Lúc này Lâm Dịch vận chuyển Dịch Kiếm tâm pháp, khám phá hư vô, tìm kiếm cơ hội tốt nhất để phá giải công kích của đối thủ.
Mà tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia chính là đầu mối then chốt để phá giải bố cục ở nơi này.
Đông đảo tu sĩ Ngưng Khí còn lại của Hàn Nguyên Cốc, một chiêu Dịch kiếm thuật đã có thể chém giết hết. Thế nhưng uy hiếp của hai tên tu sĩ Trúc Cơ đối với hắn lại quá lớn.
Tuy rằng Lâm Dịch tại đã giao thủ với tu sĩ Kim Đan ở trong Thần ma chi địa, thế nhưng trong lòng hắn lại biết. Ở trong Hồng hoang đại lục, kém một đại cảnh giới là khác biệt như trời và đất, rất khó có thể vượt cấp chém giết.
Thủ đoạn công kích của Lâm Dịch rất ít, cự ly xa thì chỉ có dùng Thần Thức công kích là Tử vi tinh thuật.
Chỉ có chém giết một tu sĩ Trúc Cơ trước thì mới có thể nắm chiến cuộc trong tay tốt hơn, như vậy sẽ có lợi với mình.
Mà trong hai tên tu sĩ Trúc Cơ, chỉ có tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia là dễ chém giết hơn mà thôi.
Tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ vừa mới tế ra trường kiếm, muốn đi trợ giúp sư huynh đồng môn. Thế nhưng lại thấy hoa mắt, một nắm đấm mang theo khí huyết màu xanh lam bạo phát đã dần dần trở nên to lớn ở trước mắt của hắn.
Hắn không kịp phản ứng nữa, chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn, rồi mất đi tri giác.
– Phanh!
Đầu của tên tu sĩ Trúc Cơ kia bị một quyền của Lâm Dịch đánh nát, máu còn chưa bắn ra thì đã bị khí huyết màu xanh lam trên người Lâm Dịch bao phủ, tiêu tán trong thiên địa.
Thi thể không đầu vô thanh vô tức ngã xuống, một vị tu sĩ Trúc Cơ mới vừa rồi còn rất khỏe mạnh, thoáng cái đã chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
– Tiểu bối, ngươi thật là độc ác!
Tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ còn lại giận dữ, từ trong túi trữ vật bên hông lấy ra một tấm da thú đen như mực, trong miệng lẩm bẩm, sau đó ném da thú lên trên giữa không trung, quát nhẹ:
– Nhanh!
Tấm da thú màu đen đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại, trong lúc nhất thời đan uy bắn ra bốn phía, khí thế ngập trời, đông đảo tu sĩ của Dịch Kiếm tông không chịu được nổi cỗ áp lực này. Tất cả đều núp ở phía xa nhìn về phía trận chiến bên này.
Chỉ có Trương Đại Long vẫn đứng tại chỗ, con ngươi trợn to lên, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hai người đang giao thủ.
– Đan Phù!
Hai mắt Lâm Dịch híp lại, giữa hai lông mày hiện lên vẻ ngưng trọng.
Đan Phù, chính là thứ do Kim Đan tu sĩ lợi dụng đan lực tinh túy nhất trong Kim Đan khắc lên trên da thú hoặc trên bùa chú. Đây là một loại pháp bảo, uy lực rất lớn, có Kim Đan lực, có thể mạt sát tu sĩ cấp Trúc Cơ khác.
Trong cả đời của tu sĩ Kim Đan cũng không luyện ra được bao nhiêu loại Đan Phù này. Dù sao tinh lực có hạn. Đại đa số tu sĩ Kim Đan đều đợi khi thọ nguyên gần hết, khi đó mới dùng Kim Đan Linh Vận luyện chế ra Đan Phù, để lại cho hậu nhân.
Có Đan Phù có thể chỉ là một chiêu thức, cũng có thể sẽ biến thành một kiện Linh khí. Nhưng nói chung, lực lượng đều rất mạnh. Nhưng số lần sử dụng có hạn, uy lực càng lớn thì số lần có thể sử dụng càng ít.
Có Đan Phù thậm chí có thể bạo phát ra một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan, đa số loại Đan Phù này cũng chỉ có thể dùng được một lần.
– Có chút phiền phức.
Trong lòng Lâm Dịch thầm nghĩ, xem ra chỉ có thể tế ra Ô Sao trường kiếm, như vậy mới có thể chém giết đối thủ.
