Điền Lỗi nghi hoặc nói:
– Con nói bóng đen thần bí có lai lịch kỳ quái, lẽ nào con biết lai lịch của hắn?
Thiên Lân trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
– Con biết một chút, nhưng không nhất định là toàn bộ. Theo tình hình thương thế của Lý thúc thúc, bóng đen thần bí tất nhiên có quan hệ với Ma môn bởi vì pháp quyết hắn thi triển chính là pháp quyết chí cao của Ma môn – Tâm Dục Vô Ngân. Đây là một loại công kích tinh thần, có thể phá hủy trung khu thần kinh của người, nhẹ thì hôn mê, nặng thì tâm trí mơ hồ thành si ngốc, hoặc là tử vong.
Điền Lỗi hừ giọng nói:
– Thủ pháp thật tà độc, có biện pháp nào điều trị không?
Thiên Lân trầm ngâm trả lời:
– Người giao đấu, nếu tu vi mạnh mẽ so với đối phương, lại bị chấn động nhỏ thôi thì qua một thời gian sẽ mạnh lại. Nếu như đối phương quá mạnh mẽ, muốn điều trị hẳn phải tìm một người tinh thông môn pháp quyết này mới có hy vọng chữa khỏi được.
Điền Lỗi nghi hoặc hỏi:
– Ngoại trừ như vậy còn có biện pháp khác không?
Thiên Lân đáp:
– Có lẽ có nhưng con hoàn toàn không biết. Trước mắt, Mạc đại hiệp bị hôn mê như vậy, tình hình tương đối tốt. Nhưng Lý thúc thúc tình cảm kích động, sợ là sẽ phát cuồng mà chết.
Nghe vậy, mọi người sắc mặt biến hẳn, ánh mắt đều nhìn về phía Triệu Ngọc Thanh.
Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh nói:
– Chuyện này ta sẽ xử lý, mọi người không cần phải lo lắng. Bây giờ mọi người có biện pháp ứng phó nào với tình hình trước mắt?
Đinh Vân Nham đáp:
– Sư phụ, chúng ta không thể tiếp tục ngồi yên mà chờ được, phải chủ động xuất kích, đuổi toàn bộ đi.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy lắc đầu, nhìn về Tân Nguyệt hỏi:
– Con thì sao?
Tân Nguyệt trầm tư một lúc, trả lời:
– Trước mắt ba nhóm người tu đạo đã chết hơn nữa, người tu vi không đủ cũng đã bỏ đi, chỉ còn lại khoảng mười người tu vi cao cường, trong đó có những người thân phận thần bí có mục đích khác. Muốn đối phó với bọn họ, chúng ta phải thay đổi sách lược, thể hiện tái độ cứng rắn, dùng uy hiếp người đến đây. Đợi sau khi đại hội rồi, mới nghĩ phương pháp thu thập bọn họ.
Triệu Ngọc Thanh suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
– Tân Nguyệt nói có lý, chúng ta tập trung thực lực dùng kế lấy khỏe đấu mệt có thể giảm bớt thương vong. Bây giờ, Điền sư đệ phụ trách phòng ngự bên ngoài cốc, bất cứ người nào xông vào chỉ cần có lòng không tốt lập tức bắt giữ. Hàn sư đệ phụ trách an toàn trong cốc, Trọng Quang và Vân Nham đẩy nhanh tốc độ xây dựng đài cao. Thiên Lân và Tân Nguyệt phụ trách điều tra bên ngoài, những người khác triệu hồi về hết, chúng ta yên lặng chờ bọn họ đến.
Mọi người nghe vậy không có ý kiến, chuyện này liền quyết định như vậy.
Sau đó, Triệu Ngọc Thanh phân tán mọi người, giữa lại Thiên Lân và Tân Nguyệt, bản thân lại đứng lên đi đến bên cạnh Lý Phong và Mạc Ngôn.
