Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 74 - Âm Thầm Xuất Thủ

trước
tiếp

– Ba người này chỉ vì ta không quỳ mà giận dữ, muốn mạnh mẽ mang ta đi, quả thực là khinh người quá đáng.

Lâm Dịch âm thầm cười nhạt, không có biểu hiện gì mà chỉ cúi thấp đầu không nhìn ba tên tu sĩ kia, ra vẻ nhút nhát.

Lâm Dịch xoa bàn tay nhỏ của Hải Tinh, nháy mắt mấy cái với nó.

Hải Tinh cái hiểu cái không, Lâm Dịch nở nụ cười an ủi với nó, sau đó dẫn theo hai người Hải Tinh, Hải Kỳ đứng ở sau lưng ba tên tu sĩ này.

Phan Phi nở nụ cười khinh miệt, phàm nhân sao có thể chống lại Tiên nhân cơ chứ?

Lý Nhị Cẩu ở một bên châm chọc nói:

– Sớm biết có lúc này thì sao phải làm như vậy? Nhìn dáng vẻ của các ngươi, dù có bước vào tiên đồ thì cũng là mặt hàng chẳng ra sao!

– Đại ca ca, con chó nhỏ nhà ai đang kêu vậy, thật là ầm ĩ a.

Vẻ mặt Hải Tinh có chút ngây thơ chất phác hỏi.

Lâm Dịch cười cười, nói:

– Hình như là chó nhà Lý gia, không có cách nào. Chỉ là một con súc sinh mà thôi, chúng ta không cần phải chấp nhặt với nó.

Lý Nhị Cẩu sao nghe không hiểu hai người này đang mắng hắn cơ chứ, con ngươi hắn trợn to, chửi ầm lên:

– Nhãi con ngươi lặp lại lần nữa xem, có tin ta đánh cho đầu ngươi nở hoa, răng rơi đầy đất hay không!

– Ta không tin.

Lâm Dịch nhíu mày, cười lạnh một tiếng.

Tô Vĩnh nghe thấy vậy cảm thấy phiền lòng, cau mày tức giận quát một tiếng:

– Được rồi, tất yên tĩnh một chút cho ta!

Lý Nhị Cẩu không dám nói tiếp mà chỉ hung hăng trợn mắt liếc mắt nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch không có để ý mà híp mắt cười nhìn hắn, ra vẻ khiêu khích.

Lý Nhị Cẩu hít sâu một hơi, cố nén tức giận, quay đầu đi chỗ khác.

Lâm Dịch không trực tiếp xuất thủ là không muốn bại lộ thân phận tu sĩ ở trước mặt của mọi người, đặc biệt là mấy tu sĩ của Tiềm Long Sơn này, hắn sợ sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết cho Hải gia.

Hơn nữa trong lòng Lâm Dịch luôn có một tia lo lắng, hắn cảm giác việc Đông Độ Tiên Đảo này dường như không có đơn giản như vậy.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì đã có mười mấy thiếu nam thiếu nữ bị người nhà đưa tới, không ít người người lo lắng đến việc sau này không thể gặp lại, trong lòng khó bỏ, cho nên cũng không tùy tiện đưa con nhà mình ra.

Phan Phi nhìn một đám trẻ phía sau, cau mày một cái, trong lòng tức giận.

– Thiếu nam thiếu nữ không tới một trăm người, như vậy không thể hoàn thành nhiệm vụ tông môn phó thác rồi.

Hắn trầm giọng nói:

– Lần cơ duyên này năm mươi năm mới có một lần, các ngươi muốn đắc đạo tu tiên thì đây là cơ hội duy nhất, đừng có bỏ qua! Một khi thành tiên thì mới có thể thoát khỏi tư cách phàm dân, bao quát chúng sinh, các ngươi phải suy nghĩ thật kỹ a.

Sau một lát, lại có mấy nhà đưa con nhà mình ra, thế nhưng con số vẫn không đủ trăm người.

Phan Phi nhìn mọi người ở chung quanh, chỗ ánh mắt hắn đảo qua, không có người nào dám đối mặt.

