Thất Giới Truyền Thuyết
Đinh Vân Nham cười đáp:
– Tiểu quỷ tinh nghịch, lại tới đây giễu cợt chúng ta. Hôm nay hai chúng ta phụ trách tiếp đãi, nếu không ai lại có tâm tình đi ngắm tuyết chứ.
Lý Phong chững chạc, điềm nhiên đáp:
– Thiên Lân đến sớm, cha mẹ con không đến chăng?
Thiên Lân đáp:
– Mẹ con thích thanh tịnh, cha con có việc phải ra ngoài, vì thế chỉ một mình con đến đây. Thế nào rồi, hôm nay có bao nhiêu người tham gia?
Nói rồi hạ xuống bên cạnh hai người, bình tĩnh nhìn khắp bốn phía.
Lý Phong đáp:
– Chuyện này không nói rõ được, đại khái ngoại trừ Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung ra, còn có một hai vị khách khác nữa.
Thiên Lân thản nhiên gật đầu, lại hỏi:
– Thế đại hội khi nào sẽ bắt đầu, bọn Lâm Phàm lúc nào mới ra đây?
Đinh Vân Nham trả lời:
– Đại hội thông thường bắt đầu sau giờ tỵ trước giờ ngọ, đến lúc đó, không chỉ bọn Lâm Phàm mà ngay cả cốc chủ và hai vị sư thúc đều có mặt.
Thiên Lân cười ha hả nói:
– Nhất định sẽ rất náo nhiệt, không biết hai phái sẽ có bao nhiêu người tham gia đây?
Đinh Vân Nham trả lời:
– Từ tình hình trước nay mà đoán, thông thường có chừng trên dưới mười người, do tông chủ và thiên tôn tự dẫn đầu. Lần này …
Còn đang nói, Lý Phong bên cạnh đột nhiên mở miệng:
– Im lặng, người Thiên Tà tông đến rồi, đệ mau đi nghênh đón.
Đinh Vân Nham vẻ mặt hơi biến, vội vàng tươi cười bay lên nghênh đón.
Ánh mắt Thiên Lân nhìn theo hình bóng của ông, chỉ thấy phía Đông có một đám người đang ngự kiếm bay trên không với tốc độ cực nhanh về phía này, chỉ chớp mắt đã gặp Đinh Vân Nham.
Lúc này, hai bên nói vài câu khách sáo, sau đó cùng quay lại, nhanh chóng xuất hiện trên đài cao.
Thu lại khí tức, Thiên Lân đánh giá những người này.
Chỉ thấy người dẫn đầu mặt chữ điền mắt hổ, bề ngoài ước chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu, toàn thân toát ra một sự tà dị.
Phía sau ông ta là ba lão già chừng sáu mươi tuổi, năm thanh thiếu niên từ mười sáu mười bảy đến hai ba hai tư tuổi, người nào ánh mắt cũng sắc bén, vừa nhìn thấy đã biết tu vi bất phàm.
Trong những người trước mặt, có một thiếu niên khiến Thiên Lân chú ý nhất tuổi chừng mười tám, dáng vẻ môi hồng răng trắng, không có cảm giác thô tháp điên cuồng của đàn ông vùng Băng Nguyên, ngược lại hệt như một tài tử thư sinh của Giang Nam, khiến cho người ta cảm thấy ấn tượng cao quý.
Vẻ mặt người này lạnh lùng, khóe miệng hơi cười cười, mơ hồ có mấy phần tự tin, tay cầm một thanh giáo ngắn màu trắng bạc, thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng.
Khuôn mặt hơi cười, Lý Phong tiến đến hai bước, khách sáo lên tiếng:
– Tông chủ từ xa đến đây, tiếp đãi không chu toàn hy vọng được thứ lỗi. Mấy vị này nhân phẩm xuất chúng, tu vi cao cường, quả thật là tài năng triển vọng khó thấy. Lần này đến tỉ thí, xem ra quý phái hẳn là người chiến thắng rồi.
Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào nghe vậy mừng rỡ, hơi tỏ vẻ khiêm tốn nói:
– Hiền điệt quá khen rồi, tất cả chỉ là đám chưa thành tài thôi. Ngược lại vị đệ tử bên cạnh hiền điệt thiên phú có thể nói là bất phàm.
Trong lúc nói, ánh mắt nhìn lại Thiên Lân.
Lý Phong cười ha hả trả lời:
– Tông chủ hiểu lầm rồi, hài tử này tên là Thiên Lân, là khách quen của cốc, không phải đồ đệ của vãn bối.
Đinh Vân Nham bên cạnh nghe ra chuyện này, vội vàng nói:
– Gia sư biết tông chủ đến sớm nhất, đã chuẩn bị trà Long Tỉnh hảo hạng nhất, đang chờ ở trong cốc. Bây giờ, hay là chúng ta đi trước, vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện phiếm.
Mã Vũ Đào thôi nhìn, điềm nhiên đáp:
– Đứa bé này xem ra rất được sư phụ của các hiền điệt thương yêu.
Dứt lời không chờ hai người Đinh, Lý trả lời, dẫn những người đi theo bay lên về phía trong cốc.
Đinh Vân Nham vẻ mặt khổ sở, đánh mắt cho Thiên Lân, sau đó liền đi theo.
Quay mặt đi, Lý Phong nhìn Thiên Lân than thở:
– Nơi đây không phải chỗ tốt lành, hay con đi sang chỗ khác chơi đi.
Thiên Lân biết nỗi lo trong lòng ông ấy, lắc đầu đáp:
– Không cần phải lo lắng, có cốc chủ ở đây, bọn họ không làm khó con được.
Lý Phong hơi kinh ngạc, hỏi lại:
– Con biết ta ám chỉ điều gì?
Thiên Lân không nói, chỉ nhè nhẹ gật đầu.
Lý Phong trong lòng chấn động, mấy lần lời đến cửa miệng, nhưng cuối cùng nhịn lại được.
Thời gian trôi qua trong chờ đợi, không biết bao lâu đã qua được ba khắc.
Lúc này, bầu trời phía Nam xuất hiện một bóng màu xanh, đang dùng tốc độ cực nhanh tiến gần về phía này.
Nhìn thấy bóng hình đó, Lý Phong vẻ mặt vui mừng, nhỏ nhẹ nói:
– Không ngờ nàng ta lại đến đây?
Thiên Lân nghe ra một chút đầu mối, không khỏi đánh giá người đến, phát hiện đối phương ngự kiếm bay đến, phía sau lưu lại một vệt bóng màu xanh nhạt, nhìn xa xa hệt như một con phượng hoàng bay qua bầu trời.
Phương pháp ngự kiếm bay như vậy, Thiên Lân mới lần đầu thấy được, không khỏi la lên:
– Bóng dáng thật xinh đẹp, người này là ai đây?
Lý Phong cười đáp:
– Đây có thể nói là một nhân vật nổi danh như cồn ở Trung Thổ, ngoại hiệu là Ngọc Nữ Thanh Loan, tên là Giang Thanh Tuyết, cao thủ của Dịch viên, đệ nhất đại phái trong tu chân giới.
Thiên Lân mơ hồ nói:
– Giang Thanh Tuyết, tên này quả không tồi, nhưng đệ nhất đại phái là gì, Dịch viên cái gì, chưa từng nghe qua.
Lý Phong đáp:
– Con còn nhỏ, sau này sẽ biết thôi.
Nói rồi bay lên chào hỏi người đang đến:
– Giang cô nương quả thật là khách quý.
Giữa không trung, hình bóng dừng lại, bóng kiếm tan biến, một thiếu nữ bận áo xanh nhẹ nhàng hạ xuống.
Chỉ thấy người thiếu nữ này dáng điệu thướt tha, tuổi ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn, da thịt như ngọc như tuyết, xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt như tươi như giận, hàm chứa mấy phần xinh đẹp và quyến rũ.
