Khổng Tước Vương mới chỉ đơn giản phất tay một cái, vậy mà đã thi triển được một dị tượng cường đại trong truyền thuyết, nhưng điều kinh khủng là, hắn không cần thông qua Luân Hải để thi triển.
“Ở đây chỉ có vài ngôi sao nho nhỏ mà thôi, ta cũng không muốn làm khó ngươi, nên không thi triển ra dị tượng hoàn chỉnh.”
Khổng Tước Vương hờ hững nói, đồng thời nở một nụ cười.
Lúc này, Diệp Phàm cảm giác như thân thể mình đã ở trong tinh không, có vô số ngôi sao đang lấp lánh, sau đó chúng đồng loạt phóng to lên, đè xuống phía hắn.
“Ầm ầm ầm ”
Những âm thanh long trời lở đất vang lên, mỗi ngôi sao giờ hóa thành một ngọn núi, lấp lánh loá mắt, chiếu sáng toàn bộ vòm trời! Nó bây giờ không giống như một ngôi sao nữa, mà giống như một mặt trời chói chang.
Diệp Phàm trong lòng hoảng sợ, đây còn là dị tượng nữa ư? Mỗi một ngôi sao đều khủng bố như vậy, có thể phá tan cả mặt đất, uy áp vô cùng.
Thân thể hắn chấn động, nhưng âm thanh cót két vang lên, các khớp xương không ngừng chịu đựng uy áp này.
Những ngôi sao này còn cách hắn rất xa, vẫn chưa thực sự ép xuống mà lực lượng đã khủng bố tới như vậy, nếu như là một dị tượng hoàn chỉnh, thì uy áp sẽ khủng bố tới mức nào.
“Mọi người nói về dị tượng, thì đều cho rằng dị thượng do thái cổ đại năng sáng tạo ra là mạnh nhất, mà Khồng Tước Vương này lại là một đại năng, dị tượng của hắn quả nhiên vô cùng đáng sợ. . .”
Diệp Phàm chấn động vô cùng, đối phương chỉ mới có dùng tới vài ngôi sao nhỏ, còn chưa sử dụng “bầu trời xanh” mà đã kinh khủng như vậy rồi.
Nếu thật sự là dị tượng “Tinh Thần Diệu Thanh Thiên” thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
Những ngôi sao trên bầu trời run lên, Diệp Phàm gian nan cất bước, trong thân thể hắn tiếng sóng biển gầm vang, nó không chịu bị áp chế, sấm sét đan dệt như ở trong thời kỳ khai thiên tích địa, bên trong Luân Hải của hắn lưu chuyển một loại lực lượng kì dị.
Diệp Phàm trong lòng rung động, hắn bây giờ mởi hiểu, Thái Cổ Thánh Thể có mâu thuẫn gì đó với dị tượng, cứ bị áp chế sẽ tự động kháng cự.
Cho dù là dị tượng Trăng sáng mọc trên biển đợt trước, hay là Tinh Thần Diệu Thanh Thiên hiện tại, nếu như có sự áp bức, thì nó sẽ tự động kháng cự.
Diệp Phàm trong tinh không cất bước, khó khăn đi về phía trước, mỗi lần di chuyển lưu lại một dấu chân thật to trên nền trời.
Bên trên những ngôi sao có quang hoa lưu chuyển, giống như là vạn vật mẫu khí, lại giống như tinh vân trong vũ trụ, mãnh liệt đè xuống phía Diệp Phàm.
“Răng rắc ”
Trên lưng Diệp Phàm có cảm giác như đang cõng một ngọn núi lớn, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh, dưới chân mặt đất vỡ vụn, xương cốt toàn thân không ngừng kêu lên răng rắc.
“Ầm”
Một tiếng động vô cùng lớn vang lên, Diệp Phàm cảm thấy trước mắt là một bầu trời sáng rực, nhìn bốn phía trăng sao đã biến mất, bầu tời đêm đã rút đi, trên mặt đất chỉ còn lại những rãnh lớn, lưu lại dấu chân của hắn.
“Không tồi, loại thể chất này quả nhiên danh bất hư truyền.”
Khổng Tước Vương gật đầu, trong mắt hiện lên sự kì dị, nở nụ cười khen ngợi.
“Hắn đã thông qua khảo nghiệm, có thể làm cho hắn rời đi rồi. Còn ta, tiền bối muốn giết thì giết đi, ta không sợ.”
Cơ Tử Nguyệt ngẩng đầu, dáng ngọc yêu kiều, nàng đã bình tĩnh lại, không còn sợ hãi như trước nữa.
“Tiểu nha đầu này đúng là có mấy phần khí cốt.”
Khổng Tước Vương chắp hai tay sau lưng, chẳng đoán được điều gì trên khuôn mặt thanh tú của hắn cả, hắn mở miệng nói:
“Giết ngươi thì đúng là có chút đáng tiếc, thể chất của ngươi hiếm có như vậy, nếu giết đi thì đúng là làm cho nó tuyệt chủng.”
