Thiên Thánh

Q.8 - Chương 38 - Xuất Thủ Cứu Giúp

trước
tiếp

Mặc dù con cái có chết, chết mất một đám, có thể bảo trụ gia nghiệp cũng là chuyện đáng giá,.

– Gia chủ thành tâm rất không tồi, nhưng còn xa mới tới yêu cầu của chúng ta. Như vậy, ta nói phương pháp cho mọi người nghe xem thế nào nhé?

Liệt Hỏa Phi Xa là một chiếc xe có thể phi hành, cùng loại với xe ngựa đồ chơi, nhưng nó có thể không ngừng phóng lửa, thả ra các loại hỏa long, hỏa xà, nhiệt độ cực nóng, và đặc điểm lớn nhất của Liệt Hỏa Phi Xa chính là có thể phóng lửa không gián đoạn, không biết mệt mỏi, tiếp tục công kích khiến người ta ứng phó không kịp.

Thiểm Điện Chiến Thuyền có uy lực nhất, có thể phóng ra tia chớp, tạo thành công kích hủy diệt, với người tu đạo mà nói lôi điện thuộc về thiên kiếp, uy lực tuyệt luân.

Tia chớp của Chiến Cụ Tông lừng danh thiên hạ, từng có vô số cao thủ Vũ Đế tự phụ bất phàm đều chết ở dưới Thiểm Điện Chiến Thuyền, bởi vậy đặt Chiến Cụ Tông trong Đạo Châu là nhờ vào thứ này, sau khi Chiến Cụ Tông triển khai công kích, Bách Hoa Tà Môn, Ẩn Kiếm Lâu, Bát Tàn Môn, Thiên Yêu Cốc, Cửu U môn cũng triển khai công kích, mục tiêu tập trung Duyến Y Mộng, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, trong đó Hồi Hồn Động, Chiến Cụ Tông, Bách Hoa Tà Môn, Ẩn Kiếm Tông, Bát Tàn Môn năm đại tà phái nhất trí nhắm vào Thiên môn Phi Yến, điểm này khiến người ta kinh ngạc, Thiên Yêu Cốc lựa chọn Lạc Ngọc Kiều, Cửu U môn nhìn chằm chằm vào Duyến Nhược Thủy, hỗn chiến lập tức hình thành.

Chính đạo đều có phản ứng khác nhau, Thuần Dương Đạo Phái có Ngọc Thuần Dương và một trưởng lão cũng gia nhập chiến đấu, hiệp trợ Tử phủ cùng Thiên môn kháng địch.

Đan Hà phái tình huống cũng như vậy, Lý Đạo Nhất ra sức kịch chiến với một cao thủ, hiệp trợ Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh.

Cao thủ Thiết Tâm Quan, Mộc Nguyệt Đạo Tông, Huyền Binh Đạo Long Phượng Phái, Ngự Hồn Tông thì thờ ơ lạnh nhạt, bộ dáng tọa sơn quan hổ đấu, Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng ra tay ngăn cản ba cao thủ của Cửu U môn, tình hình chiến đấu cũng không kịch liệt, hai người không có tâm dây dưa.

– Những cao thủ chính phái kia vì sao thờ ơ lạnh nhạt?

Duyến Y Mộng giải thích nói:

– Cao thủ chính đạo cũng có nhiều bất hòa, Thuần Dương Đạo Phái cùng Đan Hà Phái sở dĩ tương trợ, nói cho cùng chính là vì Ngọc Thuần Dương cùng Lý Đạo Nhất muốn kết minh với Tử phủ, Thiên môn. Các phái còn lại không hi vọng nhìn thấy cảnh này, cho nên trước muốn mượn lực tà phái suy yếu Thiên môn, Tử phủ, Thuần Dương, Đan Hà bốn phái.

Ý Thiên chợt nói:

– Xem ra Đạo Châu tranh đấu cũng không kém gì Nam Dương cả, nhưng ta chỉ không rõ, trong tà môn bảy phái vì sao có năm phái tập trung vào Tào Băng Oánh?

