Biến hóa này chính là mặc dù ma sát chi khí hóa thành một bộ phận của cơ thể hắn nhưng cũng không phải là phân giải hoàn toàn không còn gì mà hóa thành những tia nhỏ, dần dần ngưng tụ thành một sợi đen bền chắc, xâu chuỗi khắp trong hắc ám chi thân.
Cảm nhận được ma sát chi khí tinh thuần như vậy, trong lòng Phong Liệt không khỏi thỏa mãn.
Đồng thời hắn âm thầm kêu may mắn rằng chủ nhân cấm chế đã chết, nếu không chỉ cần đối phương động ý niệm, e là tất cả những đệ tử từng chạm vào cấm chế đều chết bất đắc kỳ tử, tuyệt không có chút huyền niệm.
Nhưng khi nghĩ tới những sợi đen này rốt cục có tác dụng gì, Phong Liệt cũng không rõ, nhưng trực giác nói cho hắn biết những thứ này tốt cho bản thân.
Nửa ngày qua đi, cấm chế vẫn không có chút động tĩnh, trừ mấy người Lý U Nguyệt có phần lo lắng, những người còn lại đều cười lạnh không thôi. Nhạc Đông Thần thì lại an lòng.
Hắn xuất thân gia thể giàu có, kiến thức uyên bác, nhưng cũng chưa từng nghe nói qua bảo vật gì có thể khiến một Long vũ giả Nguyên Khí cảnh có thể bài trừ cấm chế do cường giả Hóa Đan cảnh bày ra, đây quả thực là chuyện cười.
Một ngày trôi qua, phát hiện cấm chế ở xa xa vẫn không có biến hóa, rất nhiều người lắc đầu rời khỏi, Long Khuynh Vân không khỏi nhíu chặt mày ngài, thầm nghĩ liệu có nên cắt ngang Phong Liệt, tránh cho mọi người lãng phí thời gian.
Chỉ có điều có Tề Xương Vũ ở cạnh khuyên mới khiến nàng nhịn được, an tâm đợi.
Đang khi Long Khuynh Vân khẩn trương, lòng như lửa đốt nhìn đoàn hắc vụ phía xa thì đột nhiên có người kinh ngạc hô một câu:
– A? Các ngươi có phát hiện hay không, màu sắc cấm chế tựa hồ nhạt hơn rất nhiều?
Mọi người nghe được thanh âm này, trong lòng chấn động, vội vàng nheo mắt nhìn, lập tức tất cả đều đại biến, kinh hô.
Quả nhiên đúng như lời người kia nói, khi nhìn kỹ liền có thể phát hiện màu đen đã nhạt hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ nhạt đi càng ngày càng nhanh.
– Trời ơi! Không ngờ Phong Liệt lại có thể một mình bài trừ cấm chế! Điều này… điều này quá khó tin rồi!
– Không thể nào! Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào! Hơn vạn đệ tử chúng ta cũng không thể bài trừ cấm chế nhanh như vậy, sao hắn có thể làm được?
– Ai nha! Bảo bối trong tay Phong Liệt tuyệt không phải phàm phẩm! Theo ta thì rất có thể là Huyền bảo, thậm chí là Chí bảo cũng không kỳ quái! Quả thực là khiến người ta hâm mộ!
…
Sau khi mọi người khiếp sợ, không khỏi nghị luận rối rít, tò mò muốn biết “bảo vật” gia truyền của Phong Liệt. Ngay cả mấy người Long Khuynh Vân, Long Vũ, Triệu Thung cũng lộ vẻ suy tư, trong mắt bắn ra tinh quang.
– Không thể nào! Phong Liệt chỉ là một đứa con rơi của Phong gia mà thôi, sao Phong gia có thể đưa bảo bối như vậy cho hắn!
Lúc này Nhạc Đông Thần cũng trợn mắt há mồm, hồi lâu không phục hồi tinh thần.
Hắn trơ mắt nhìn màu sắc cấm chế nhạt dần, trong lòng tràn ngập vẻ không tin cùng hối hận, hắn nằm mơ cũng không nghĩ lần này mình lại thua!
Vừa nghĩ tới việc mình sắp phải thực hiện lời hứa, không thể tiến vào Tụ Nguyên trì, thậm chí không được dây dưa với huyết mạch cửu phẩm Lý U Nguyệt, trong lòng hắn ghen ghét muốn giết người, lửa giận khó mà dập tắt.
Sắc mặt tái xanh liên tục biến ảo, đột nhiên hai mắt Nhạc Đông Thần sáng lên, một chủ ý xuất hiện trong đầu, hắn hít một hơi sâu, dần dần đè ép lửa giận xuống.
Sau một khắc, chỉ thấy hắn không thèm để ý tới ánh mắt khinh thường của ngpười xung quanh, chậm rãi đi tới gần Long Khuynh Vân, cười lấy lòng:
– Long sư huynh, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu cấm chế sẽ bị phá!
Mọi người thấy Nhạc Đông Thần thua cuộc nhưng không chút chán chường, cũng không khỏi có vài phần kinh ngạc.
Long Khuynh Vân thản nhiên nói:
– Đúng vậy, tất cả mọi người đều xem Phong Liệt, nhưng lần này ngươi đã thua.
– Không! Long sư huynh, mặc dù cấm chế sắp bị phá nhưng điều này cũng không nói lên ta thua!
Nhạc Đông Thần vô tội nói.
– Cái gì? Nhạc Đông Thần! Ngươi có biết xấu hổ hay không? Chẳng lẽ ngươi định đổi ý?
Tề Xương Vũ không nhịn được chỉ vào Nhạc Đông Thần chửi ầm ĩ.
