ghi lại tên của kỳ vật, cùng với tác dụng của chúng, thậm chí là kỳ vật trong truyền thuyết, chỉ nghe danh, chưa từng có người nào nhìn thấy, tất cả đều có trên Kỳ Vật Chí.

Tiểu Báo Tử lúc ở Thanh Dương thành đã được đọc rất nhiều sách vở nên có kiến thức uyên bác, cho nên bản Kỳ Vật Chí này cũng đã từng xem qua, hơn nữa còn nhìn rất nhiều lần, nhìn vao chỗ miêu tả những kỳ vật này.

Sở dĩ những kỳ vật này trở thành kỳ vật, nguyên nhân lớn nhất chính là vì chúng quá ít, đại đa số người trên đời này, cho dù sống cả đời, cũng không biết cái gọi là kỳ vật rốt cuộc là vật gì.

Kỳ vật trong thiên địa, số lượng lớn nhất, tác dụng nhiều nhất, chính là linh thạch, cái gọi là linh thạch, kỳ thật chính là tảng đá, nhìn sơ qua nó, so sánh nó với tảng đá bình thường cũng không có gì khác nhau, nhưng trong tảng đá đó lại ẩn chứa rất nhiều thiên địa linh khí tinh thuần, cho dù là linh thạch kém nhất, linh khí ẩn chứa trong đó cũng tương đương với một người bình thường tu luyện mười năm, theo một ý nào đó, cái linh thạch này, có thể so sánh với Chu quả trong các tiểu thuyết mà hắn đọc được, ăn một quả sẽ tăng rất nhiều năm công lực, trên thực tế, thế giới này cũng có không ít thứ có công dụng như Chu quả, những vật này, đều được xưng là kỳ vật.

Dù sao hệ thống tu luyện ở nơi này cũng không giống như trong các cuốn tiểu thuyết võ hiệp, coi trọng chính là nội ngoại kiêm tu, trong ngoài tương hợp, trợ giúp lẫn nhau, giúp nhau mạnh mẽ, cho dù trong tay có cầm kỳ vật, ngươi cũng không dám tùy tiện nuốt vào, nếu không, mười phần mười sẽ bị linh khí trong cơ thể làm nổ tung, nói như vậy, linh thạch có công dụng tăng cường công lực gọi là kỳ vật cũng không sai.

Kỳ thật, bên trong linh thạch ẩn chứa thiên địa linh khí vô cùng tinh thuần, rất dễ hấp thu, chỉ cần người tu luyện, ngày đêm tu luyện thổ nạp, tăng sức chứa đựng, phun ra nuốt vào đều là tinh hoa của thiên địa linh khí, có thể rộng lớn như thiên địa, hấp thu một tia tinh hoa nguyên khí, nhét vào trong cơ thể, tinh luyện thành nội khí, phương pháp này mặc dù tốt, hiệu suất quá thấp, cho nên phải đả tọa, chia thời gian làm mười phần, có chín phần là ngồi chiết xuất tinh hoa trong linh khí, nhưng linh thạch thì không giống, nếu có một khối linh thạch trong tay, ngươi không cần mất vài chục năm thổ nạp, chỉ cần trực tiếp cầm viên đá hấp thu thiên địa linh khí trong đó là xong, chuyện trước kia cần phải mất một ngày mới làm xong, sau nửa ngày đã làm được, chuyện tốt như vậy, ai mà không muốn chứ.

Nhưng mà, kỳ vật, cũng chính là kỳ vật, thật sự là quá ít, tuy linh thạch là thứ được xưng là kỳ vật nhiều nhất trên đời, nhưng cũng không nhiều, chỉ cần một khối xuất thế, sẽ có một trận tranh giành máu chảy đầu rơi, mà Tiểu Báo Tử lại là nhân vật xuất thân tầng chót của giang hồ, chỉ được nghe tên, nhưng chưa nhìn thấy.

Trừ linh thạch ra, trên đời này còn có một loại kỳ vật, đó chính là dị châu.

Dị châu, to như nắm tay, có nhỏ như hạt đậu nành, phần lớn đều xuất hiện trên người dị thú, trong cơ thể dị thú, thường thường sẽ có dị châu xuất hiện.

Dị châu nổi danh nhất chính là Tích Trần Châu, Tích Hỏa Châu, ích Thủy Châu các loại, tuy các hạt châu này không có ai nhìn thấy, nhưng trong các dã sử tiểu tuyết, thường có đề cập.

So với linh thạch, số lượng dị châu còn hiếm hơn, linh thạch, tuy nhiên ít, nhưng thường có dấu vết để lần theo, ở một số nơi thiên địa linh khí dồi dào như thâm sơn cùng cốc, còn có thể tìm được, ngẫu nhiên vẫn hiện thế, nhưng dị châu lại không giống, dị châu không có quan hệ với địa vực, cũng không quan hệ với linh khí, cũng không quan hệ với chủng loại dị thú, thứ duy nhất để xác định, đó chính là nhân phẩm.

Đây chính là vấn đề nhân phẩm.

Truyền thuyết, từng có một ngư dân, chỉ bắt một con rùa nhỏ ở ven bờ, ở phía trên mai rùa, có một chỗ nhô lên, mở ra xem xét, nhìn thấy một khỏa minh châu xinh đẹp, xinh đẹp mê người, có thể tị thủy hỏa, chính là kỳ trân hiếm thấy, nhìn lại còn rùa, đó chỉ là một con rùa bình thường không thể bình thường hơn, so với những con rùa khác cũng không có gì khác nhau, đã từng có một tuyệt thế cao nhân, chém một con Long Quy ở Đông Hải, thực lực con Long Quy này rất cao cường, nội đan to như chậu rửa mặt, linh khí bức người, cộng thêm mài rùa cứng rắn, cứng hơn cả sắt thép, cao nhân kia phí sức chín trâu hai hổ, mới có thể tách rời, mở mai rùa ra, trừ huyết nhục và nội đan ra, không có vật thứ hai, lại có một nông phu giết bò vào cuối năm, ở trong cơ thể con bò già nhà mình có một hạt dị châu, to như nắm đấm, có thể thúc đẩy cỏ cây sinh trưởng, mà con bò kia không sống quá mười năm, càng không có chỗ đặc biệt.

Cái này chính là nhân phẩm.

– Xem ra nhân phẩm của ta hôm nay đại bộc phát a!

Tiểu Báo Tử xoay người nhặt hạt châu màu lục này lên, một cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua bàn tay, dọc theo cành tay truyền khắp toàn thân của hắn, vừa rồi trong đầu của hắn còn đau đớn kịch liệt thì được cảm giác mát lạnh này lướt qua, đã tốt hơn rất nhiều, cảm giác mệt mỏi cũng biến mất không ít.

Tiểu Báo Tử sững sờ một chút, đang định nhìn kỹ, bỗng nhiên nghe xa xa truyền đến một tiếng thú rống, hắn giật mình, nhanh chóng nhét hạt châu vào túi hoa văn, sau đó tiếp tục tìm kiếm trên thi thể của thiềm thừ một hồi, cuối cùng cũng từ trong đống nội tạng của nó, tìm ra một khỏa nội đan, thuận tay nhặt một tấm vải lên, lau lau nội đan, sau đó nhét vào trong túi hoa văn, quay người rời khỏi tuyệt cốc, đi vào cái hang động trước kia của hắn nghỉ ngơi, hắn ném cái túi hoa văn qua một bên, ngã người ra liền ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.