– Ngươi, ngươi, ngươi… Các ngươi theo ta đi.

Phan Phi liên tiếp chỉ một số thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp, thanh âm không cho từ chối.

Một thôn dân trong đó có vẻ khó xử, sau khi lấy can đảm lại thấp giọng nói:

– Nhà của chúng ta chỉ có một khuê nữ này, hơn nữa tư chất ngu dốt, ta sợ phụ kỳ vọng cao của Tiên nhân, xin đại tiên…

– Hừ!

Lời còn chưa dứt thì đã bị một tiếng hừ lạnh của Phan Phi cắt ngang, thôn dân như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có một tia máu tràn ra, không dám nói tiếp nữa.

Phan Phi thản nhiên nói:

– Tiên nhân hành sự tự có nguyên do của mình, không phải là chuyện mà phàm dân các ngươi có khả năng phỏng đoán!

Lâm Dịch híp hai mắt, bên trong mắt có vẻ lạnh lẽo lóe lên, chuyện này có chút kỳ hoặc, sợ rằng mấy tên tu sĩ Tiềm Long Sơn này có ý đồ khác a.

Lâm Dịch không chần chờ nữa mà lặng lẽ lấy ra một tấm da thú màu đen ở trong túi trữ vật, là vật trước kia hắn đoạt được từ tay tu sĩ Trúc Cơ của Hàn Nguyên Cốc, là Đan Phù có thể huyễn hóa ra hung thú loại gấu.

Tay của Lâm Dịch âm thầm bấm pháp quyết, trực tiếp cầm Đan Phù ném tới bên cạnh chiếc thuyền lớn bằng Linh khí.

Đan Phù đột nhiên bạo phát ra đan uy ở trên không trung, trong nháy mắt đã huyễn hóa ra một con gấu màu đen dáng vẻ hung ác, nó ngửa mặt lên trời gào thét, một tay cầm lấy cái thuyền Linh khí kia.

Khi Đan Phù xuất thủ Phan Phi đã có một tia cảm ứng, trong lòng sinh ra cánh bảo, đột nhiên quay đầu lại thì đã nhìn thấy một màn rung động này.

Mọi người ồ lên, sợ đến mức không dám nhúc nhích, Lâm Dịch gầm nhẹ một tiếng:

– Chạy mau!

Lâm Dịch dùng thần thức khống chế khí tức của hung thú, chỉ nhắm vào ba vị tu sĩ của Tiềm Long Sơn, đông đảo thôn dân lại không cảm thấy có áp chế trên tinh thần gì cả. Chỉ là trong lòng sợ hãi, cho nên cả đám lập tức giải tán.

Lâm Dịch thừa dịp rối loạn mà kéo tay Hải Tinh, Hải Kỳ trở lại trong thôn.

Con gấu lớn mở cái miệng to như chậu máu, trên răng lóe ra hàn quang lạnh lẽo, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào ba tên tu sĩ của Tiềm Long Sơn, đằng đằng sát khí vọt tới.

Hình thể của con gấu này khổng lồ, hai chân đứng thẳng, cao chừng ba người, một đôi tay thịt vung vẩy mang theo một tia đan khí không thể tra xét ra được.

Hai tên tu sĩ Trúc Cơ của Tiềm Long Sơn đã choáng váng từ lâu, bị khí tức của con gấu này áp chế tới mức khó có thể nhúc nhích.

– Đan Phù!

Dù sao Phan Phi cũng là tu sĩ Trúc Cơ, có chút kiến thức, miệng hắn lập tức thét lên một tiếng kinh hãi, tay sờ một cái vào bên hông, lập tức móc ra một kiện Linh khí có tiên quang lưu chuyển, không nói hai lời lập tức đánh về phía con gấu đen này.

Cùng lúc đó, hai tay của Phan Phi kéo hai tên tu sĩ Ngưng Khí nhanh chóng lui về phía sau.

Con gấu đen này đối mặt với Linh khí của tu sĩ Trúc Cơ vẫn không sợ hãi một chút nào, đôi tay thịt vung vẩy, nghênh đón công kích.

– Phanh!

