Thất Giới Hậu Truyện

Chương 158 - Chương 158

trước
tiếp

Linh Hoa nhìn lên đài, lạnh lẽo nói:

– Hôm nay sư huynh từ lúc xuất hiện đến giờ biểu hiện vô cùng bình thường. Hơn nữa còn chọn một đối thủ yếu nhất, mà đến giờ cũng không hề đánh bại, điều này hoàn toàn không phải tu vi sư huynh kém cỏi mà sư huynh cố ý làm như vậy. Hôm qua, Thiên Lân và sư huynh đã bàn luận qua, con nghĩ biểu hiện lúc này của sư huynh hẳn là do Thiên Lân chỉ dẫn, cố ý kéo dài thời gian, đợi những người kia liên tục giao chiến, thực lực bị hao tổn rồi huynh ấy mới ra mặt khiêu chiến người cuối cùng. Như vậy, sư huynh có thể bảo toàn được thực lực, sau khi tiến vào tứ cường rồi còn đủ thể lực và chân nguyên đối mặt với cường địch.

Đinh Vân Nham vẻ mặt rất mừng, kích động nói:

– Đúng, con nói đúng, nhất định là vậy, nếu không với tu vi của Lâm Phàm thì đã sớm hạ được đối thủ. Hay, rất hay, lần này cuối cùng hắn cũng đã thông minh ra rồi.

Đào Nhâm Hiền cười tự đắc nói:

– Có Thiên Lân làm quân sư, huynh ấy làm sao không thể thắng ở đây được?

Tiết Quân phụ họa:

– Đúng thế, đúng thế, sư huynh lần này nhất định có thể đoạt giải nhất.

Bên cạnh, Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng vẻ mặt nặng nề, sau khi nghe Linh Hoa giải thích rồi mới hiểu rõ, té ra tỉ thí còn có kỹ xảo bên trong như vậy, quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Trên đài, Tuyết Xuân và Huyền Vũ đứng cách sáu thước, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tuyết Xuân nói:

– Huyền Vũ, đệ bị thương không nhẹ.

Huyền Vũ không cam lòng đáp:

– Đệ vẫn còn thực lực đánh một trận.

Tuyết Xuân nói:

– Ta biết, nhưng ta và đệ đều hiểu rõ lẫn nhau, đệ lẽ nào muốn đánh đến lưỡng bại câu thương mới cam lòng.

Huyền Vũ hơi bất bình, cười lớn nói:

– Lần này là huynh may mắn thôi, đổi sang quyết đấu công bình đệ sẽ không thua huynh.

Nói rồi không hề quay đầu bay thẳng xuống đài.

Tuyết Xuân vẻ mặt tươi cười, ánh mắt quét qua Từ Tĩnh, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc, trong lòng liền dâng lên hào khí.

Lúc này, Thiên Lân đang quan sát kêu to một tiếng khiến mọi người chú ý.

– Lâm Phàm, ngươi còn ở đó vẽ mấy con rùa, không ngại quá đáng chăng.

Mọi người sửng sốt, quan sát cẩn thận, quả nhiên phát hiện trên mặt đất có một miếng băng mỏng gập ghềnh, hình dáng rất giống con rùa.

– Không gấp, còn vài nét cuối cùng là xong, đến lúc đó có thể xong việc rồi.

Giọng nói nghiêm túc, không thấy chút đùa cợt nào, điều này khiến mọi người dở khóc dở cười.

Thiên Lân cười mắng:

– Nhanh lên, ngươi không thể bắt mọi người ở đây chờ ngươi vẽ rùa được.

Lâm Phàm đáp:

– Nhanh rồi, nhanh rồi, thế thì tốt. Được rồi, đã xong.

Sau câu cuối, Lâm Phàm xoay người bay lên, ảo hóa giữa không trung, chớp mắt đã hóa thành chín bóng người xuất hiện xung quanh Hiệp Phiêu, tất cả đồng thời tiến vào giữa.

