Bắc Tống Phong Lưu

Chương 75 - ‘Mặt Mày Hớn Hở’ (P2)

trước
tiếp

Ngô Tiểu Lục vẻ mặt cầu xin, dùng sức lắc đầu.

Lý Kỳ không để ý tới y. Bày những nguyên liệu trong sọt lên trên bàn.

Mấy người Ngô Tiểu Lục cũng làm theo. Mà ngay cả Trần A Nam vốn không thích nấu nướng, cũng làm theo. Xem ra đều là do hai chữ Tán gái gây họa!

Đầu tiên Lý Kỳ dùng nước rửa sạch số hoa quả kia. Sau đó múc một thìa mật đổ vào bát nhỏ. Tiếp theo là một ít nước cam sành ép. Rồi rót vào một ít nước ấm, quấy đều.

Tiếp theo lấy một con dao nhỏ, thái vỏ bỏ hột hoa quả.

Con dao trong tay của Lý Kỳ, giống như là có linh tính vậy. Vừa nhanh vừa chuẩn, mấy người Ngô Tiểu Lục nhìn mà hoa mắt.

Chỉ trong chốc lát, tất cả hoa quả đều được gọt xong.

Tiếp theo, Lý Kỳ lại cắt táo, lê, cam sành thành từng miếng nhỏ với hình dáng khác nhau. Có hình thoi, hình vuông, hình tròn.

Từng động tác như hành vân lưu thủy, liên tục không dứt. Nếu không có bảy tám năm kinh nghiệm, tuyệt đối là không làm được.

Mấy người Ngô Tiểu Lục đứng một bên nhìn mà trợn mắt há mồm. Hiện tại bọn họ mới biết vì sao Lý Kỳ lại bắt bọn họ không ngừng luyện tập thái rau củ.

Gọt dũa xong, Lý Kỳ bỏ tất cả hoa quả vào trong một cái đĩa. Sau đó thì đổ hỗn hợp nước cam và mật ong lên trên, quấy đều.

Cuối cùng, Lý Kỳ lại cẩn thận sắp xếp những hoa quả kia thành hình khuôn mặt tươi cười. Táo là mặt, long nhãn là mắt, lê là mũi, múi cam là miệng.

– Phù! Đại công cáo thành.

Lý Kỳ thở phào một cái. Món này chính là salad hoa quả mà đám con gái rất thích ăn.

Mấy người Ngô Tiểu Lục đều bu đầu lại, trong mắt đầy hâm mộ, lại hưng phấn.

– Món này tên là gì? Trần Đại Trụ thật thà phúc hậu hỏi.

Lý Kỳ cười thần bí, đáp: – Tự các ngươi đặt tên cho nó.

Khi Lý Kỳ đặt đĩa salad hoa qua trước mặt Bạch Thiển Dạ, Bạch Thiển Dạ nhất thời ngây như phỗng, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. Qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hiếu kỳ hỏi: – Đây là món ăn à?

– Đương nhiên rồi.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, giới thiệu: – Món này tên là Mặt Mày Hớn Hở.

Hắn đã sớm nghĩ kỹ cái tên. Nếu nói thẳng đây là salad hoa quả, Bạch Thiển Dạ lại hỏi vì sao gọi salad. Như vậy hắn thật không biết nên giải thích thế nào.

– Mặt Mày Hớn Hở?

Bạch Thiển Dạ hơi sững sờ, ánh mắt hiện lên tia khen ngợi, nói: – Cái tên thật dễ nghe!

– Cũng bình thường thôi!

Lý Kỳ cười phong độ, sau đó nói: – Bạch nương tử mau nếm thử. Thuận tiện cho chút ý kiến. Bạch nương tử là người đầu tiên nếm món này đó.

Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, cầm lấy thìa, chậm chạp không ra tay, biểu lộ có vẻ do dự.

Lý Kỳ thấy vậy, hiếu kỳ hỏi: – Sao thế? Lẽ nào Bạch nương tử không thích ăn?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu: – Đều tại ngươi làm nó đẹp quá, ta không nhẫn tâm làm hỏng.

Thực ra Lý Kỳ trang trí thành hình khuôn mặt tươi cười này, là dựa theo phong cách châm biếm. Nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Thiển Dạ nhìn thấy món ăn được trang trí như vậy, cho nên trong lòng muốn nhìn thêm một lúc.

Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, cười khổ nói: – Tại hạ trang trí như vậy, là để biểu đạt thành ý của tại hạ. Nếu Bạch nương tử không ăn, vậy thì tại hạ đã phí công phí sức rồi.

– Biết rồi.

Bạch Thiển Dạ gật đầu. Múc một thìa bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt. Ánh mắt lập tức sáng ngời. Lại múc thêm một thìa bỏ vào miệng. Đôi mắt càng sáng hơn. Tốc độ ăn cũng càng ngày càng nhanh. Dần dần, nàng cơ hồ quên sự tồn tại của Lý Kỳ, vùi đầu vào ăn món Mặt Mày Hớn Hở này.