Duyến Y Mộng tránh né địch nhân công kích, trả lời:

– Nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì Tào Băng Oánh hiện tại đang ở vào lúc suy yếu nhất, cũng là thời khắc nguy hiểm nhất. Thất Sát Phong hoàn cảnh kỳ lạ, Tào Băng Oánh có thể hòa trận pháp vào trong người, nhưng nơi này từ trường hỗn loạn khiến cho uy lực của trận pháp suy yếu đi rất nhiều.

Ý Thiên ngạc nhiên nói:

– Thì ra là như thế, những người này đúng là biết tìm cơ hội.

Duyến Y Mộng nói:

– Trận hỗn chiến này mấu chốt chính là Tào Băng Oánh, muốn chấm dứt tất cả thì nên mang theo Tào Băng Oánh ra khỏi Thất Sát Phong. Hiện tại ở đây giao cho ta, ngươi nghĩ cách mang Tào Băng Oánh bay ra khỏi Thất Sát Phong, khi đó hỗn chiến sẽ chấm dứt.

Ý Thiên nghi vấn nói:

– Ngươi bảo ta giúp nàng bỏ chạy sao?

Duyến Y Mộng hỏi ngược lại:

– Ngươi không muốn? Ngươi quên yêu cầu của Hoang Đường đạo nhân?

Ý Thiên nói:

– Đây chẳng qua là kế tạm thích ứng mà thôi.

Duyến Y Mộng nói:

– Kế tạm thích ứng cũng chẳng phải là hứa hẹn hay sao?

Ý Thiên mê hoặc, không hiểu nổi Duyến Y Mộng vì cái gì làm như vậy, là nàng thiên tính thiện lương, hay là nàng đã tới tình trạng quên đi thù hận, lấy ơn báo oán?

Né tránh trở ra, Ý Thiên cảm giác giao chiến trong Thất Sát Phong quá kỳ lạ, dường như rất cố hết sức, lúc nào cũng xuất hiện độ lệch, lực lực giảm bớt đi rất nhiều, đó là do Thất Sát Phong từ trường hỗn loạn, Ý Thiên thử thúc dục nguyên từ quang năng trong người chuyển hóa làm nguyên lực, cũng sinh ra liên hệ với từ trường ở bên ngoài, một cảm giác huyền diệu hiện ra trong lòng của Ý Thiên, trước đó làm nhiều công ít, lập tức biến thành xe quen đường cũ.

Mà vào thời khắc này Ý Thiên đột nhiên cảm thấy Tào Băng Oánh tình huống không ổn, cao thủ Hồi Hồn Động thi triển đoạt hồn thuật quỷ dị khiến thần trí Tào Băng Oánh mơ hồ, Bách Hoa Tà Môn Liên Hoa Lang thi triển Liên Hoa Thủ vô cùng âm độc, khiến cho Tào Băng Oánh bị quản chế khắp nơi, không thể thi triển cái gì.

Thiên môn Huyền Hà đạo quân cùng Quy Nguyên chân nhân tình huống cũng không khác gì Tào Băng Oánh, hai người cũng là cao thủ tu luyện trận pháp, nhưng bọn họ không giống như Tào Băng Oánh mang trận pháp dung nhập vào bản thân, bởi vậy tuy bị hoàn cảnh ảnh hưởng nhưng tình huống tốt hơn rất nhiều.

Lý Đạo Nhất cùng Đan Hà phái phái một cao thủ cực lực trợ giúp Tào Băng Oánh, không biết làm sao cao thủ tà phái quá đông, thực lực hai bên cách xa, Lý Đạo Nhất hữu tâm vô lực, không ngừng gào thét không cam lòng.

Bị hai đại cao thủ của Hồi Hồn Động cùng Bách Hoa Tà Môn tiến công, trận pháp mất đi hiệu lực, tuy Tào Băng Oánh tu vị không kém nhưng chẳng khác gì chim gãy cánh, tình cảnh tương đối bị động, tình thế nguy hiểm.

Ý Thiên nhíu mày, trong nội tâm do dự có nên xuất thủ hay không.