– Bắt huynh đệ mệt cả nửa ngày, quả thật không tốt. Bây giờ hay huynh đệ hãy đi nghỉ trước đi.

Giọng nói bình thản ẩn chứa ý tứ không hề nghi ngờ, ngay khi vừa vang lên bên tai mọi người, những phân thân đang thu chặt vòng vây hơi dao động, liền thấy một bóng người từ giữa không trung rơi thẳng xuống dưới đài.

Đảo người giữa không trung, Lâm Phàm thân pháp phiêu dật hạ xuống trước Tuyết Xuân, vẻ mặt bình tĩnh nói:

– Tuyết Xuân sư huynh, rất vinh hạnh có cơ hội bàn luận kiếm kỹ với huynh.

Tuyết Xuân hừ khẽ nói:

– Ngươi rất thông minh, không ngờ luôn ẩn giấu thực lực.

Lâm Phàm điềm nhiên nói:

– Có Tuyết Xuân sư huynh ở đây, nào đến phiên đệ ra mặt chứ?

Câu này nghe thật chói tai, Tuyết Xuân vẻ mặt lập tức nặng nề, hừ giọng nói:

– Bớt nói lung tung, chúng ta học cùng một môn, hôm nay cũng giống như phân cao thấp.

Lâm Phàm nhìn hắn, vẻ lạnh nhạt, nhẹ giọng nói:

– Sư huynh muốn so tài thế nào?

Tuyết Xuân tự nhận hạng cao nhân, khinh miệt nói:

– Ngươi nhập môn hơi muộn, để ngươi chọn đi.

Lâm Phàm cũng không khách khí, gật đầu nói:

– Như vậy chúng ta lấy giới hạn ba chiêu, so tài biến hóa và uy lực của Phi Tuyết kiếm quyết. Sư huynh thấy được chăng?

Tuyết Xuân hơi kinh ngạc, hỏi lại:

– Ba chiêu? Được, so thì so, đến đây.

Lâm Phàm tay phải giơ lên, trường kiếm trong tay chỉ về bên phải, vẻ điềm nhiên nói:

– Sư huynh cẩn thận, chiêu thứ nhất là Phi Tuyết Tàn Ảnh.

Cổ tay hơi động, mũi kiếm run rẩy đẩy lên, tiếng kiếm ngâm liền lạc hệt như tiếng nhạc trời, tạo nên phong cách linh động không mô tả được khiến người ta mê mẩn.

Ánh kiếm lóe lên, ngàn bóng kiếm trùng điệp, vô số làn kiếm nhẹ nhàng như gió không hề có dấu hiệu gì đã xuất hiện trong mắt của Tuyết Xuân.

Quát nhanh một tiếng, Tuyết Xuân xoay người bay lên, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng, bố trí một loạt chín tầng phòng ngự quanh người.

Thân là đệ tử Đằng Long cốc, Tuyết Xuân biết rõ từng chiêu từng thức của Phi Tuyết kiếm quyết, vì thế biết phải phòng ngự như thế nào.

Nhưng chiêu này của Lâm Phàm rất quái dị, làn kiếm nhẹ nhàng như gió êm không chút sức mạnh nhưng lại dễ dàng xuyên qua chín tầng phòng ngự của Tuyết Xuân, để lại ba vết kiếm trước ngực của hắn, y phục hắn lập tức rách vụn.

Tâm thần rung động, Tuyết Xuân kinh hoàng lùi lại, miệng quát to;

– Lâm Phàm, Phi Tuyết kiếm quyết của ngươi thế quái nào lại kỳ kỳ quái quái như vậy?

Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, không hề truy kích, vẻ mặt bình thản nói:

– Phi Tuyết vốn phiêu dật khinh linh, đệ thi triển tự nhiên chính là Phi Tuyết kiếm quyết chính tông của Đằng Long cốc.

Tuyết Xuân nghi hoặc nói:

– Phi Tuyết kiếm quyết ta rất quen thuộc, chiêu Phi Tuyết Tàn Ảnh và chiêu ngươi thi triển hoàn toàn khác nhau.

