Già Thiên

Chương 1797 - Chinh Chiến

trước
tiếp

Diệp Phàm thần thức cường đại biết bao, ngay cả cung điện của Cổ Hoàng bày ra phù văn vô tận cũng không thể ngăn được hắn, ngay lập tức liền hiểu rõ bên trong là người phương nào.

– Từ biệt nhiều năm, hai vị khỏe chứ?

– Diệp huynh đúng thật là ngươi?

Cánh cửa tòa cổ điện bị đẩy ra, đi ra một nam nhân, oai hùng cao ngất, cơ thể mạnh mẽ như rồng, có màu đồng cổ, tóc dài tung bay, rất là dày rậm, nhưng trong đó xen lẫn vài sợi bạc.

– Yêu Thần?

Long Mã giật mình. Năm đó ở trên tinh không cổ lộ nó từng nhìn thấy.

– Nam Yêu!

Hắc Hoàng thở dài, năm đó là một trong mấy vị thiên kiêu của Bắc Đẩu… Cách biệt nhiều năm như vậy, ngày nay mới gặp lại, quả thực khiến người ta cảm thán: năm tháng a!

Ở thời điểm đó, Nam Yêu phong nhà hào hoa, tinh thần phấn chấn thịnh vượng, hiện tại tuy rằng huyết khí tràn đầy như trước, trở thành một vị cường giả tuyệt thế, nhưng đã hơn sáu ngàn tuổi.

Diệp Phàm cũng trong lòng có cảm khái, lần từ biệt sau cùng trên tinh không cổ lộ, thẳng đến hôm nay mới gặp lại, nhoáng lên một cái đã là mấy ngàn năm, nếu là thường nhân sớm đã thành bụi trần.

Nam Yêu cực kỳ cường đại, có thể nói chiến lực đỉnh cấp trên thế gian này, cũng là một vị cường giả thành đạo loại khác.

Ở phía sau hắn còn có một người, nàng dáng người thanh tú, yếu điệu xinh đẹp, nhưng mái tóc đen trên đầu đã hóa thành đầu bạc, tuy rằng với pháp lực giữ được dung nhan thanh xuân như trước, nhưng hiển nhiên cũng không tránh khỏi bị năm tháng tấn công.

Đúng là Tề Họa Thủy năm đó, Tề Quận chúa Tề Kỳ của Nam Lĩnh.

Lại gặp lại, khiến hắn thật lâu không nói gì.

Cảnh xuân tươi đẹp trôi qua, hồng nhan già lão rồi.

Giai nhân tuyệt đại cũng không chống lại được năm tháng, ở trong phong sương già đi. Đối với họ mà nói đây là chuyện tàn nhẫn nhất! Nhìn tuổi thanh xuân đi xa tóc bạc mọc ra, cái loại tâm tình này ai có thể hiểu được?

– Diệp Phàm!

Tề Họa Thủy khẽ thở dài, muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra được..

Nàng không có thực lực cường đại như Nam Yêu, năm tháng hơn sáu ngàn năm, để lại dấu vết trên người nàng tương đối rõ ràng, huyết khí không phải tràn đầy như xưa.

Gặp lại hai huynh muội Nam Yêu tại đây.

Diệp Phàm thu dẫn tới một viên vẫn tinh, tước thành bàn đá và đôn đá, lấy ra rượu ngon nâng cốc ôn chuyện với hai vị cố nhân.

– Huynh đã trở thành Đại đế?

Nam Yêu kinh, dị rồi sau đó lại thoải mái.

Bọn họ bị nhốt nhiều năm như thế đã xảy ra nhiều lắm chuyện, cổ điện ngăn cách với thế gian, nên cũng không biết Diệp Phàm đã trở thành Thiên Đế, nhưng Nam Yêu là người phi thường đương nhiên sẽ không thất thố.

– Từ biệt nhiều năm như vậy, có thể gặp lại các người, loại cảm giác này là tốt lắm!

Diệp Phàm nói.

Theo người quen biết càng ngày càng ít, chung quy thua ở trong năm tháng, vì thế hắn rất quý trọng mỗi một cố nhân, không muốn bọn họ phát sinh chuyện không hay.