Hắn đã phản bội Dịch Kiếm tông, vốn hắn không muốn khoe khoang Ô Sao trường kiếm này quá mức, dù sao đây cũng là một thanh binh khí Thái cổ hoàn hảo không hao tổn gì. Nếu như bị người có tâm phát hiện ra, nhất định sẽ xuất thủ cướp giật. Dùng tu vi Ngưng Khí hôm nay của hắn, sẽ rất khó để giữ được thanh kiếm này.
Tấm da thú màu đen kia trong nháy mắt đã bành trướng, trong chớp mắt huyễn hóa thành một đầu gấu đen to lớn.
Gấu đen ngửa mặt lên trời gào thét, hai cánh tay liên tục vung vẩy, phát ra tiếng xé gió chói tai, làm cho người nghe cảm thấy màng nhĩ đau đớn.
Tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ tức giận quát lên một tiếng:
– Đi!
Gấu đen kêu to, đằng đằng sát khí đánh tới chỗ Lâm Dịch. Mà một cái búa màu bạc rất lớn lần nữa bị ném ra, mang theo uy thế của thiên địa, kéo theo từng tầng sóng nhiệt bổ tới chỗ Lâm Dịch.
Ánh mắt Lâm Dịch vô cùng tỉnh táo, miệng hét lớn một tiếng, nói:
– Dịch!
Thừa dịp cái búa lớn màu bạc dừng lại một chút, thân thể của Lâm Dịch chợt lóe lên, dựa vào kẽ hở vừa mới xuất hiện mà thoát ra
Vừa vặn cái miệng to như chậu máu, đầu giống như một ngọn núi của con gấu đen kia đã đánh tới.
Lâm Dịch không sợ hãi một chút nào, nếu có thể so đấu thân thể, hắn cũng muốn thử một chút. Để xem đầu gấu đen do Đan Phù hóa thành này rốt cuộc có gì khác biệt.
Cả người Lâm Dịch tràn ngập khí huyết màu xanh lam cuộn trào mãnh liệt, trong cơ thể có tiếng kiếm minh kéo dài không dứt, kiếm khí giăng khắp nơi. Hắn vung nắm tay màu xanh lam nghênh đón.
– Phanh!
Hai tay của Lâm Dịch đụng phải đôi tay gấu của con gấu đen kia.
Thân thể Lâm Dịch không bị khống chế mà bay ngược ra phía sau. Khóe miệng tràn ra một tia máu, nhưng khí huyết màu xanh lam cuồn cuộn, thương thế của hắn trong nháy mắt đã khép lại hơn một nửa.
Đan Phù quả nhiên danh bất hư truyền, cỗ Đan khí này quả thực là quá mức cường đại.
Đan khí chạy ào ào vào trong lục phủ ngũ tạng của Lâm Dịch, nếu không phải trong cơ thể của hắn có kiếm khí màu lam sắc bén vô song nghênh đón thì cỗ đan khí này đã đủ để đánh cho hắn nổ tung.
Kiếm khí màu xanh lam nhập thể, vẻ mặt đầu gấu đen kia cũng trở nên thống khổ. Ngửa mặt lên trời gào thét một hồi, thế nhưng không lui về phía sau nửa bước nào mà trái lại còn đuổi theo thân thể bay ngược về phía sau của Lâm Dịch. Rất kiên nhẫn, đằng đằng sát khí, thề phải đập nát Lâm Dịch thành thịt vụn.
Trong mắt của Lâm Dịch lóe lên một tia cổ quái, nghĩ ngợi nói:
– Đan Phù này cũng không tệ, nếu có thể đạt được nó, chắc sẽ là một trợ lực rất tốt đấy.
Thân thể của hắn trải qua đoạn kiếm thần bí rèn luyện, từ lâu đã có thể so cao thấp cùng yêu nghiệt thể chất các nơi. Hôm nay thiếu sót duy nhất của hắn chính là cảnh giới quá thấp, chỉ có Ngưng Khí mà thôi.
Lâm Dịch tin tưởng, chỉ cần mình bước vào Trúc Cơ, trải qua đoạn kiếm thần bí rèn luyện, cường độ thân thể sẽ có tăng vọt về chất một lần nữa. Sẽ hoàn thành một lần bay vọt về chất.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch bỏ đi ý định dùng Ô Sao trường kiếm để phế Đan Phù này.
Lâm Dịch điểm mũi chân một cái, cúi người vọt tới tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia.
Trong mắt tên tu sĩ kia lóe lên vẻ châm chọc, chỉ huy gấu đen nghênh đón hắn. Mà cái búa lớn màu bạc cũng không ngừng nghỉ một chút nào, lần nữa mang theo sát ý ngập trời chém về phía Lâm Dịch.