Lâm Phàm cười cười, toàn thân toát ra vẻ tự tin, hỏi ngược lại:

– Chúng ta là đồng môn tỉ thí, đệ nói chiêu nào thì xuất chiêu đó, vậy thì còn có ý tứ gì nữa đây?

Tuyết Xuân nghe vậy tỉnh ngộ, giận dữ nói:

– Ngươi thật xảo trá, không ngờ lại âm hiểm vậy.

Lâm Phàm đáp:

– Sư huynh nếu cảm thấy không công bằng, còn hai chiêu nữa huynh công đệ đỡ, huynh thấy có được không?

Tuyết Xuân hơi chần chừ, gật đầu nói:

– Được, đây là ngươi nói, đến lúc đó chớ cho là ta khi dễ ngươi.

Lâm Phàm lạnh lùng như băng, khẽ nói:

– Xin mời sư huynh.

Tuyết Xuân chăm chú nhìn hắn một lúc, trường kiếm trong tay vung lên, quát to:

– Chiêu thứ hai, Mạn Thiên Phi Tuyết.

Dứt lời, giữa sân khí lạnh kinh người, vài trăm làn kiếm lấp lánh ánh trắng hệt như hoa tuyết rơi xuống từ bốn phương tám hướng ép thẳng về Lâm Phàm.

Vẻ mặt vô tình, Lâm Phàm mũi chân điểm xuống, thân thể xoay tròn nhanh chóng, trường kiếm tự nhiên phát ra, mỗi vòng chuyển động liền phát xuất vài trăm làn kiếm, trùng trùng điệp điệp tạo nên phòng ngự nghiêm mật quanh người.

Đến lúc đó, làn kiếm của Tuyết Xuân hạ xuống và làn kiếm phân tán bên ngoài của Lâm Phàm gặp nhau, hai bên va chạm kịch liệt bộc phát vô số hoa lửa, hình thành một con rồng lửa rực rỡ lay động trên đài cao trông rất sống động.

Giây lát, làn kiếm duy trì một lúc liền tan đi.

Tuyết Xuân một kiếm không được gì, thân thể thừa thế bắn lên, người giữa không trung biến hẳn kiếm chiêu, đảo người đầu dưới chân trên, quát lên:

– Chiêu thứ ba, Phi Tuyết Ngưng Băng!

Theo tiếng rống lên của Tuyết Xuân, làn kiếm giữa không trung hiện lên, hàng trăm kiếm khí hàn băng chấn động cùng với khí thế cường đại kinh người, khi hạ xuống vừa dung hợp lại vừa xoay tròn, cuối cùng ngưng tụ thành một cột sáng màu trắng đẹp mắt trên đầu Lâm Phàm.

Mí mắt hơi hấp háy, khuôn mặt Lâm Phàm lộ ra vẻ nghiêm túc. Khi Tuyết Xuân tiến công, hắn bắt đầu phản kích.

Trước hết, Lâm Phàm xoạc chân theo thế Tí Ngọ, thân thể hơi vặn múa kiếm trên đỉnh đầu.

Tiếp theo, Lâm Phàm dùng lực eo, thân thể vặn lại, khi đạt đến cực hạn thì đột nhiên xoay ngược lại, người như con quay xông thẳng lên trời, hệt như rồng giận dữ tung cánh, ẩn chứa một luồng bá khí không gì ngăn được.

Thứ ba, khi bay lên Lâm Phàm hai tay nắm chặt kiếm, thân thể cuồn nhào như sóng nhấp nhô, trường kiếm trên đỉnh đầu lắc lư không ngừng.

Như vậy, làn kiếm mau lẹ phối hợp với tư thế xoay tròn, lại thêm tốc độ kinh người liền dung hợp thành một vòng công kích hoàn mỹ.

Thời khắc đó, người xem chỉ thấy một cột sáng màu trắng bạc từ đất dâng lên, chớp mắt đã kết liền với công kích do Tuyết Xuân như nối liền trời đất.