Xem xét tình hình hai người một lúc, Triệu Ngọc Thanh nói:
– Thiên Lân, thật ra điều trị thương tổn do tinh thần công kích tạo ra ngoại trừ cao thủ Ma môn, còn có phương pháp khác. Tỉ như Phật pháp, Đạo thuật, cùng với Hạo Nhiên Chính Khí. Nhưng những phương pháp này cần phải phối hợp với kỹ thuật xảo diệu nhất định mới có thể mang lại hiệu quả. Bây giờ, con và Tân Nguyệt hay là xem xét cho kỹ, ta làm như thế nào để cứu tỉnh bọn họ.
Ngồi xổm xuống, Triệu Ngọc Thanh tay trái đặt lên đỉnh đầu của Lý Phong, tay phải đặt trên đầu của Mạc Ngôn, toàn thân mờ hiện ánh sáng nhàn nhạt.
Rất nhanh, tay trái của Triệu Ngọc Thanh bao phủ ánh vàng kim, tay phải lấp lánh ánh xanh, hai loại ánh sáng màu sắc khác nhau hệt như tầng tầng sóng nước từ đỉnh đầu của Mạc Ngôn và Lý Phong tuôn xuống đến hai chân rồi lại cuộn về bên trên, hình thành một vòng sáng tuần hoàn, màu sắc ánh sáng đang từ từ rực rỡ lên.
Khi toàn thân Triệu Ngọc Thanh xuất hiện ánh sáng hai màu vàng kim và xanh, Lý Phong trên mặt đất liền bình tĩnh lại, rồi nhanh chóng ngủ đi. Tình hình của Mạc Ngôn tương phản hoàn toàn, ông từ từ mở to mắt, nhưng giây lát cũng như Lý Phong ngủ thiếp đi.
Đến lúc này, ánh sáng quanh người Triệu Ngọc Thanh loáng lên rồi cảnh lại biến mất hoàn toàn, ông vẻ mặt điềm nhiên đứng dậy, nhìn Tân Nguyệt hỏi:
– Con học được nhiều ít?
Tân Nguyệt nhỏ giọng đáp:
– Tân Nguyệt ngu xuẩn, chỉ thấy được bề ngoài thôi.
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười nói:
– Từ từ sẽ được, sau này để Thiên Lân dạy con một số tiểu pháp môn thực dụng, hắn quả thật là bác học đa tài. Được rồi, đi đi, thám thính được tin tức thì nhớ kỹ phải suy nghĩ cho tốt.
Tân Nguyệt gật đầu, xoay người bỏ đi.
Thiên Lân nhìn Triệu Ngọc Thanh, trầm ngâm nói:
– Cốc chủ, người vì sao không …
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
– Không cần hỏi nhiều, đi đi.
Thiên Lân gật nhẹ, bước nhanh đuổi theo Tân Nguyệt.
Khi đến bên ngoài cốc, Thiên Lân phát hiện bốn phía có rất nhiều đệ tử Đằng Long cốc, mà Điền Lỗi lại một mình ngồi xếp bằng giữa không trung trên bầu trời Đằng Long cốc, khiến người ta vừa nhìn liền thấy được ông. Phong cách phòng ngự khoa trương như vậy, nói thật, quả khiến người ta cảm thấy giật mình.
Thôi quan sát, Thiên Lân đến bên Tân Nguyệt, cười nhẹ nói:
– Khó có dịp cốc chủ cho chúng ta tự do, ta dẫn nàng đi chơi chỗ này một chuyến.
Tân Nguyệt điềm nhiên nói:
– Lúc này chàng còn có lòng vui chơi?
Thiên Lân cười đáp:
– Lâm nguy không loạn, cười ứng phó nhân gian, ta tâm sáng như ngọc, trời đất có thể chứng giám. Chơi, là một loại gửi gắm tâm tình, một loại biểu đạt tình cảm, chỉ cần lòng có suy nghĩ, tự nhiên sẽ chơi cũng bớt vui đi. Đương nhiên, nếu là một người có lòng đã chết, ngàn vạn ý niệm như tro tàn, còn nói được chuyện chơi gì đây.
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
– Khi một mình gặp phải chuyện đủ để thay đổi cả đời, lúc đó tính cách hắn sẽ có phát sinh thay đổi.
Thiên Lân sửng một chút, cau mày nói:
– Lời nàng nói có cảm giác xa lạ không tự nhiên, xem ra nàng phải đi chơi cho vui một chuyến. Đi thôi.
Nắm lấy tay Tân Nguyệt, Thiên Lân bay lên, không để cho nàng có dịp né tránh, kéo tay nàng bay thẳng về phía Tây.
Tân Nguyệt nhìn hắn, thấy vẻ mặt vui mừng, trong lòng không khỏi dâng lên sự ngọt ngào, miệng lại lạnh lùng nói:
– Chàng muốn dẫn ta đi đâu?
Thiên Lân cười ha hả đáp:
– Đi về phía Tây tám mươi dặm chính là Thiên Nữ phong, nàng nói ta dẫn nàng đi đâu?
Tân Nguyệt vẻ mặt cả kinh, hơi tức giận nói:
– Chàng …
Thiên Lân nhìn nàng, cười đáp:
– Yên tâm đi, mẹ ta có chuyện bỏ đi, không cần phải xấu hổ.
Tân Nguyệt bị hắn nhìn thấu suy nghĩ, vẻ mặt hơi nổi giận, muốn mắng hắn vài câu, nhưng thấy nụ cười của hắn lại không mở miệng được, đành nói sang chuyện khác:
– Làm gì dẫn ta đến đó vậy?
Thiên Lân cười tinh nghịch, cố ý đưa miệng đến sát Tân Nguyệt, nhỏ giọng nói:
– Nàng từ đó đến giờ chưa đi qua, có muốn đi xem nơi ta sống từ nhỏ đến lớn không?
Tân Nguyệt quay mặt chỗ khác, nhỏ giọng quát:
– Có quy củ một chút, nếu chàng còn làm loạn thì ta không quan tâm đến nữa.
Thiên Lân cười ha hả nói:
– Đỏ mặt rồi? Ha ha ha … Quả thật xinh đẹp, hôn nhanh một chút.
Nói rồi liền hôn thật một cái lên má Tân Nguyệt, làm nàng vừa mừng vừa xấu hổ.
Thân thể loáng lên, Tân Nguyệt bỏ rơi Thiên Lân, còn vương đôi chút thẹn thùng của nữ nhi, tăng tốc đi thẳng về phía Thiên Nữ phong.
Thiên Lân cười ha hả, tiếng cười vui mừng vang vọng trong gió tuyết, nhanh chóng đi về phía xa xa.
Rất lâu sau, Tân Nguyệt đi đến chân Thiên Nữ phong, nhìn ngọn núi băng cao ngất, trong mắt toát ra chút ánh sáng kỳ dị.
Thiên Lân đến bên nàng, hết sức tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, cười nói:
– Trên đỉnh Thiên Nữ, U Mộng kỳ hoa, nàng có muốn thấy cho biết không?
Tân Nguyệt không hiểu, nghi hoặc nói:
– Đây chỉ là một truyền thuyết, lẽ nào quả thật có U Mộng lan hoa?
Thiên Lân cười thần bí đáp:
– Tự mình đi xem không phải sẽ biết sao?
Còn đang nói, toàn thân Thiên Lân lóe lên ánh sáng, chớp mắt đã mang theo Tân Nguyệt biến mất rồi lại xuất hiện trên đỉnh Thiên Nữ.
Hơi kinh ngạc, Tân Nguyệt nhẹ giọng mắng nói:
– Thật là yêu hồ đồ, chàng không thể thu lại một chút?
Thiên Lân kêu oan:
– Ta đã rất thu thập rồi, nhưng đối với nàng … Ha ha ha.
Tân Nguyệt trừng hắn một cái, sau đó liền nhịn không được bật cười.
Bản thân không phải cũng thích tính tùy tiện của Thiên Lân sao?
Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt không để ý đến hắn nữa, ánh mắt nhìn cảnh sắc bốn phía, nhanh chóng phát hiện một bức tượng thần nữ bằng băng.
Hơi bất ngờ, Tân Nguyệt nhẹ giọng hỏi:
– Đây là …
Thiên Lân cười đáp:
– Đây chính là thần nữ trong truyền thuyết, U Mộng Lan sẽ mọc lên trên đầu bà ta.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
– Chuyện này quả thật có thực? Thế vì sao chưa thấy U Mộng Lan?
Thiên Lân cười đáp:
– Chắc chắn là thật, chỉ có U Mộng Lan còn chưa hiện thân ra thôi.
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
– Thần hoa U Mộng Lan trong truyền thuyết Băng Nguyên vô cùng thần bí, ai có thể lấy được nói thì có thể thu được thần lực vô cùng, chàng không từng suy nghĩ qua chăng?
Thiên Lân nhìn về xa xa, vẻ mặt kỳ dị nói:
– Tân Nguyệt, nàng biết vì sao ta muốn dẫn nàng đến chỗ này chăng?
Tân Nguyệt trầm ngâm nói:
– Hẳn có quan hệ với U Mộng Lan, chàng không phải dự tính hái U Mộng Lan để tặng cho ta?
Thiên Lân lắc đầu, ánh mắt quái dị nhìn nàng, nhỏ nhẹ nói:
– Ta dẫn nàng đến đây là muốn nói cho nàng một truyền thuyết có liên quan đến U Mộng Lan.
Tân Nguyệt cười đáp:
– Được, ta đang muốn hiểu rõ một chút, chuyện chàng nói và truyền ngôn có giống nhau hay không.
Thiên Lân đưa hai tay ra, nhẹ nhàng đặt trên vai của Tân Nguyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nghiêm túc nói:
– Truyền thuyết U Mộng Lan hoàn toàn không giả, nhưng có một điểm rất nhiều người đều không biết được. Nàng còn nhớ Ngũ sư thúc tổ của nàng mười năm trước chăng?
Tân Nguyệt nghi hoặc nói:
– Phương sư thúc tổ? Ta nhớ rồi. Chàng sao lại đề cập đến sư thúc tổ.
Thiên Lân đáp:
– Bởi vì sáu trăm năm trước, bà là người thứ nhất lấy được U Mộng Lan.
Tân Nguyệt vẻ mặt biến sắc, hô nhẹ:
– Có chuyện này chăng? Sao chàng biết được vậy?
Thiên Lân không để ý đến câu hỏi của nàng, tiếp tục nói:
– Năm đó, cốc chủ có tổng cộng bốn sư đệ và sư muội, trong đó, tiểu sư muội hẳn là lớn lên rất xinh đẹp, cùng với Tứ sư huynh hai bên yêu thương nhau sâu sắc.
Một ngày kia, bọn họ phát hiện được U Mộng Lan trên đỉnh Thiên Nữ phong, vị Tứ sư huynh đó liền tự mình ra tay hái lấy để tặng cho tiểu sư muội yêu dấu.
Kết quả tiểu sư muội vì U Mộng Lan mà gia tăng tu vi lên mười giáp tử là sáu trăm năm, nhưng bà cũng từ đó phải chia rẻ với Tứ sư huynh.
Tân Nguyệt không hiểu nói:
– Sao lại như vậy?
Thiên Lân đáp:
– Bởi vì đóa U Mộng Lan đó chính là một đóa hoa đã bị nguyền rủa, nếu một nam một nữ lấy được, bọn họ cả đời đều không cách gì kết hợp với nhau, đã định sẵn phải thê lương cả đời.
Tân Nguyệt kinh hãi nói:
– Nói như vậy, đóa hoa này chẳng là vật mang điềm xấu sao?
Thiên Lân than nhẹ:
– Tu vi sáu trăm năm đổi lấy tình yêu cả đời, quả thật tàn khốc làm sao. Nhưng đáng tiếc người thường ít người biết được bí mật này, vì thế một lòng muốn lấy nó cho được.
Tân Nguyệt trầm ngâm, khuôn mặt hơi khác lạ, nhỏ giọng nói:
– Chàng nói cho ta biết chuyện này là để nhắc nhở ta chăng?