“Nói như vậy, tiền bối sẽ tha cho ta ư?”
Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt chớp động, lóe ra hào quang, nói:
“Khổng Tước Vương quả nhiên lòng dạ rộng rãi, không hổ là tiền bối đại năng trong truyền thuyết, Tử Nguyệt xin cảm ơn”.
“Tiểu nha đầu, ngươi lẻo mép rồi đó, ta đâu có nói là sẽ tha cho ngươi?”
Khổng Tước Vương nở nụ cười nhàn nhạt.
“Tiền bối đã nói rằng, giết ta thì có chút đáng tiếc. . .”
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm, nhưng không dám nghiến răng.
“Tiền bối, nàng rất tốt, muốn giết thì người đi tìm Thái thượng trưởng lão của Cơ gia là được rồi, nàng còn nhỏ, không cần thiết phải lôi nàng vào chuyện này.”
Diệp Phàm ở bên cạnh cầu tình.
“Ngươi thì lớn lắm hay sao?”
Khổng Tước Vương quay đầu lại, nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt, nói:
“Ta sẽ tha mạng cho ngươi, nhưng mà ngươi phải đi theo ta, không cho trở về Cơ gia nữa, vừa vặn ngươi có thể bổ sung cho hậu nhân của Yêu Đế.”
Cơ Tử Nguyệt bị doạ cho sợ hãi, đi cùng một Yêu tộc đại năng ư, nàng chưa từng có ý nghĩa như vậy, nàng tỏ ra vô cùng đáng thương nói:
“Không muốn đâu, ta chưa bao giờ giết người, cũng chưa từng làm chuyện xấu, ngay cả một con kiến ta còn chưa dẵm lên nó. . .”
“Cơ gia các ngươi rất quá đáng, giết tộc nhân của ta, lại còn truy sát hậu nhân Yêu Đế, ta cũng muốn để cho bọn họ biết một chút, nếu như mang ngươi đi, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ hối hận vì làm những chuyện như vậy.”
“Hạo Nguyệt ca ca của ta ra sao rồi, tiền bối chưa giết huynh ấy đấy chứ?”
Cơ Tử Nguyệt khẩn trương hỏi.
” Thần thể đúng là rất bất phàm, nhưng hắn trốn không thoát đâu.”
“Không nên giết Hạo Nguyệt ca ca, hắn thân là thần thể, giết đi lại càng đáng tiếc. . .”
Cơ Tử Nguyệt cầu xin.
“Thần thể thì như thế nào? Có người nói, Lão Phong Tử năm đó còn tự tay giết chết Đông Hoang Thần Vương, tuổi thọ của ta không dài như vậy, cho nên chỉ còn cách giết một thần thể chưa trưởng thành, như vậy cũng hoàn thành một tâm nguyện rồi.”
Khổng Tước Vương hững hờ nói đến.
Ở bên cạnh, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt khiếp sợ vô cùng, Lão Phong Tử quả là quá nghịch thiên, ngay cả Đông Hoang Thần Vương tu luyện đại thành còn bị hắn giết mất, quả thực khiến người nghe kinh hãi vô cùng.
“Ca ca của ta có đi cùng với tiền bối hay không?”
Cơ Tử Nguyệt vô cùng bất an.
“Đại đệ tử của ta đã đi bắt hắn, ta còn đang đợi Thánh Chủ của các ngươi tới cứu viện.”
Khổng Tước Vương bình tĩnh nói, thế nhưng lại khiến người ta kinh hãi, quả thật không hổ là yêu tộc đại năng, đúng là có đại khí phách, tám trăm năm trước cùng Diêu Quang thánh chủ đại chiến, hôm nay lại còn dám khai chiến với Cơ gia thánh chủ.
Đúng lúc này, Khổng Tước Vương nhìn về phía phía chân trời, nói:
“Nam Cung Chính, nếu tới đã tới rồi, sao còn không hiện thân?”
Giữa bầu trời, cánh hoa phấp phới, lấp lánh long lanh, như những cánh hoa ngũ sắc, một đường thẳng tắp từ chân trời đi tới, hương thơm ngào ngạt, hòa quyện vào lòng người.
Ánh sáng rực rỡ, hoa tươi đại đạo toả ra điềm lành, trên đó có một nam tử áo xanh, vóc người cao dáo, mắt sáng như sao, tóc trắng như tuyết, hiên ngang đứng đó, quả thật là anh vĩ vô cùng.
Đây chính là Nhân tộc đại năng trong truyền thuyết Nam Cung Chính, hắn tu luyện Trường Sanh Quyết, lấy cây cỏ là nhà, lấy hoa tươi lót dạ, hắn chưa từng ăn qua thức ăn khác.
“Từ biệt đã tám trăm năm, phong thái của Khổng Tước Vương vẫn như trước, nhớ lại năm đó, ngươi đại chiến chư hùng Nam vực, quyết chiến Diêu Quang thánh chủ, anh tư bộc phát, những hình ảnh kinh thiên động địa năm đó, như vẫn còn hiện lên trước mắt.”