Lúc đó, hoa lửa tung tóe, tiếng nổ điếc tai, làn sáng đẹp mắt khiến người xem không rõ tình hình giao chiến thế nào.

Bốn phía, người xem la lên kinh hãi không thôi, Hắc Tiểu Hầu dưới đài cơ hồ càng gọi liên hồi để cổ vũ cho Lâm Phàm.

Trên đài, Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng vẻ điềm tĩnh, Mã Vũ Đào, Công Dương Thiên Tung cau chặt mày.

Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt bất ngờ, Từ Tĩnh, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc thần sắc nghiêm trọng.

Rất rõ ràng, biểu hiện của Lâm Phàm lúc này là không thể nào tưởng tượng nổi.

Cột sáng chói mắt dần dần tan đi trong tiếng nổ lớn, khi cuồng phong thổi lên, tiếng rên vang lên, giữa không trung hai bóng người một trên một dưới đối lập hẳn nhau.

Lâm Phàm ngạo nghễ giữa không trung, toàn thân ánh trắng như mây, khí thế lạnh lùng ngạo nghễ kết hợp với nụ cười tự tin khiến người ta cảm thấy kỳ diệu.

Tuyết Xuân rơi nhanh xuống, khí tức toàn thân dao động không ngừng, khuôn mặt trắng bệch vẻ đầy kinh hãi, rõ ràng đến lúc này hắn chưa thể nào chấp nhận sự thực.

– Sư huynh thắng rồi, sư huynh thắng rồi …

Tiếng hoan hô kích động áp chế tất cả âm thanh của mọi người.

Thời khắc này, Hắc Tiểu Hầu, Linh Hoa, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền chờ đợi đã lâu, hưng phấn đến mức thiếu chút nữa đã bay lên đài.

Đinh Vân Nham cả người run rẩy không thôi, nhìn lên hình bóng ngạo nghễ giữa trời cao, mọi thứ không vui trước đó đều thay bằng niềm vui hoan lạc.

Thời khắc này ông đột nhiên hiểu rõ, đồ đệ mình chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng đến lúc giương cánh bay cao.

Trương Trọng Quang trong lòng không yên, Lâm Phàm dị biến đột nhiên tạo một áp lực tâm lý cho ông.

Phất tay, Trương Trọng Quang phát ra một luồng nhu kình đỡ lấy thân thể Tuyết Xuân, sau đó thuận thế vung lên đưa hắn xuống dưới đài.

Đi đến giữa sàn đấu, Trương Trọng Quang liếc lên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói:

– Tốt lắm, xuống đi thôi.

Lâm Phàm nghe vậy liền hạ xuống, khí thế toàn thân chớp mắt đã biến mất không còn chút dấu vết.

Phát hiện được điểm này, Trương Trọng Quang trong lòng thất kinh, liếc Lâm Phàm, sau đó bình thường tiến lên, đưa tay ra dấu cho mọi người bớt hưng phấn, trầm giọng nói:

– Mười người tỉ thí, Lâm Phàm thăng cấp, tứ cường đại hội đã xuất hiện. Tiếp theo đây, chúng ta tiến hành trận quyết đấu cuối cùng, ai có thể bộc lộ tài năng thì phải trông vào bản lĩnh của các thí sinh. Bây giờ, mời bốn thí sinh nghe hiệu lệnh của ta, đến đứng giữa.

Lâm Phàm hờ hững đứng, Từ Tĩnh, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc chầm chậm bước đến, bốn người xếp thành hàng, ai nấy không mở miệng ra.

Nhìn bốn người, Trương Trọng Quang vẻ mặt kì dị, đang muốn mở miệng, khóe mắt lại vô tình phát hiện sư phụ Triệu Ngọc Thanh đột nhiên đứng lên.

Hơi khó hiểu, Trương Trọng Quang muốn mở miệng hỏi.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cốc đột nhiên truyền lại tiếng hô kinh ngạc, Hàn Hạc và Điền Lỗi dưới đài song song bay lên, vẻ mặt quái dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.