– Hừ! Tiểu nhân hèn hạ thay đổi thất thường!
Long Khuynh Vân cũng không khỏi tức giận mắng một câu.
Triệu Thung hai mắt bắn lửa, nhưng tại đây địa vị của hắn thấp nhất, không có tư cách nói chuyện, cho nên cũng chỉ nuốt lời ngược vào trong lòng, sắc mặt tái xanh.
Động tĩnh bên này khiến các đệ tử bên trong chú ý, lúc này tất cả đều không khỏi khinh thường hành động của Nhạc Đông Thần.
Mà Nhạc Đông Thần giống như không thấy ánh mắt mọi người, trên mặt vẫn xuất hiện nụ cười như có như không, bộ dạng ung dung.
Long Khuynh Vân nhíu mày ngài, mắt lạnh nhìn Nhạc Đông Thần, giọng nói bất thiện:
– Nhạc Đông Thần, lúc trước đã nói rõ mọi chuyện, nếu ngươi cố ý thay đổi vậy chớ trách bổn công tử không khách khí!
Nhạc Đông Thần vội vàng cười hòa:
– Xin Long sư huynh bớt giận! Không phải tiểu đệ muốn đổi ý mà là bản thân tên Phong Liệt kia không thể thắng!
– Cái gì? Ngươi lại muốn bịa đặt gì sao?
Tề Xương Vũ không nhịn được hừ lạnh, tức giận muốn ra tay thu thập Nhạc Đông Thần. Trước Khi thoát khỏi Phong Liệt khống chế, hắn nhất định phải đứng bên phe Phong Liệt, cho nên hắn tuyệt đối không cho Nhạc Đông Thần đổi trắng thay đen.
Nhạc Đông Thần không phản ứng, chỉ cười nói với Long Khuynh Vân:
– Long sư huynh, kỳ thực thì không cần Phong Liệt ra tay cấm chế này cũng nhanh chóng bị phá! Cho nên tiểu đệ cho rằng việc bài trừ cấm chế này không có quan hệ gì với Phong Liệt!
– Hừ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Long Khuynh Vân lạnh lẽo, nguyên lực trong cơ thể chậm rãi tụ tập, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh, tựa hồ một lời không hợp liền động thủ.
Trong lòng nàng không khỏi nổi lửa với những lời của Nhạc Đông Thần, người này quả thực không coi mình vào mắt, phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời!
Nhạc Đông Thần vẫn Long Khuynh Vân đã nhẫn nại tới cực hạn, trong lòng không khỏi căng thẳng, hắn tự nhận mình không chọc nổi đối phương.
Sau đó một chút, trước khi Long Khuynh Vân tức giận, hắn vội vàng từ trong tay áo lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, cung kính đưa cho Long Khuynh Vân, đầy thâm ý nói:
– Long sư huynh, thứ trong này hẳn là có thể chứng minh lời tiểu đệ nói là đúng!
– Hả?
Những người chung quanh thấy vậy cũng không khỏi thầm mắng Nhạc Đông Thần hèn hạ, người này lại quang minh chính đại đi cửa sau. Nhưng tất cả mọi người đều e ngại địa vị của Nhạc Đông Thần, mặc dù trong lòng phỉ bang, nhưng cũng không dám phát ra âm thanh.
Chỉ có điều không phải tất cả mọi người đều sợ hắn.
Tề Xương Vũ cười lạnh nói:
– Hừ hừ, không ngờ Nhạc Đông Thần ngươi còn mặt dày hơn ta! Trước đây ta cũng không phát hiện!
Long Khuynh Vân giận dữ, mặt nhỏ trắng bệch, không nhịn được chỉ tay ngọc vào mặt Nhạc Đông Thần, hung hăng quát:
– Nhạc Đông Thần, không ngờ ngươi hèn hạ vô sỉ như vậy! Thực khiến bổn tiểu thư thêm kiến thức! Nhưng dù hôm nay ngươi thắng thì sao? Đời này nằm mơ bổn tiểu thư để ý tới ngươi!
Bị Long Khuynh Vân mắng, khuôn mặt Nhạc Đông Thần nóng lên, có chút khó coi, nhưng không phản bác.
Long Khuynh Vân cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm nhẫn trữ vật, phì cười:
– Hừ hừ, Nhạc Đông Thần, ta muốn xem ngươi dùng thứ gì để thu mua ta!
Nàng mặc dù không ngần ngại việc này, nhưng dù sao thì xuất thân tôn quý, hơn nữa thiên tư kinh người, từ nhỏ tới lớn bất kỳ linh đan linh bảo gì cần đều có, giờ khắc này nàng rất tò mò muốn biết rốt cục Nhạc Đông Thần hối lộ thứ gì.
Vừa nói, nàng bức một giọt máu tươi để nhận chủ, tinh thần lực tràn vào dò xét.
– Hắc hắc, ta tin sẽ không khiến Long sư huynh thất vọng!
Nhạc Đông Thần âm trầm cười nói, hắn tựa hồ rất có lòng tin với thứ mình đưa ra, đồng thời trong mắt lộ ra vẻ xót của khó mà che dấu.
TIếp theo, tất cả mọi người đều nhìn về phía Long Khuynh Vân, trong lòng cũng không phải là không hứng thú với thứ trong nhẫn trữ vật, đồng thời tò mò với quyết định của Long Khuynh Vân.
Trong chốc lát sau, sắc mặt Long Khuynh Vân dần có biến hóa, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó ngưng trọng, không lâu sau hai mắt lóe lên, lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Thấy vẻ mặt của Long Khuynh Vân như vậy, Nhạc Đông Thần mở cờ trong bụng, mà Long Khuynh Vân và Triệu Thung cũng không khỏi khẩn trương.