Triệu Ngọc Thanh bật cười cô đơn, than nhẹ:
– Sư đệ, đệ nói xem trong đám đệ tử đông đúc của Đằng Long cốc, ai là người thích hợp tiếp nhận chức vị cốc chủ đây?
Hàn Hạc vẻ mặt biến hẳn, không hề lập tức trả lời mà sau khi suy tư thật lâu, giọng thận trọng đáp:
– Thế hệ của Trọng Quang không có hy vọng nào cả. Đệ thấy chỉ có thế hệ của đám Từ Tĩnh có ba người kiệt xuất, chính là Từ Tĩnh, Tân Nguyệt và Lâm Phàm.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp nhìn ông, hỏi lại:
– Nếu như đệ là ta, đệ sẽ chọn ai?
Hàn Hạc né tránh ánh mắt của ông, chần chừ rồi trả lời:
– Đệ sẽ chọn Từ Tĩnh. Còn huynh thì sao?
Triệu Ngọc Thanh cười cười không đáp, đứng lên nói:
– Ba ngày sau đã là Băng Tuyết thịnh hội rồi, đệ chớ làm cho ta phải thất vọng đó.
Hàn Hạc mơ hồ cảm thấy câu này rất kỳ quái, buột miệng hỏi lại:
– Sư huynh, huynh đang ngầm ám chỉ điều gì đây?
Triệu Ngọc Thanh thản nhiên đáp:
– Không có gì, chỉ là đệ nghĩ quá nhiều thôi. Hôm nay, trên Băng Nguyên phát sinh một số chuyện, bây giờ Lý Phong hẳn đang trên đường trở về, chúng ta đi xem tình hình của bọn họ như thế nào.
Một lúc sau, Lý Phong và Mạc Ngôn quay về trong cốc.
Triệu Ngọc Thanh thấy hai người bị thương, vẻ mặt tỏ ra rất bình thản.
Hàn Hạc và Điền Lỗi đứng hai bên thấy vậy lại vô cùng bất ngờ.
– Lý Phong, chuyện này là thế nào?
Thấy sư thúc Điền Lỗi hỏi, Lý Phong vội vàng trả lời:
– Khải bẩm sư thúc, chúng con bị một người tự xưng Tuyết Ẩn Cuồng Đao gây thương tích.
Điền Lỗi cau mày nói:
– Tuyết Ẩn Cuồng Đao? Người này thực lực thế nào?
Lý Phong cười khổ đáp:
– Theo ngu kiến của đệ tử, trên Băng Nguyên sợ là tìm không được mấy người có thể chống lại được hắn.
Điền Lỗi kinh hãi la lên:
– Lợi hại vậy sao? Thế sao chưa từng nghe đến chuyện gì có liên quan người này? Sư huynh có từng nghe qua danh hiệu người này chăng?
Điền Lỗi quay sang nhìn Triệu Ngọc Thanh, bất ngờ phát hiện vẻ mặt Triệu Ngọc Thanh lúc này nặng nề, thần thái ra vẻ nghiêm túc trước giờ bọn họ chưa từng gặp.
– Sư huynh, người thế nào vậy?
Triệu Ngọc Thanh không để ý đến Điền Lỗi, quay qua nói với Lý Phong:
– Con nói cẩn thận mọi chuyện xảy ra lúc đó, nhớ không được bỏ sót bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.
Lý Phong từ ánh mắt của sư phụ nhìn ra được tình hình không ổn, lập tức thuật lại một lượt chi tiết mọi thứ xảy ra lúc đó.
Nghe Lý Phong nói xong, Triệu Ngọc Thanh chìm vào trầm tư, thật lâu sau mới ngửng đầu nhìn mọi người, giọng nghiêm túc nói:
– Băng Nguyên an bình sắp sửa đón một cơn bão tố. Lần này, ba phái Băng Nguyên chúng ta có khả năng gặp phải tai ương diệt phái, mọi người phải đồng tâm hiệp lực nếu không kiếp số khó thoát được.