– Đây là Thần Hồn Đàm của Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại!

– Ta đã biết!

Diệp Phàm gật đầu.

Nam Yêu kể lại chuyện trải qua: năm đó bọn họ ở trong hư không vũ trụ phát hiện tòa cổ điện kia, tiến vào trong đó, nhưng lại phát hiện là nơi Bất Tử Thiên Hoàng tửng bế quan ngộ đạo, làm cho bọn họ rung động.

Hai huynh muội ở lại đây tu luyện, nhưng không nghĩ tới theo tu vi cao thâm, rồi lại kích hoạt cổ điện Thần Hồn Đàm phá vỡ hư không mà đến, vả lại Ma Quỷ Vụ cũng xuất hiện bao phủ nơi đây, vây khốn bọn họ.

Cũng may cổ điện rất đặc biệt, có thể ngăn cản hủ khí đến gần.

Theo tu vi của Nam Yêu từ từ thâm hậu, tới mấy năm gần đây hắn cảm thấy có nắm chắc rời đi được, nhưng lại cảm ứng được chỗ diệu dụng của Thần Hồn Đàm nên không muốn tùy tiện rời đi.

Diệp Phàm than nhẹ, hủ khí nơi này cực kỳ lợi hại có thể đả thương chí tôn. Nam Yêu tu đến từng bước này thật sự là rất kinh người, dĩ nhiên đã thành đạo loại khác.

Đúng như Hắc Hoàng phỏng đoán, Thần Hồn Đàm là vật lưu lại linh hồn của Bất Tử Thiên Hoàng, là sau khi lột xác lưu lại.

Diệp Phàm đứng trước đám thật lâu sau, sau đó lại dạo qua một vòng ở trong cổ điện, thầm cảm nhận được Bất Tử Thiên Hoàng đáng sợ, là đại địch khó có thể tưởng tượng.

Bọn họ ở trong này gặp nhau thật lâu, Tề Họa Thủy rất trầm mặc. Từng là thiên nữ tuyệt đại, tuổi thanh xuân qua đi làm nàng thương cảm, gặp lại cố nhân khó có thể nói nên lời. Thẳng đến khi ly biệt, nàng mới khẽ thở dài:

– Huynh không có thay đổi gì!

Diệp Phàm nhìn theo bọn họ rời đi. Khi sắp biến mất ở trong tinh hà, Nam Yêu quay đầu, nói:

– Diệp huynh! Đây có thể là một lần gặp mặt cuối cùng giữa chúng ta, bảo trọng!

Diệp Phàm im lặng, thở dài một hơi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Nam Yêu ắt hẳn lựa chọn tự phong, trăm ngàn đời sau mới có thể tái hiện.

– Tái kiến!

Ở trên đường trở về, Diệp Phàm thực trầm mặc, thật lâu sau Hắc Hoàng mới nói:

– Lại đi đi thôi, dù sao cũng không có chuyện gì.

Diệp Phàm gật đầu, tìm kiếm pháp trường sinh không phải dựa vào bế quan mà có thể hiểu được. Xưa nay nhiều anh kiệt như vậy đều bị dừng lại tại đây, hắn tự nhiên cũng không cho rằng vùi đầu ngộ đạo là có thể xé trời.

Một lần đi này chính là hơn nửa năm, bọn họ đi qua rất nhiều tinh hệ, dẫn phát chấn động lớn: Thiên Đế đi dạo, khiến các tộc kính sợ, không ít đại tộc đều đi ra nghênh đón, thỉnh hắn đi vào, tuy nhiên đều bị uyển chuyển từ chối.

Dọc theo đường đi này, bọn họ gặp được rất nhiều, lòng có cảm thán, đại thế huy hoàng này đã tới thời kỳ cuối, thật sự sắp kết thúc rồi!

Trương Bách Nhẫn, Thái Sơ từ lâu đã biến mất không thấy, nghe nói đã tự phong, tất cả hy vọng và chí hướng của cuộc đời này mong được nghịch thiên trở về ở tương lai.