Linh khí và tay thịt va chạm vào nhau, bạo phát ra một tiếng trầm muộn.

Linh khí run rẩy một hồi, linh khí bị đánh tan hơn phân nửa, sắc mặt Phan Phi trắng bệch, cảm thấy đau lòng, hắn vội vàng thu Linh khí trở về.

Bàn tay thịt của con gấu đen kia không bị gì, bị Linh khí ngăn cản lại càng tăng thêm một phần hung ác độc địa. Bốn chân của nó chạy như điên, đánh về phía ba người Phan Phi.

Phan Phi biến sắc, quát khẽ:

– Rút lui trước, nơi này có cao nhân!

Người có thể thao túng Đan Phù, tuyệt đối không đơn giản. Mà Phan Phi ở đây lâu như vậy lại không có phát hiện ra, như vậy rất có thể tu vi của đối phương đã vượt quá xa hắn.

Linh khí phi hành của ba người bị hủy cho nên cũng không dám ở lại quá lâu mà trực tiếp ngự kiếm phi hành, vội vã đi về phía xa xa.

Con gấu màu đen kia vừa nhìn thấy không có mục tiêu, cũng không lại đuổi kịp, cho nên lập tức hóa thành một đạo cầu vồng, tiến về phương xa.

Lâm Dịch nhìn ba tên Tiềm Long Sơn đã đi xa, trong mắt hiện lên vẻ nặng nề.

Vốn hắn muốn đi tìm Thạch Đầu, không muốn sinh ra thêm nhiều chuyện. Thế nhưng nếu không điều tra rõ việc này thì sẽ khó tránh khỏi làm liên lụy tới Hải gia và cả thôn trang này.

– Đại ca ca, con gấu đen kia thủ đoạn của đại ca ca sao?

Trong mắt của Hải Tinh chớp động vẻ trí tuệ, dùng tâm trí của nó đã đại khái đoán ra được là Lâm Dịch âm thầm xuất thủ, cho nên mới đuổi đám tu sĩ này chạy.

Lâm Dịch từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhạt một tiếng.

Lâm Dịch đang muốn cáo từ rời đi thì đột nhiên nghe thấy một trận tiếng mắng vang lên.

Chỉ thấy người nhà Lý Nhị Cẩu đang nổi giận đùng đùng chạy tới, chỉ vào mũi của Hải đại thúc rồi chửi ầm lên:

– Con bà ngươi, hóa ra là do Hải gia các ngươi dẫn tới hung thú, đuổi chạy đại tiên. Các ngươi hại ta không thể tu đạo, việc ngày hôm nay ta sẽ không để yên đâu!

Hải đại thúc bị mắng tới mức mặt đỏ tía tai, thế nhưng hắn cũng không lên tiếng phản bác, chỉ khúm núm cúi thấp đầu mà thôi.

Hải Tinh lập tức trả lời lại một cách mỉa mai, lớn tiếng nói:

– Lý Nhị Cẩu, ngươi dựa vào cái gì mà nói hung thú là chúng ta dẫn tới, ngươi đang cắn loạn sao!

Hải Kỳ cũng thấp giọng nói:

– Lý đại ca, việc này quả thực không có liên quan gì tới nhà chúng ta a. Nhà chúng ta nào có năng lực kia cơ chứ?

– Mấy tên tu sĩ học nghệ không tinh, bị một con dã thú dọa cho sợ chạy, trách được ai cơ chứ?

Lâm Dịch thản nhiên nói.

Lý Nhị Cẩu chấn động, nhìn về phía Lâm Dịch, dùng giọng khiêu khích nói:

– Tiểu tử ngươi là ai, sao ta lại chưa thấy qua?

– Người qua đường, trùng hợp đi qua đây mà thôi.

Lâm Dịch híp mắt cười nói.

Thấy nụ cười của Lâm Dịch, Lý Nhị Cẩu giận dữ, phun ra một ngụm nước miếng, mắng to:

– Con bà nó, hóa ra là tai tinh nhà ngươi dẫn hung thú tới, hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi một chút, để cho ngươi biết thủ đoạn của Lý Nhị Cẩu ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.