Mạc Ngôn khiếp hãi hỏi lại;
– Tiền bối, ngươi có biết lai lịch của Tuyết Ẩn Cuồng Đao không, sao lại nói những lời như vậy?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:
– Đối với Tuyết Ẩn Cuồng Đao này, ta có nghe sơ qua, bây giờ tạm thời không tiện nói rõ. Ta thấy đợi Ly Hận thiên tôn và Thiên Tà tông chủ tập họp đủ, ta sẽ cùng thương lượng với bọn họ. Bây giờ, ta sẽ lập tức phái người đi mời bọn họ đến đây, các ngươi cứ an tâm mà trị thương.
Bảo Lý Phong và Mạc Ngôn đi rồi, Hàn Hạc hỏi:
– Sư huynh, thật ra Tuyết Ẩn Cuồng Đao đó là thần thánh phương nao, ngay cả huynh cũng kiêng kị hắn vậy?
Triệu Ngọc Thanh nhìn ông, ánh mắt lóe lên ưu thương nhàn nhạt, trầm giọng nói:
– Không cần phải hỏi nhiều, đệ bây giờ lập tức đến Thiên Hoa động phủ tìm Băng Thiên trưởng lão, nói rằng tai họa lớn đã đến, ta cần chư vị trưởng lão hỗ trợ.
Hàn Hạc kinh ngạc nói:
– Sư huynh, có thật nghiêm trọng như vậy chăng?
Triệu Ngọc Thanh nghiêm túc đáp:
– Cứ theo lời huynh nói mà làm là được rồi.
Hàn Hạc thấy ông như vậy, cũng không dám nói nhiều, xoay người bỏ đi liền.
Điền Lỗi tính cách ngay thẳng, không nhịn được hỏi lại:
– Sư huynh, với thực lực Đằng Long cốc chúng ta, lẽ nào không đủ để đối phó với kiếp nạn lần này?
Triệu Ngọc Thanh cười cay đắng lắc đầu, than nhẹ:
– Hai mươi năm trước đây Thất giới bị tai họa khiếp đảm, Băng Nguyên may mắn né qua được nạn đó. Nhưng hôm nay sau hai mươi năm, Băng Nguyên lại trở thành điểm khai mạc một tai họa khác.
Điền Lỗi không hiểu nói:
– Vì sao vậy?
Triệu Ngọc Thanh nhỏ giọng nói:
– Vì sao vậy? Bởi vì định mệnh an bài.
Hôi Hùng cốc nằm cách Đằng Long cốc chừng năm mươi dặm về phía Bắc, là một hẻm núi tuyết bình thường.
Do chỗ này là địa giới của Đằng Long cốc, ngoại trừ sau tháng bảy hàng năm tuyết tan có người dân Đằng Long cốc đến đây, bình thường không có người ở đó.
Bây giờ, trong Hôi Hùng cốc lại xuất hiện một bóng người, đó là ai vậy?
Bầy trời, tuyết to liên miên không ngừng rơi xuống.
Tuyết rơi xuống người đó, nhanh chóng khiến người đó trở thành một người tuyết.
Thời gian âm thầm trôi qua, khi người tuyết trở thành người băng, bên ngoài Hôi Hùng cốc lại xuất hiện một bóng người.
Trong gió tuyết, tướng mạo người đó nhìn không rõ ràng, chỉ thấy mơ hồ cặp mắt lạnh lẽo, đang chăm chú nhìn người băng trong hẻm núi.
Giây lát, người đến bay vào trong hẻm núi, hạ xuống trước mặt người băng, hai người bốn mắt nhìn nhau, giữa hai bên có một không khí kỳ dị.
Đột nhiên, trong hẻm băng có một cơn cuồng phong nổi lên thổi bay hết gió tuyết lân cận, để lộ ra hình bóng hai người.
Chỉ thấy người đến là toàn thân mặc áo xanh lam, tay cầm một thanh kiếm ngắn, quanh eo thắt một chuỗi xuông, không ngờ chính là người áo lam thần bí trà trộn trong đám nhân sĩ tu đạo thứ nhất.
Đối người, người toàn thân đóng băng kia lúc này phá vỡ băng đóng quanh người để lộ toàn thân áo xám, tướng mạo hơn năm mươi tuổi, không ngờ chính là Phiêu Linh khách.
Trầm ngâm một lúc, thanh niên áo lam mở miệng hỏi:
– Các hạ là người phương nào, vì sao ở đây?
Phiêu Linh khách điềm đạm đáp:
– Người không có cội rễ, lưu lạc thiên hạ. Ngươi gọi ta là Phiêu Linh khách. Ngươi xưng hô thế nào đây?
Thanh niên áo lam hai mắt khép hờ, chăm chú nhìn Phiêu Linh khách rất lâu mới mở miệng nói:
– Bổn công tử Ứng Thiên Tà.
Phiêu Linh khách ánh mắt hơi động đậy, khẽ lẩm bẩm:
– Tên này dường như có một loại ẩn ý nào đó.
Thanh niên áo lam Ứng Thiên Tà lạnh lùng đáp:
– Chuyện này không phải việc ngươi cần hỏi.
Bật cười lạnh lẽo, Phiêu Linh khách hoàn toàn không nổi giận, ánh mắt nhìn lướt về phía chân trời xa xa, cười khẽ nói:
– Hôm nay xem ra phương Bắc đại lợi, đợi một lúc có quý khách đến.
Thanh niên áo lam Ứng Thiên Tà hừ khẽ nói:
– Đến không nhất định là khách, ngươi chớ có cao hứng.
Phiêu Linh khách hoàn toàn không tranh luận với hắn, bình thản nói:
– Băng Nguyên trước nay luôn vắng lặng im lìm, hiện nay quần hùng cùng tụ đến. Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Ứng Thiên Tà đáp:
– Tốt và xấu phải xem đối với người nào. Người thắng thì là chuyện tốt, người thất bại là chuyện xấu, mọi thứ toàn bằng vào bản lĩnh của từng người.
Phiêu Linh khách cười cười, vẻ mặt khiến Ứng Thiên Tà không hiểu.
– Số thắng bại không có xác định, ai nói người thắng là người nhất định có lợi?
Trong tiếng hỏi ngược, vài luồng khí tức từ xa đến gần, chốc lát đã xuất hiện trên đầu hai người.
Ngửng đầu lên, Ứng Thiên Tà liếc người đến, khuôn mặt lạnh lẽo lộ ra vẻ kinh ngạc, người nào mà khiến cho thanh niên lạnh lùng cao ngạo cũng phải biến sắc đây?
Phiêu Linh khác vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói:
– Hoan nghênh các vị giá lâm nơi này.
Giữa không trung, người đến tổng cộng là sáu người, sau khi nghe câu nói của Phiêu Linh cốc, trước sau mọi người đều hạ vào trong hẻm núi, giữ một khoảng cách nhất định. Quan sát cẩn thận, sáu người này đều là hạng không tầm thường, bọn họ chính là Ma Ưng môn thiếu chủ Hắc Ưng, Tàn Hoa môn Nhất Hiệp Phiêu Hương Hoa Vũ Tình, Tiếu Tam Sát, Vô Tướng khách, Hoàng Kiệt và người thần bí áo đen.
Bốn người đầu thì Ứng Thiên Tà không để ý lắm, nhưng Hoàng Kiệt và người áo đen thần bí kia lại khiến cho Ứng Thiên Tà cảm thấy rất khiếp hãi.
Bởi vì từ thân thể hai người này, hắn cảm nhận được khí tức của nguy hiểm.
Tám người này đều theo rất nhiều người tu đạo tiến vào Băng Nguyên, lúc này bọn họ không hẹn mà cùng đến nơi này, chuyện này rõ ràng rất quái dị.
Nhưng đối với vấn đề này, những người có mặt ở đó không ai đề cập đến cả.
Điều này do bởi sơ ý hay cố gắng không đề cập đến?
Sau một lúc trầm ngâm ngắn, Hoa Vũ Tĩnh chuyển đề tài khác. Chỉ thấy Hoa Vũ Tình nhìn đầy vẻ quyến rũ Ứng Thiên Tà, dịu dàng nói;
– Nhân vật thật tuấn tú, không biết phải xưng hô thế nào đây?
Vừa nói, thân thể vừa tiến gần đến.
Lạnh lẽo nhìn Hoa Vũ Tình, Ứng Thiên Tà đáp:
– Bổn công tử không thích loại dạng như vậy, ngươi tốt nhất là đừng đến quá gần.
Hoa Vũ Tình cố làm ra vẻ oan uổng nói:
– Ồ, thật là một đại công tử khó tính, không biết công tử thích loại nữ nhân thế nào đây?
Ứng Thiên Tà vẻ chán ghét nhìn Hoa Vũ Tình, cảnh cáo:
– Không muốn tự rước lấy nhục thì ngươi hãy ngoan ngoãn cút sang một bên, còn trước mặt ta nói tới nói lui thì đừng trách ta vô tình.
Hoa Vũ Tình thấy Ứng Thiên Tà không giống nói giỡn, lập tức bĩu môi khinh thường nói:
– Có gì hơn người đâu, dạng như ngươi thiên hạ ở đâu cũng có, bổn cô nương thấy không có hiếm hoi gì.
Tiếu Tam Sát nghe vậy, cười chọc:
– Hắn không thích loại như nàng, ta ngược lại thích vô cùng, hay là theo ta làm phu nhân đi.
Hoa Vũ Tình nghe vậy hoàn toàn không nổi giận, ngược lại còn cẩn thận quan sát Tiếu Tam Sát một lúc, sau đó lắc đầu nói:
– Tướng mạo không đẹp, lại không có bản lĩnh, ta theo ngươi hưởng phúc được mấy ngày?
Tiếu Tam Sát không vui nói:
– Nàng chưa từng thử qua làm sao biết được ta không có bản lĩnh.
Hoa Vũ Tình cười duyên đáp:
– Không cần phải thử, nam nhân bổn cô nương muốn tìm thứ nhất phải anh tuấn, thứ hai phải có thực lực. Hai điều đó ngươi đều không, căn bản không thử làm gì.
Tiếu Tam Sát hừ giọng nói;
– Tính toán quả thật không tồi, nhưng nam nhi anh tuấn lại có thực lực được có mấy người trong thiên hạ? Đừng nói đến người ta có để ý đến nàng hay không?
Hoa Vũ Tình cười đáp:
– Dạng nam nhi như vậy dĩ nhiên là không nhiều, nhưng trên Băng Nguyên lại có một người.
Tiếu Tam Sát nghi hoặc nhìn Hoa Vũ Tình, hỏi lại:
– Nàng nói là ai vậy? Không phải là Thiên Lân đó chứ.
Hoa Vũ Tình nghe vậy vui vẻ cười nói:
– Té ra ngươi cũng thấy ta và hắn rất hợp phải không, quả thật là quá tốt rồi.
Tiếu Tam Sát thấy nàng ta như vậy, trong lòng rất buồn bực, hừ khẽ nói:
– Không tự lượng sức mình, với nhân phẩm của nàng, so với người phụ nữ bên cạnh Thiên Lân quả thật kém mười tám ngàn dặm, nàng cho Thiên Lân là ngu xuẩn sẽ nhìn trúng nàng chăng.
Hoa Vũ Tình vẻ mặt hơi biến, có chút bực tức nói:
– Câm miệng, đừng có đem ta ra so sánh với Tân Nguyệt. Cô ta bất quá là một tiểu nha đầu không hiểu phong tình mà thôi, sao có thể cùng bổn môn chủ so sáng hơn thua được.
Tiếu Tam Sát cười lớn ba tiếng, hừ giọng nói:
– Ngươi là hoa tàn liễu rụng rồi, đương nhiên phải hiểu phong tình chứ.
Hoa Vũ Tình giận dữ nói:
– Câm miệng, ngươi nói nữa ta sẽ không khách khí.
Tiếu Tam Sát khinh thường nói:
– Một đóa hoa thối như ngươi, ngoại trừ có chút uy lực trên giường ra, những chỗ khác căn bản không đáng nhắc đến.
Xung quanh, mọi người nghe vậy đều cười lớn, lọt vào tai của Hoa Vũ Tình tỏ ra càng chói tai hơn.