Trong tay trái cô ta là một thanh trường kiếm mây khí vờn quanh, rõ ràng không giống bình thường, khiến người ta có cảm giác kinh ngạc.
Nhe răng cười, Giang Thanh Tuyết khiêm tốn đáp:
– Câu này của Lý tiền bối, Thanh Tuyết đến đây mạo muội, xin người bao dung bỏ qua cho.
Lý Phong cười ha hả nói:
– Giang cô nương quá khiêm tốn rồi, cô nương có thể nói là nhân vật nổi danh nhất của Dịch viên, lại đến Đằng Long cốc chúng ta, đó là niềm vinh hạnh của chúng ta, chúng ta hoan nghênh còn không kịp. Cô nương trên đường đã khổ sở, hay là hãy nghỉ ngơi đã, để ta bảo Thiên Lân dẫn đường cho cô nương.
Giang Thanh Tuyết mỉm cười gật đầu, ánh mắt quét qua Thiên Lân, vẻ mặt chợt dừng lại ngây ngốc, hô nhẹ:
– Tiểu đệ này thật tuấn tú, quả thật khiến người ta ưa thích. Đây là đồ đệ của tiền bối thu được chăng?
Lý Phong lắc đầu đáp:
– Nó là khách quen của cốc, hoàn toàn không phải là môn hạ Đằng Long cốc. Thiên Lân hãy dẫn vị Giang tỷ tỷ này đi ngồi nghỉ, lát nữa hãy quay lại chơi, biết không?
Thiên Lân nhìn Giang Thanh Tuyết, thấy nàng xinh đẹp động lòng người, không khỏi sinh lòng ưa thích, gật đầu đáp:
– Dạ, con biết. Tỷ tỷ đi theo đệ.
Nói rồi xoay người di chuyển, dời ngang năm trượng dừng lại ở trên tầng không của cửa cốc.
Giang Thanh Tuyết từ biệt Lý Phong, sau đó đến bên Thiên Lân, tán thưởng:
– Thân pháp thật huyền diệu, quả thật nhìn không ra được.
Thiên Lân cười nhẹ trả lời:
– Thân pháp của tỷ tỷ khí thế như hồng thủy, đó mới đủ uy phong.
Giang Thanh Tuyết hạ xuống theo nó, miệng cười dịu dàng nói:
– Tỷ tỷ ở tuổi của đệ mới vừa nhập môn tu luyện, lúc đó ngay cả bay cũng không biết, nào có được uy phong như đệ. Đúng, pháp quyết đệ học là của Đằng Long cốc chăng?
Thiên Lân đáp:
– Có một bộ phận, nhưng đại bộ phận không phải. Được, chúng ta đến rồi.
Nói rồi thân thể nghiêng giữa không trung, xuất hiện ở cửa vào của Đằng Long động phủ.
Đây là lần thứ nhất Thiên Lân đến, khi nó nhìn bức tượng đá thần long, vẻ mặt không khỏi sửng sờ, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái.
Vì sao như vậy nó cũng không rõ, nó chỉ mơ hồ thấy bức tượng đá này cổ quái, nhưng cụ thể chỗ nào kỳ quái nó lại nói không rõ ra được.
Bên cạnh, Giang Thanh Tuyết cũng chăm chú nhìn bức tượng đá thần long, bị nó hấp dẫn.
Mãi một lúc sau khi Thiên Lân gọi nàng, Giang Thanh Tuyết mới bừng tỉnh đi theo phía sau Thiên Lân.
Không lâu sau, Thiên Lân dẫn Giang Thanh Tuyết đến cửa động, vừa hay Đinh Vân Nham đi ra.
Đợi Thiên Lân thuật hết một lượt sự tình, Đinh Vân Nham liền tự mình dẫn hai người tiến vào trong động.
Nhìn động phủ rộng lớn, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng. Đây là một huyệt động thiên nhiên to lớn như vậy, thế thì phải cần thời gian bao lâu mới hình thành được?
Suy nghĩ, Thiên Lân cảm ứng được phía trước truyền đến vài luồng sóng thăm dò.
Thấy vậy, nó thu lại tâm thần, bình tĩnh nhìn về phía trước, chỉ thấy những người ở đó, ngoại trừ bốn sư huynh của Đinh Vân Nham và cao thủ Thiên Tà tông ra, còn có Triệu Ngọc Thanh ngồi chính giữa, bên trái bên phải ông ta có hai lão già khoảng năm mươi tuổi.
Ba người này Thiên Lân lần đầu gặp mặt, nó liếc nhìn đã thấy được thân phận của Triệu Ngọc Thanh, nhưng hai lão già kia là ai, nó không đoán ra được.
Theo Thiên Lân thấy, hai lão già này vẻ mặt trầm ngâm, một người cao gầy như que củi, toàn thân mặc áo xám, cả người toát ra khí lạnh lẽo.
Một người lùn ục ịch như heo, toàn thân mặc áo bào đỏ, trên người hiện ra ánh đỏ nhàn nhạt.
Hai người này Thiên Lân không biết được, nhưng bọn họ hẳn phải là nhân vật có danh tiếng.
Người cao gầy tên là Hàn Hạc, chính là nhị sư đệ của Triệu Ngọc Thanh, tu luyện pháp quyết “Huyền Hàn Âm Sát”, chính là một tuyệt học cực kỳ bá đạo.
Người lùn tên là Điền Lỗi, chính là tam sư đệ của Triệu Ngọc Thanh, tu luyện pháp quyết “Liệt Dương Chân Hỏa”, tính khí cứng rắn, uy mãnh như rồng.
Lúc này, Đinh Vân Nham đã dừng bước, cung kính bẩm báo với Triệu Ngọc Thanh:
– Khải bẩm sư phụ, môn hạ Trung Thổ Dịch viên Giang Thanh Tuyết đặc biệt đến chúc mừng.
Lúc này, Giang Thanh Tuyết hơi hơi thi lễ với Triệu Ngọc Thanh, dịu dàng lên tiếng:
– Vãn bối Giang Thanh Tuyết lần này đại diện Dịch viên đến chúc mừng Băng Tuyết thịnh hội tổ chức thành công, cầu chúc cả vùng Băng Nguyên hòa thuận chung sống.
Triệu Ngọc Thanh nho nhã bật cười, nói:
– Giang cô nương không ngại đường xa vạn dặm đến vùng Băng Nguyên, đây quả thật là tình cảm nồng nàn, chúng ta cảm kích vô cùng. Khi nào quay về, xin nhờ cô nương đại diện chúng ta chuyển lời cảm tạ và chúc phúc của chúng ta đến quý phái. Bây giờ, mời Giang cô nương hãy ngồi xuống dùng trà trước đã.
Giang Thanh Tuyết vâng dạ, theo chỉ dẫn của Đinh Vân Nham đến ngồi vào ghế trống dưới Thiên Tà tông chủ ba ghế.
Bố trí cho Giang Thanh Tuyết rồi, Triệu Ngọc Thanh phát hiện hai vị sư đệ và Mã Vũ Đào đều lưu ý Thiên Lân, trong lòng hơi động đậy, điềm nhiên cất lời:
– Thiên Lân, đến đây với ta.
Thiên Lân trong lòng hơi cảm thấy bất ngờ, vẻ mặt cố ý lộ ra ngại ngùng tươi cười, vội vàng chạy đến bên Triệu Ngọc Thanh.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Lân, Triệu Ngọc Thanh ôm nó đặt lên đùi mình, cười hỏi:
– Cha mẹ con gần đây có khỏe mạnh không?
Thiên Lân hơi chần chừ, sau đó liền đoán được vài phần ý nghĩa trong câu nói, đáp lại:
– Cha mẹ con luôn khỏe mạnh, còn nói có thời gian rảnh sẽ đến thăm cốc chủ.
Triệu Ngọc Thanh cười ha hả, vừa ngầm nói đứa bé thông minh, vừa trả lời:
– Thật vậy không? Vậy ta sẽ sớm chờ đợi bọn họ đến.