Giờ phút này bởi vì nguyên từ quang năng cho nên Ý Thiên có thể không bị hoàn cảnh ảnh hưởng nữa, hơn nữa đã phát hiện trong lòng đất Thất Sát Phong có ẩn chứa nguyên từ quang năng không nhỏ, đã bắt liên lạc với hắn.

Ý Thiên ý định rút nguyên từ quang năng này ra ngoài, lại phát hiện cũng không thuận lợi như vậy, giống như nó bất động không di chuyển. Nguyên từ quang năng bị trận pháp trói buộc khiến Ý Thiên kinh ngạc, nhưng không có nghĩ nhiều, vào lúc Tào Băng Oánh sắp tổn thương trong tay của Liên Hoa Lang, Ý Thiên xảo diệu vận dụng Vạn Vật Vô Cực, kết hợp từ trường đặc thù ở nơi đây, lập tức xuất hiện bên cạnh Tào Băng Oánh sau đó đi trước một bước cứu nàng ra.

Tiếp theo Ý Thiên mang nàng di động nhanh chóng ra khỏi Thất Sát Phong.

Phía sau vô số tiếng gào thét vang lên không dứt bên tai, tất cả là sát khí, nộ khí, oán khí nhanh chóng hội tụ truy thẳng sau lưng Ý Thiên, Lý Đạo Nhất nhìn thấy màn này thì cuồng nộ ngập trời, quát:

– Xú tiểu tử, ta muốn chém đứt hai tay của ngươi, xé ngươi thành mảnh nhỏ.

Lạc Ngọc Kiều mắng:

– Đáng giận, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Tào Băng Oánh giống như mọc rễ, Ý Thiên mang theo nàng nhanh chóng rời xa đám cao thủ phía sau, ngay cả Duyến Y Mộng cùng Lạc Ngọc Kiều cũng bị hắn ảnh hưởng, bị buộc đuổi theo Ý Thiên. Kể từ đó, rất nhiều cao thủ ngươi truy ta đuổi, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi Thất Sát Phong, Tào Băng Oánh vừa sợ vừa giận, sau khi biết được bị Ý Thiên bắt lấy thì nổi giận mắng:

– Thả ta ra, bằng không ta sẽ khiến ngươi sống không được.

Ý Thiên không chấp nhặt với nàng, sau khi bay ra khỏi khu vực từ trường hỗn loạn của Thất Sát Phong liền buông Tào Băng Oánh ra, quay người bay qua phía Duyến Y Mộng.

Tào Băng Oánh sững sờ, đang chuẩn bị tiếp tục mắng chửi nhưng phát hiện hoàn cảnh đột nhiên, hoàn toàn khôi phục tự do, không còn bị hạn chế cái gì, nhìn qua bóng lưng của Ý Thiên đi xa, Tào Băng Oánh có chút hiểu được, sau đó lại mê hoặc vì sao hắn giúp mình, tại sao phải cứu mình chứ?

Lóe lên và Ý Thiên cầm bàn tay nhỏ bé của Duyến Y Mộng, thấp giọng nói:

– Chúng ta đi thôi, hỗn chiến như vậy không có kết quả.

Duyến Y Mộng lúc này có hào quang lóe lên, trong nháy mắt biến mất khỏi ý đồ chặn đường của cao thủ Cửu U Ma Thú Môn, các cao thủ còn lại lao ra khỏi Thất Sát Phong, thấy sắc mặt Tào Băng Oánh lạnh như băng, từng đạo trận pháp từ trong người của nàng bay ra, trải rộng trời xanh.

Phát hiện đã bỏ qua cơ hội, cao thủ tà môn nhanh chóng quay đầu lại, trước đó còn đuổi giết người ta, bây giờ còn bị đuổi giết, cảnh tượng quá buồn cười.

Tào Băng Oánh vận dụng trận pháp tới tình trạng xuất thần nhập hóa, phối hợp với đám người Lạc Ngọc Kiều, Ngọc Thuần Dương, Lý Đạo Nhất ra tay, lập tức chiếm thượng phong, làm cho cao thủ đạo phái bất đắc dĩ bay tới phía Thiết Tâm Quan, Thủy Nguyệt Đạo Tông, Huyền Binh Đạo Phi Long Phượng Phái, Ngự Hồn Tông thấy không có lợi thì rời đi, một hồi hỗn chiến cũng vì Ý Thiên nhúng tay mà vội vàng chấm dứt.

Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng rời khỏi Thất Sát Phong, xuất hiện ở ngọn núi cách đó mấy dặm.

– Ngươi biết ta không muốn có quá nhiều gút mắc với Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, vì cái gì lại bảo ta ra tay?

Duyến Y Mộng thanh nhã nói:

– Bởi vì hai người bọn họ hữu dụng với ngươi.

Ý Thiên cười khổ nói:

– Lo lắng càng nhiều, phiền toái càng nhiều. Dùng tình huống của ta mà nói, không nên có quá nhiều gút mắc với nữ nhân.

Duyến Y Mộng nói:

– Đắc đạo người giúp đỡ nhiều, đây chính là đường ngươi phải đi qua. Ba ngày sau, đêm trăng tròn, Thần Hồn Ngưng Hình Châu sẽ xuất hiện, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.

Ý Thiên lắc đầu nói:

– Ta không có hứng thú với Ngưng Hồn Châu, ta muốn đi U Châu, đó mới là con đường ta phải đi qua.

Duyến Y Mộng nói:

– Ta ở Thiên Duyến Sơn Trang chờ ngươi, đêm trăng tròn, Thiên Dương gặp lại.

Ý Thiên chần chờ nói:

– Ta không biết thời gian ba ngày có đủ hay không, dù sao hữu duyên thì sẽ gặp lại.

Nhìn qua Duyến Y Mộng vài lần, thần sắc Ý Thiên phức tạp, phất tay rời khỏi. Duyến Y Mộng mỉm cười phất tay, chờ Ý Thiên đi xa thì lúc này mới thở dài một tiếng.

– Nếu đã không nỡ thì sao thả hắn đi? Ngươi không biết hắn đời này tình nghiệt quấn thân, tình quan khó độ sao?

Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Duyến Y Mộng, nàng trước đó không hề có cảm giác, nhưng cũng không kinh ngạc.

– Con đường hắn đi, ta nhìn không thấu!

Lúc này Hoang Đường đạo nhân đột nhiên xuất hiện, thần sắc Duyến Y Mộng bình tĩnh.

Nơi này cách Thất Sát Phong không xa, Hoang Đường đạo nhân xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì quái lạ.

– Nha đầu đần, tính cách của ngươi thích hợp cầu đạo, không thích hợp cầu ái.

Duyến Y Mộng cười nói:

– Cầu đạo và cầu ái có gì khác nhau sao?

Hoang Đường đạo nhân mắng:

– Cổ hủ, ngươi thực cho rằng thần tiên là ngồi tại một chỗ cả ngày, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không làm, có thể lấy được tất cả? Ta cho ngươi biết, những thần tiên kia đều liều mạng cướp đoạt tài nguyên, điên cuồng cướp đoạt thành quả của người khác, cuối cùng nhất thiên tân vạn khổ mới tu luyện thành tiên. Con đường, tu chân, tu tiên, tu thần, tất cả đều là trong ngoài kết hợp, tĩnh tâm có thể tập trung tư tưởng, nhưng thân thể lại cần linh khí, tiên khí thoải mái cùng rèn luyện, nếu không ngươi vĩnh viễn sẽ không thể bước ra một bước kia.

Duyến Y Mộng thanh nhã nói:

– Những chuyện này ta hiểu, nhưng thì tính sao? Ngươi tới sẽ không phải chỉ tranh luận vấn đề này với ta chứ?

Hoang Đường đạo nhân gãi gãi đầu, mắng:

– Ngươi nha đầu ngươi quá thông minh, cái gì cũng có thể nhìn thấu. Ta tới là nhắc nhở ngươi, tiểu tử này chịu tải hy vọng vô hạn, mấu chốt là phải nắm chắc hắn như thế nào.

Duyến Y Mộng sóng mắt khẽ nhúc nhích, hỏi:

– Ngươi hy vọng hắn làm như thế nào?