Lý Kỳ nhìn nàng ăn vui vẻ như vậy, cũng không quấy rầy nàng.. Nhìn sắc trời, đã là chiều tối. Thời này còn chưa có đèn điện, đều dùng nến để thắp sáng. Ánh nến vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt động lòng người của Bạch Thiển Dạ, càng thêm hấp dẫn.

Lý Kỳ không khỏi nhìn nhập thần. Qua một lúc mới cười khổ lắc đầu. Không thể tưởng được ăn tối dưới ánh nến ở thời cổ đại lại có một phen tình thú.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Thiển Dạ đã ngốn sạch đĩa Mặt Mày Hớn Hở.

– Sao? Ăn ngon chứ? Lý Kỳ cười hỏi.

Bạch Thiển Dạ lắc đầu.

Không thể nào? Chẳng lẽ nữ nhân của thời này không thích ăn hoa quả? Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: – Ngươi không thích ăn?

Bạch Thiển Dạ lại lắc đầu, đáp:

– Không phải. Chỉ làTa không biết miêu tả hương vị kia như thế nào mà thôi. Bởi vì mỗi lần ăn một miếng, hương vị lại khác nhau. Ăn xong một miếng, lại chờ mong hương vị tiếp theo là gì. Cảm giác này thật kỳ diệu. Có lẽ như lời ngươi nói, đây là một món ăn khiến người khác vui vẻ.

Chảy mồ hôi! Thế mà còn nói không biết miêu tả như thế nào? Có gì hay ngươi nói hết ra rồi còn đâu. Lý Kỳ cười ha hả: – Vậy Bạch nương tử đã bớt giận chưa?

Bạch Thiển Dạ làm bộ suy tư một lúc, mới đáp: – Xem phân thượng của món Mặt Mày Hớn Hở, lần này ta không so đo với ngươi.

Lý Kỳ nghe thấy vậy, âm thầm thở phào, xoa hai tay, ngượng ngùng nói: – Vậy còn chuyện hợp tác của chúng ta.

Bạch Thiển Dạ hơi sững sờ, liền đứng phắt dậy, quay lưng đi xuống lầu.

“Ta xxx! Ăn xong muốn chuồn hả? Thật là không hiền hậu”

Lý Kỳ nao nao, vội đứng lên ngăn cản nàng, kinh ngạc hỏi: – Bạch nương tử làm sao vậy? Có phải tại hạ đã nói bậy nói bạ gì không?

Bạch Thiển Dạ quay đầu lại, đạm mạc nói: – Giờ Thình sáng mai, ngươi tới cửa Vọng Xuân chờ ta. Sắc trời đã tối, tiểu nữ không tiện ở lâu. Cáo từ. Dứt lời, liền vượt qua Lý Kỳ đi xuống lầu.

Lý Kỳ nhìn bóng lưng của Bạch Thiển Dạ, gãi đàu, nghĩ bụng:”Nữ nhân này đúng là có bệnh thần kinh. Vừa rồi còn tốt lành, thoáng cái đã thay đổi như người khác. Giờ Thìn sáng mai? Sao không phải là buổi tối?”

Lý Kỳ đứng ở bậc cầu thang suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra vì sao Bạch Thiển Dạ chợt rời đi. Không khỏi cảm thán nói: – Không thể tưởng được ở thời kỳ coi trọng nam quyền như thời đại này, con gái vẫn khó hầu hạ như vậy.

Vừa định xuống lầu, chợt trông thấy bốn thân ảnh đang lén lén lút lút ở góc cua của bậc thang. Lý Kỳ trợn mắt, nói: – Xuất hiện đi!

Mấy người Ngô Tiểu Lục lần lượt đi ra, người nào người nấy đều lộ nụ cười xấu hổ.

Lý Kỳ nhìn mấy Ái đồ của mình, lắc đầu bất đắc dĩ.

– Lý ca, vừa nãy vì sao Bạch nương tử lại nổi giận đùng đùng rời đi? Ngô Tiểu Lục ngượng cười, mặt mũi tràn đầy bát quái hỏi.

Lý Kỳ lạnh lùng nhìn cậu ta, thản nhiên đáp: – Chắc là dì lớn của nàng ta tới.

– Dì lớn?

Ngô Tiểu Lục mở to mắt, hướng ba người còn lại hỏi: – Các ngươi có ai nhìn thấy dì lớn của Bạch nương tử tới không? Ba người còn lại đều lắc đầu. Lý Kỳ cố nhịn cười, đi xuống bên cạnh Ngô Tiểu Lục, vỗ nhẹ vào vai của cậu ta, nói:

– Đêm nay một mình ngươi dọn vệ sinh phòng bếp. Đúng rồi, nhớ thu dọn bát đũa trên lầu luôn. Dứt lời liền rời đi. Ngô Tiểu Lục sững sờ một lúc. Bỗng hướng bóng lưng của Lý Kỳ, như bệnh tâm thần kêu lên: – Lý ca, tiểu đệ sai rồi .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.