Gấu đen có lực lượng cường đại, nhưng lại rất ngốc, Lâm Dịch lợi dụng điểm này, vận chuyển Dịch kiếm thuật.
Lâm Dịch tránh thoát cái búa lớn màu bạc trước, trong nháy mắt đã nắm chắc đường tiến lên của gấu đen và quỹ tích của hai tay nó. Lâm Dịch Hư đánh ra một chiêu, lại tránh khỏi gấu đen.
Gấu đen nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đánh ra một chưởng về phía sau.
Vốn không thể tránh được một chưởng này, thế nhưng trong đầu Lâm Dịch đột nhiên hiện lên một đoạn đạo văn huyền ảo. Trong lòng có cảm giác, chân bước về phía trước một bước, trong nháy mắt đã vượt ra xa mấy trượng, tránh thoát một chưởng của gấu đen.
Đây là bộ pháp thần bí mà Liệt truyền thụ cho hắn.
Đã nhiều ngày qua, đạo văn thần bí mà Liệt truyền thụ nhiều lần hiện lên trong đầu, Lâm Dịch như có sở ngộ. Hắn có thể trong mười lăm ngày đã ngộ được Dịch kiếm thuật ngàn năm không ai có thể hiểu được. Phần tư chất ngộ tính này có thể nói là có một không hai từ cổ chí kim.
Dưới tình huống khẩn cấp, trong lòng Lâm Dịch khẽ động, mơ hồ có một loại cảm giác nắm chắc. Thân thể chợt tăng tốc, chạy trốn về phía trước.
Tốc độ này so sánh với Liệt còn kém khá xa. Nhưng vẫn làm cho tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ hết hồn.
Lâm Dịch thân như giao long, khí thế ngập trời, mang theo hai quyền, phóng thẳng đến chỗ tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Trong mắt tên tu sĩ kia hiện lên vẻ bối rối, vội vã triệu hồi cái búa lớn màu bạc, lần nữa ném về phía Lâm Dịch, một tay kia thì đầu ngón tay biến ảo, pháp thuật Trúc Cơ trong nháy mắt đã đánh ra, cố gắng không cho Lâm Dịch tới gần mình.
Lâm Dịch không chút hoang mang, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Mi tâm hắn đột nhiên sáng rõ, ánh sáng màu tím thoáng hiện, phía sau Nguyên thần màu tím trong thức hải có một ngôi sao màu tím cổ xưa thần bí chậm rãi chuyển động, ngâm xướng pháp quyết hơn trăm chữ.
Một ngôi sao màu tím hư ảo bỗng nhiên từ trong mi tâm của Lâm Dịch tuôn ra, đánh về phía cái búa lớn màu bạc.
Búa lớn màu bạc và ngôi sao màu tím ầm ầm va chạm vào nhau, thứ trước dừng lại trong chớp mắt. Dưới chân của Lâm Dịch đột nhiên thoáng hiện một cỗ đạo văn huyền ảo không rõ, thân thể lóe lên, sau đó xuyên qua.
Nguy hiểm tránh khỏi pháp thuật công kích của tu sĩ Trúc Cơ.
Mà lúc này hai người chỉ còn cách nhau một cánh tay mà thôi.
Lâm Dịch mắt sắc, nhìn thấy vẻ khủng khoảng trong mắt của tu sĩ kia, trong lòng hắn không khỏi liên tục cười lạnh.
Lâm Dịch hét lớn một tiếng, khí huyết toàn thân lưu chuyển cuồn cuộn, giống như mãnh hổ xuống núi, giao long rời khỏi nước, chợt xoay người đánh ra một quyền.
Một quyền này, giống như mang theo lực lượng vô cùng vô tận, tạo ra một khí lãng, dường như để lại quỹ tích công kích của một quyền này.
Đồng tử của tên tu sĩ Trúc Cơ kia trợn lên, lúc này hắn có muốn trốn tránh cũng không kịp nữa.
Hắn chỉ cảm thấy từ ngực truyền đến cảm giác đau đớn, trước mắt đen kịt, sau đó đã mất đi ý thức.
Các tu sĩ Dịch Kiếm tông đều nhìn thấy một màn rung động này.
Lâm Dịch và tu sĩ Trúc Cơ cận thân tranh phong. Chỉ một quyền, nện lên trên ngực của đối phương thì toàn bộ thân thể của đối phương đã trực tiếp nổ tung.
Nguyên thần của tu sĩ Trúc Cơ cũng bị Lâm Dịch nắm trên tay, bị kiếm khí màu xanh lam đánh nát.
Song phương giao thủ chỉ trong nháy mắt thì tu sĩ Trúc Cơ kia đã hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu.