Ma Long

Chương 80 - Long Hài (2)

trước
tiếp

– Chân… Chân… Chân Long hài cốt! Đây…

Đây rõ ràng là di hài của một Viễn Cổ Chân long, đầu rồng ngẩng cao, cặp sừng dài hơn mười trượng, bốn cái long trảo, mỗi cái đêì lớn hơn chục trượng, hai cánh trên lưng sải ra chừng hơn trăm trượng, khung xương toàn thân đen như mực, chỉ trong chốc lát có thể thấy được hình ảnh Viễn Cổ Chân Long ngạo thị thương sinh, ngao du Thái Hư, cỗ rung động thị giác này khiến tâm tình Phong Liệt thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Phong Liệt ngơ ngẩn nhìn thi hài Chân Long vô cùng khổng lồ này, nhất thời hai mắt trợn tròn, kích động không nói nên lời.

Theo khung xương đen kịt cùng đôi cánh khổng lồ này, không khó suy đoán nó chính là di hài của một đầu Viễn Cổ Ma Long.

Mặc dù đầu Ma Long này không biết đã chết bao lâu rồi, nhưng uy áp khổng lồ vẫn như cũ khiến Phong Liệt nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi, chấn nhiếp tâm linh khiến hắn nghĩ rằng sẽ quỳ trên đất quỳ bái đến chết.

– Kháo! Ngươi có uy phong hơn nữa thì cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi! Lão tử không tin hôm nay không hủy được ngươi!

Trong lòng Phong Liệt đột nhiên nảy sinh ác độc, cắn răng một cái, hai mắt lấp lánh tinh mang lăng lệ, cố gắng đứng lên, từng bước đi đến hài cốt Ma Long phía trước.

Khoảng cách ngắn ngủi chừng 30 trượng mà Phong Liệt phải mất gần một phút mới đến được dưới chân hài cốt Ma Long, nếu không phải lúc này hắn đã biến thành Hắc Ám chi thân thì chỉ e đã sớm mồ hôi đầm đìa rồi.

Đây cũng là nhờ cảnh giới tâm lý Phong Liệt khá cao, nếu như là đệ tử Nguyên Khí cảnh bình thường, dưới cổ uy áp mênh mông cuồn cuộn này, chỉ e ngay cả dũng khí đứng lên cũng không có chứ đừng nói là đi đến dưới chân Cự Long.

Phong Liệt sau khi nghỉ ngơi giây lát, liền ngẩng đầu nhìn lên quái vật khổng lồ như tòa núi nhỏ trước mắt, thân thể của hắn so với đầu Long hài này quả thực như kiến so với voi, còn khôn bằng một cái móng của đầu Cự Long này, vẻ rung động từ tận đáy lòng thật lâu vẫn không biến mất.

Chỉ có điều, quan sát hài cốt này ở khoảng cách gần thì Phong Liệt lập tức phát hiện đầu Ma Long di hài này thực sự đã mục nát không chịu nổi, khung xương ảm đạm vô quang, tối như than củi đã từng bị đốt qua.

Phong Liệt thử duỗi tay phải ra, đặt lên một cái trảo của Cự Long, sau đó nhẹ nhàng xuất ra nguyên lực, chỉ nghe “phụt” một tiếng, bên trên lập tức xuất hiện một chưởng ấn sâu hơn một tấc.

Phong Liệt thoáng lắc đầu thất vọng, nếu như Long cốt này không mất đi nguyên khí thì độ cứng có lẽ có thể sánh với tinh kim, có thể dùng làm tài liệu luyện khí tuyệt thế. Đáng tiếc, Long cốt trước mắt này đã bị mục nát, không thể sử dụng được nữa.

Nhưng tiếp đó, trong lòng Phong Liệt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, Long hài này nếu như đã bị mục nát đến mức này, tại sao còn có thể phát ra uy áp khủng bố như vậy? Đây quả thực là điều khiến người khác rất khó hiểu.

Trên Long Huyết đại lục, Chân Long hài cốt cực kỳ hiếm thấy, cho dù là ngẫu nhiên khai quật được một bộ thì cũng đều bị hủ hóa thành bụi, không có tác dụng gì.

Chỉ có điều chẳng biết tại sao, mỗi lần thấy Long hài xuất thế, nhất định sẽ dẫn phát thập đại Chân Long giáo phái đại chiến luân phiên, ngay cả những tuyệt thế cao thủ lánh đời cũng đều chạy theo Chân Long hài cốt như vịt.

Phong Liệt mặc dù kiếp trước có địa vị hiển hách, nhưng thực sự lại không được tiếp xúc với loại bí mật cao tầng này. Chỉ có điều kiếp trước, hắn đã từng một lần tình cờ phát hiện được một tia dấu vết để lại trong một bản Thượng Cổ bí điển, trong đó mơ hồ có nhắc đến hai chữ “Long Uy”.

Sau đó, Phong Liệt vẫn đi quanh bộ Long hài mà không từ bỏ ý định, Long hài này khiến mình chịu kinh hãi cả buổi, không tìm chút gì bồi thường thì quả thật không phù hợp với tác phong hành sự của hắn.

Một lát sau, lúc Phong Liệt đi đến dưới phần đầu Cự Long, lúc này mới cảm nhận được một chút bất đồng, bởi vì hắn cảm nhận được phần đầu của Cự Long này dường như chính là nơi phát ra loại uy áp đáng sợ này.

Trong lòng Phong Liệt vui vẻ, lập tức cẩn thận quan sát cái đầu rồng này.

Lần này cẩn thận nhìn, quả nhiên khiến hắn phát hiện một vài vấn đề.

Lúc trước hắn đi quanh Long hài hơn nửa vòng, phát hiện toàn bộ xương cốt đều ảm đạm vô quang, không còn chút nguyên khí nào, mà toàn bộ lân phiến bên ngoài đã sớm mục nát thành tro, trên mặt đất rơi xuống một tầng bụi đen xám dày đặc.

Nhưng lúc này, Phong Liệt lại kinh ngạc phát hiện phần cổ bên dưới cái đầu rồng chừng nửa trượng vẫn còn sót lại một ít hắc lân lớn chừng bàn tay, tản mát ra hắc mang mờ mờ, cùng những bộ phận khác hoàn toàn bất đồng.

Phong Liệt nhìn nửa ngày, trong lòng đột nhiên khẽ động, lẩm bẩm:

– Đây là… Long chi nghịch lân?

Có câu tục ngữ: “Long có nghịch lân, sờ vào tất chết.” Từ đó có thể thấy được Long chi nghịch lân đối với Chân Long nhất tộc hẳn là một thứ rất trọng yếu.

Mà mảnh nghịch lân nho nhỏ lúc này, sau khi trải qua vô số tuế nguyệt vẫn như cũ tỏa ra u mang, tự nhiên không phải phàm vật.

Trong lòng Phong Liệt không khỏi vui vẻ, lập tức muốn lấy mảnh nghịch lân kia xuống.

Chỉ là, đầu Cự Long này ngẩng đầu lên trời, cách mặt đất chừng năm mươi trượng, muốn lấy nó xuống thực sự không dễ.

Phong Liệt khẽ nhíu mày, nhìn không được suy nghĩ liệu có nên đánh nát Long hài để lấy nó xuống hay không. Nhưng hắn nghĩ một hồi vẫn quyết định không làm vậy, vạn nhất đầu Cự Long này trước khi chết để lại cơ quan khủng bố nào đó, nếu khiến mình đem mạng ra trả thì quả thật cái được không bằng cái mất.

Sau giây lát trầm ngâm, Phong Liệt cuối cùng quyết định tay không len lên, mặc dù có chút phiền toái, nhưng lại khá bình an.

Tiếp đó, hắn đem Tiểu Dạ trong ngực thả xuống đất, Tiểu Dạ mấy ngày nay được Phong Liệt cho hăn hai khỏa Long Nguyên Đan cho nên đã trưởng thành một chút, trên người cũng dần toát ra một tầng lân phiến hắc sắc dày kín, hai cái răng nanh nhỏ cũng lộ vẻ sắc bén, cuối cùng cũng có chút giống Dạ Mạc Thú rồi.

Chỉ là, có lẽ tại trong ngực Phong Liệt không thể rèn luyện di lại, cho nên lúc này Tiểu Dạ chỉ có thể đứng được trên đất, bước chân xiêu vẹo, phảng phất như tùy thời đều có thể ngã xuống đất, Phong Liệt thấy vậy buồn cười vô cùng.

Sau khi đặt Tiểu Dạ cách xa Long hài một chút, Phong Liệt liền từ một cái Long trảo cực lớn, bắt đầu chậm rãi bò về phía đầu rồng. Long hài mặc dù đã mục nát không chịu nổi, nhưng vẫn có thể chịu được trọng lượng của Phong Liệt.

Cứ thế, khoảng cách giữa Phong Liệt và lân phiến ngày càng gần, Phong Liệt dần hoảng sợ phát hiện, cỗ uy áp kia đè lên người mình càng lúc càng khủng bố, khiến cho hắn muốn bò lên cũng hết sức khó khăn.

Một lát sau, Phong Liệt cuối cùng cũng cắn răng bò đến bên dưới nghịch lân, nhìn cái Long phiến nghịch lân lớn chừng bàn ta, trong đôi mắt đỏ ngầu của Phong Liệt không khỏi lóe lên vẻ kích động.

Cho đến lúc này hắn mới dám khẳng định, thì ra uy áp mênh mông cuồn cuộn này thực sự đến từ cái mảnh nghịch lân này, lập tức Phong Liệt không chút do dự đưa tay lấy nó xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.