Tiếp theo sau, bọn họ thấy được một ít huyết mạch chấn nhiếp thế gian đã đi tới hướng suy bại cuối đời, còn có nhiều người cũng bắt đầu già đi, lộ rõ vẻ suy yếu.

– Tuổi thanh xuân của chúng ta a, rốt cục phải kết thúc ở trong trường thịnh thế này sao?

– Ha ha! Một đời rực rỡ nhất, thời đại huy hoàng nhất, ta nhìn thấy gì? Chẳng qua cũng thế thôi, cái gì cũng không có lưu lại, chúng ta chung quy là vội vàng mà qua như thế này, chỉ là một người khách qua đường không hơn không kém!

Có người cười to, nước mắt đều chảy ra.

Gió thu thổi qua lá vàng rơi, một hồi thịnh thế cuối cùng phải kết thúc.

Quần tinh rực rỡ, người đã từng chói sáng khiến người không mở mắt ra được, nhiều người có được tư chất Đế tranh bá như vậy, kết quả chỉ có một vị Thiên Đế đứng sừng sững ở trên chín tầng trời, nhìn xuống chư tinh.

Quần tinh ảm đạm, chư hùng ảm đạm.

Từ thời đại thần thoại đã có lời tiên đoán: Tiên lộ chân chính sẽ mở ra ở kiếp này, đại đạo sáng rực rỡ nối thông một bến bờ khác, đi thẳng tới một thế giới trường sinh bất lão.

Nhưng, điều này cũng đã trở thành trống không, để lại tiếc nuối cho rất nhiều người, Tiên giới là cao xa như vậy.

Máu và nước mắt của chí tôn, anh kiệt cực kỳ bi ai, tất cả hết thảy đều chung kết ở thời đại thần thoại của đương thời, vô số cường giả tranh bá ở trong đại thể máu tươi nhuộm tinh không, chết đi.

Nhiều lắm thiên kiêu chôn vùi ở trong tinh hà, sáu ngàn năm đại chiến, sáu ngàn năm huy hoàng, có lẽ còn có thể kéo dài qua đủ một vạn năm, nhưng kết thúc chung quy là phải kết thúc ai cũng không ngăn được.

– Ta dùng máu viết ra hành khúc ca vang, ta dùng sinh mệnh nở rộ sáng rọi, cuối cùng nghe một khúc đại thế bi thương, đây là kết cục sao?

Rất nhiều người ngửa đầu hỏi trời xanh.

Anh kiệt của năm đó, từng người tinh thần phấn chấn thịnh vượng, ngày nay đều đã là đầu bạc tóc trắng, hơn nữa đã chết rất nhiều người. Kẻ còn lại cũng đều đã nhuộm đầy nét phong sương của năm tháng.

– Cứ như vậy… kết thúc sao? Ta không cam lòng mà! Thời kỳ thịnh thể hoàng kim sao có thể như thế!

Dùng thơ văn để giải toả nỗi buồn anh hùng rơi lệ.

Có thể nào quên có thể nào tiêu tan, một hồi đại thế cứ như vậy phải kết thúc, anh kiệt phong nhã hào hoa đều dần dần già đi, bọn họ sắp kết thúc!

Trải qua một hồi đại thế, xem một đời phồn hoa, như pháo hoa nở rộ, phải tàn tạ như vậy.

Diệp Phàm tiến lên, lời nói càng ngày càng ít, chứng kiến càng nhiều càng ngày hắn càng trầm mặc. Cuối cùng phải tiễn đưa kiếp này sao?

– Nhìn xem, Thiên Đế tiễn đưa chúng ta kia! Ha ha…

Có người cười to, nước mắt sớm đã trào ra.

– Đúng vậy! Thiên Đế đang tiễn đưa chúng ta, hắn cùng thế hệ, từng cạnh tranh với chúng ta! Ha ha… từ biệt kiếp này!

Tiếng cười bi thương vang khắp trời cao, mang theo bi thương đi xa.

Diệp Phàm bọn họ một đường đi tiếp, đi tới cổ địa từng chinh chiến ngày xưa. Đó là tinh vực từng bị đánh nát ở niên đại hắc ám náo động, nơi đây là cảnh đổ nát.

Ở thời điểm đó, Diệp Phàm còn chưa thành Đế, chỉ hoàn toàn là một bầu nhiệt huyết đi chiến đấu, ôm lòng hẳn phải chết như thiêu thân lao đầu vào lửa nhảy vào chiến trường.

Giờ quay đầu nhìn lại, một đường vết máu loang lổ.

Nơi này tàn tích thành phiến, từng mảng phế tinh, máu các loại sinh linh nhuộm đỏ cổ địa, như trước chưa từng khô cạn.

Tinh thổ cắt đứt giấc mộng Tiên a, người từng tới đây rốt cuộc không về được.

– Cơ Tử! Ta hy vọng biết bao ngươi có thể còn sống, ngươi ta và Thánh Hoàng tử cùng uống cùng chiến!

Diệp Phàm nói nhỏ.

Hắn nghĩ tới rất nhiều, còn có Bạch Y Thần Vương như cha như thầy, cũng có bệnh lão nhân Cái Cửu U cái thế vô song, họ đã trả giá nhiều lắm.

– Có thể nào quên, Thái Dương Thánh Hoàng ở trong động loạn, dù chỉ còn lại có một tấm da người, cũng nghịch thiên trở về chiến một trận, thẳng đến máu

huyết khô cạn!

Long Mã cũng than nhẹ.

Năm đó, Tử Vi Tinh vực, Nhân Hoàng tử tấm da người tái hiện, dù đã chết đi cùng bảo vệ sinh linh, trên cổ tinh, cuối cùng trong mắt chảy xuống một giọt huyết lệ cuối cùng rơi xuống.

– Còn có Hư Không Đại đế, cả đời đều bình định náo loạn, cho đến chết trận. Tới kiếp này, như trước phải đổ hết một giọt máu cuối cùng, cuối cùng chỉ có nửa mặt tàn kính làm bạn!

Nhắc tới quá khứ, bọn họ cảm khái một hồi lâu.

Chính là Diệp Phàm cũng có bi thương, khó có thể tự áp chế.

Bỗng nhiên, Hắc Hoàng dừng lại, Long Mã cũng nghiêng đầu, chỉ có Diệp Phàm không dừng chân, tiếp tục đi tới dọc theo phiến chiến trường nhuộm máu ở phía trước, nơi đó có một bóng người.

– Là cô!

Diệp Phàm nhận ra nàng, là Hạ Cửu U đệ tử duy nhất của lão nhân Cái Cửu U.

Ngày xưa, nàng là một thiếu nữ thiên tài, mười ba mười bốn tuổi đã sánh ngang với đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang, Diệp Phàm, chấn động khắp Đông Hoang.

Quá khứ, nàng từng tùy hứng mà điêu ngoa, kết quả thua ở trong tay Diệp Phàm, bị hung hăng giáo huấn một trận.

Nhiều năm trôi qua, cô gái thiên tài này đã biến dạng, nàng sớm lớn lên, một thân áo trắng như tuyết, trên mặt tràn ngập thê lương.

Hạ Cửu U xinh, đẹp động lòng người, nàng đạt tới cảnh giới Chuẩn đế đã mấy ngàn năm, thực lực cực kỳ kinh người, tuy nhiên trong mái tóc vẫn là có một vài sợi tóc bạc như vậy.

– Cô… Như thế nào ở trong này?

Nhìn thấy nàng, Diệp Phàm không thể tránh khỏi nghĩ đến Cái Cửu U vô địch, trong lòng lại đau thương, do nhở rõ năm đó bệnh lão nhân đứng thẳng thắt lưng, vầng hào quang vạn trượng, hét lớn: “Ai dám chiến một trận với ta”, cảnh tượng thật bi tráng.

– Ta đang tìm sư phụ…

Hạ Cửu U nói, trên mặt còn vết nước mắt, thật là thê lương.

Nhiều năm qua như vậy, nàng lại vẫn luôn tìm kiếm trong vũ trụ, không tin sư phụ chết đi, đó là thân nhân duy nhất của nàng, nên muốn tìm ra người mang về.