Nam Cung Chính chỉ tầm 27, 28 tuổi, tỏa ra một khí chất vô cùng đặc biệt.
“Nói những lời này làm gì, Nam Cung Chính chẳng nhẽ ngươi nhúng tay vào chuyện này hay sao?”
Khổng Tước Vương đứng chắp tay.
“Khổng Tước Vương, ngươi đã là một tồn tại siêu nhiên rồi, còn chấp nhặt làm gì nữa, không bằng buông tay, chúng ta liên thủ tiến vào trong Thanh Đồng Tiên Điện?”
“Đúng là không có thiên lý mà!”
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói thầm nói:
“Khổng Tước vương pháp lực ngập trời, hét một tiếng chấn động sơn hà, vậy mà chỉ là một thiếu niên thanh thú. Nam Cung Chính lấy cây cỏ vì làm bạn, lấy hoa tươi làm thức ăn, nhưng anh tư lại cao lớn. Đúng là nên bắt bọn họ lại để quét rác trồng hòa, rửa rau nấu cơm!”
“Trong đầu ngươi đang nghĩ gì vậy. . .”
Diệp Phàm đứng ngay ở bên cạnh nàng, nghe vậy thì không nhịn được nói.
Khổng Tước Vương tóc đen nhẹ bay, tay áo phất phơ, nói :
“Liên thủ tiến vào Thanh Đồng Tiên Điện, có mà đi chịu chết thì có, ta không muốn chết”..
Nam Cung Chính đứng ở giữa không trung, sinh cơ bừng bừng, hoa tươi bao phủ, nói :
“Chẳng lẽ ngươi không muốn có một cơ hội thành Tiên hay sao, ngươi bế quan tám trăm năm, lần này xuất thế, chẳng lẽ không phải vì nó sao?”
Khổng Tước Vương cười lạnh nói:
“Từ xưa đến nay, Thanh Đồng Tiên Điện đã lấy đi tính mạng của không biết bao nhiêu tuyệt đại cao thủ, ta chưa bao giờ nghe nói có người nào thành Tiên cả, đừng nên nói nó là Tiên Điện, mà phải gọi là Tử huyệt, là bãi tha ma chôn thây cường giả.”
“Muốn thành tiên, đương nhiên là phải cửu tử nhất sinh, không thì thánh nhân sẽ xuất hiện hàng loạt.”
Nam Cung Chính nghiêm mặt nói:
“Ta và ngươi liên thủ, tiến vào trong Thanh Đồng Tiên Điện, tranh đấu với cái chết, còn hơn ở ngoài này vắng vẻ cô tịch mà mất đi.”
Khổng Tước Vương khoanh tay đứng, nói :
“Ta tung hoành thiên hạ, kiếm chỉ thánh chủ, khoái ý nhân sinh, tại sao lại vắng vẻ cô tịch? Chết thì có gì là tốt.”
“Ngươi cường thịnh cũng chỉ như làn gió, chẳng khác nào lệ thủy chảy về đông, kết quả vẫn chỉ là mộng ảo, trăm năm sau đã không còn ai nhớ tới ngươi, chẳng qua cũng chỉ là rời khỏi trần gian sớm một chút, không bằng đi tranh đoạt cơ hội thành Tiên.”
“Ngươi đừng có thuyết phục nữa, chuyện của ngàn năm sau, đâu có quan hệ gì tới ta, ta chỉ biết một điều, nên coi trọng sự tồn tại trước mắt. Cầu tiên chỉ một chốc, nhưng chấp niệm cả đời, cuối cùng cũng hóa không, đúng là đáng buồn.”
Nam Cung Chính nghiêm mặt nói:
“Thoát ly khỏi xác phàm, tiêu diêu một đời, đây chính là đại tâm nguyện, ngươi lừa mình dối người làm gì?”
Khổng Tước Vương cười dài, làm chấn động cả vòm trời, nói :
“Vậy thì ta hỏi ngươi, từ xưa tới nay, Đông Hoang đã từng chân chính xuật hiện Tiên nhân hay chưa, ngươi đừng nói với ta là, trong Đông Hoang sách sử có ghi lại mấy người, nhưng mà chuyện về bọn họ quá mức kỳ quái, không đủ làm bằng chứng.”
“Đương nhiên có người thành tiên, nhưng lại bị Hoang Tháp đè chết, người đó có tính không?”
Nam Cung Chính tóc bạc như tuyết, tư thế oai hùng, đứng ở giữa không trung.
“Ngươi có tận mắt chứng kiến không?”
Khổng Tước Vương hỏi lại.
“Không có.”
Khổng Tước Vương nói :
“Vậy thì thành Tiên hay không đâu có gì khác nhau, ta quân lâm thiên hạ, ai dám bảo ta là lừa người dối mình”.