Hoang Đường đạo nhân trầm ngâm nói:

– Tiểu tử này trên người có đồ vật của Âm Dương Thần Minh Tông, nếu có thể vận dụng hợp lý, làm chơi ăn thật.

Âm Dương Đại Liên Minh bên kia đã có không ít cao thủ, nhưng phần lớn là đám ô hợp, do Nạp Lan Tú Quyên phụ trách quản lý, căn bản không có tư cách tham dự.

Nhưng mà người ở đây ăn cơm, đoàn người tiến về phía Đạo Châu làm việc cũng quay về, chuyện này khiến Ý Thiên cảm thấy kinh hỉ.

Hoang Đường đạo nhân cùng Phương Hàn Ngọc đều trở về, đi theo còn có cao thủ Thủy Nguyệt Đạo Tông cùng Huyền Binh Đạo.

Hai đại chính phái của Đạo Châu đều có thực lực không kém, mỗi phái có mấy cao thủ Vũ Đế, tại Vân Hoang đại lục xem như môn phái lớn xưng hùng một phen.

Lúc này Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều đi Đạo Châu, bởi vì Tam Thanh Thần Điện nhúng tay cho nên không thuận lợi.

Ý Thiên điểm danh muốn thu phục Chiến Cụ Tông, tới nay vẫn chưa quy thuận.

Cũng may chiêu mộ Thủy Nguyệt Đạo Tông cùng Huyền Binh Đạo hai chính phái xem như thu hoạch ngoài ý muốn, tạm thời đền bù phương diện Chiến Cụ Tông thất bại.

Huyền Binh Đạo là môn phái luyện khí, đối với Âm Dương Hòa Hợp Phái mà nói có tác dụng lớn, có thể chữa trị Vô Biên Hoang Thành.

Thủy Nguyệt Đạo Tông là môn phái nữ nhân ở Đạo Môn, tất cả đều là đạo cô, trong đó thiên tư bất phàm, thông minh sắc xảo, tư sắc hơn người rất nhiều, có thể tiến hành bồi dưỡng.

Bởi vì hai phái nhân số không ít, Tào Băng Oánh phân phó Long Ngạo Thiên mang cao thủ hai phái tới Âm Dương Đại Liên Minh, vẻn vẹn mang theo cao thủ trọng yếu của hai phái đi vào Càn Nguyên đại điện.

Nhìn thấy Ý Thiên, chúng nữ đều hết sức cao hứng.

Cho dù Tào Băng Oánh, Lạc Ngọc Kiều, Lan Hinh hay Thúy Ngọc, Tô Nhã Ngọc, Liễu Như Nguyệt đều có cảm giác như cách ba thu.

Ý Thiên cũng thật cao hứng, tuy lần này đi Đạo Châu không có thuận lợi như Nam Dương, không có thu phục Chiến Cụ Tông, nhưng lại có thể chiêu mộ Thủy Nguyệt Đạo Tông cùng Huyền Binh Đạo xem như thành công không tệ.

Bởi vì là thời gian cơm tối, Lý Nhược Nhiên phân phó đệ tử tăng thêm hai bàn.

Lần này Thủy Nguyệt Đạo Tông có bốn người đi vào Càn Nguyên đại điện, Huyền Binh Đạo có ba người, tất cả là cao thủ trọng yếu của hai phái, là cao thủ Vũ Đế.

Thủy Nguyệt Đạo Tông có tông chủ Thủy Nguyệt đạo cô cầm đầu, tuổi chừng ba mươi. Dung mạo thanh tỉnh, thần sắc lạnh lùng, có tu vị Thánh Đế.

Đi theo là ba cao thủ, có một đại trưởng lão, nhìn qua trên tám mươi, nhưng có tu vị Nguyên Đế, là người mạnh nhất trong Thủy Nguyệt Đạo Tông.

Hai người khác một là đạo cô trung niên, tư sắc thường thường, cao thủ Thánh Đế.

Một người khác mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân linh khí bức người, xinh đẹp tuyệt trần vô song tiểu đạo cô. Tên là Huyền Nguyệt, có được tu vị Huyền Đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.