Diệp Phàm trong lòng chua xót, mũi cay cay, ngay cả là Thiên Đế hắn cũng khỏ mà che lại loại cảm xúc này. Ngày xưa, hắc ám náo động chấm dứt ba trăm năm sau hắn thức tỉnh, từng phát điên đi tìm kiếm, nhưng chung quy không có thu hoạch.

Không thể tưởng được, còn có một người còn chấp nhất hơn so với hắn, một lần tìm kiếm chính là hơn năm ngàn năm, ngày nay vẫn còn đang tìm!

– Lão nhân gia không hy vọng cô thành cái dạng này…

Diệp Phàm khó chịu trong lòng khuyên nhủ.

– Sư phụ ở cùng một chỗ với ta, người sẽ trở về, ta tìm được một bộ phận của người rồi!

Hạ Cửu U thê thương nói.

– Cô nói…

– Đáng tiếc, ta chỉ tìm được một giọt máu của sư phụ!

Hạ Cửu U trong mắt đầy nước mắt, cẩn thận nâng lên một khối Thần tinh, trong đó có phong ấn một giọt máu ướt át tươi đẹp.

– Đúng thật là máu của Cái tiền bối?!

Diệp Phàm đau thương.

Hắn nhìn thật lâu, sau đó đi vào chỗ sâu trong chiến trường vỡ nát, không kiềm nổi ngửa mặt lên trời thét dài, trong lòng có nhiều lắm bất đắc dĩ và không cam lòng.

Không chỉ Cái Cửu U, còn có nhiều người như vậy… từng người hiện lên trong lòng Diệp Phàm, nhiều người và nhiều chuyện, cứ như vậy mất đi.

Chuyên cũ trước kia, từng chuyện, từng màn như chợt hiện ra ngay tại trước mắt.

Diệp Phàm triển động Đế quyền, ở trong chiến trường rách nát này đánh lên chín tầng trời, phát ra tiếng sấm “ù ù”, và lại có tiếng bi ca chấn động tinh vũ.

“Sau hoang cổ, thiên địa động.

Bắc Đẩu khói lửa nồng.

Năm tháng đứt đoạn, Cổ tộc nhân gian loạn.

Kiếm khí bốc tận trời cao, máu nhuộm giang sơn.

Cầm cổ vang, thiết qua minh, hàn quang nhấp nháy chiếu tinh không.

Thiết cốt leng keng, hỏi thiên hạ ai là anh hùng.

Tiên vân khởi, chí tôn hiện, con đường trường sinh muôn đời chiến.

Chiến, chiến, chiến!

Tinh không sụp đổ, chúng sinh run rẩy thê lương.

Đầu bạc nhuộm máu, thi thể hàng vạn hàng nghìn. Thiếu nữ ai oán trong vũng máu, trần thế loạn và chiến.

Máu tươi nhuộm vòm trời, kiếm xông thẳng lên trời cao, hỗn loạn muôn đời, cuối thời khóc than.

Núi sông như máu, ai có thể cứu vãn?

Chúng sinh kêu gọi, Nhân Hoàng nghịch chiến, huyết lệ khô cạn, trọn đời ảm đạm.

Hư Không khó gặp, hoa quỳnh cùng hiện, một khúc bi ca, mai táng anh hùng muôn đời, nửa mặt tàn kính làm bạn.

Năm tháng như đao chém thiên kiêu, con đường trường sinh xinh đẹp, khúc dạo đầu bằng máu và xương, bức họa của một đời bi thương.

Bao nhiêu anh hùng vùi xương chốn tha hương, bao nhiêu sáng lạn khó hiện lại một lần.

Chín con rồng kéo quan tài, nổi lên hỗn loạn một đời, đầu bạc cuồng ca, trên Thiên lộ không tìm được chung điểm.

Máu Đế đẫm tinh không, Tiên lộ nói vĩnh hàng.

Hồng nhan thở dài, anh hùng tuổi già, vạn năm ở nhân gian không thấy Tiên lộ.

Chinh chiến!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.