Xoay người, Trương Trọng Quang nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một đám mây loang loáng đang bay đến rất nhanh, thật ra là người nào mà có thể khiến sư phụ và hai vị sư thúc phải quan tâm?
Trên đài, dưới đài, mọi người đều cùng nhìn về phía đó, ai cũng thấy vầng mây kia, vẻ mặt không giống nhau.
Đối với đại đa số người, bọn họ không thấy được bí ẩn gì, chỉ ngạc nhiên hiếu kỳ mà thôi.
Còn đối với Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Điền Lỗi, Tuyết Sơn thánh tăng, Thiên Lân, Thiện Từ, Tân Nguyệt lại mơ hồ nắm bắt một chút đầu mối, vẻ mặt lộ ra phức tạp.
Vầng mây đến gần, bí ẩn dần dần rõ ra.
Khi mọi thứ hiện ra trước mắt mọi người, tình hình sẽ diễn biến như thế nào?
Trong dự liệu hay ngoài dự liệu?
————————————————————————————————————————————–
Biến cố bất ngờ xảy ra cắt ngang diễn tiến bình thường của Băng Tuyết thịnh hội.
Từ khi Triệu Ngọc Thanh đứng lên đầu tiên, đến khi mọi người đều cùng nhìn về xa xa, thời gian chỉ như một sát na.
Bên ngoài cốc, những nhân sĩ tu đạo đến đây xem chiến cuộc tổng cộng có tám người, chính là Hoàng Kiệt, người áo đen (Vô Danh khách), Tây Bắc Cuồng Đao, Phiêu Linh khách, Tiếu Tam Sát, Vô Tướng khách, Hoa Vũ Tình và Ứng Thiên Tà.
Bọn họ cũng nhìn về phía vầng mây từ xa đến, vẻ mặt đầy kinh ngạc nghi ngờ.
Giây lát, vầng mây đến gần, một luồng sáng hoa mỹ từ tầng mây bắn xuống hệt như cầu vồng vào đúng vị trí của Đằng Long cốc.
Trong ánh sáng, một bóng hình màu xanh nhạt đón gió tới nơi, đó là một thiếu nữ tuổi chừng mười tám mười chín.
Nàng đang ngự kiếm phi hành, hai tay giang ra hệt như chim khổng tước xòe đuôi, vừa phiêu dật linh động lại mấy phần hấp dẫn vô cùng.
Phía sau thiếu nữ, vầng mây kia vẫn giữ một cự ly nhất định, phảng phất như thiếu nữ đang kéo đám mây tiến lên, khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Trong cốc, trên đài cao, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt toát ra chút kích động.
Hàn Hạc thân thể run rẩy, Điền Lỗi lại nghẹn ngào:
– Chính là sư muội…
Tuyết Sơn thánh tăng thở dài nhẹ, Thiên Lân và Thiện Từ lại chú ý hình bóng xanh nhạt, khuôn mặt hai người hoàn toàn khác nhau.
Vẻ mặt Thiên Lân trong vui mừng lại có phần kinh ngạc.
Thiện Từ vẻ mặt vui mừng có mấy phần si mê.
Tân Nguyệt nhìn thiếu nữ đó, ánh mắt hơi dao động, bản thân có mấy phần lo lắng.
Những người khác, Mã Vũ Đào và Công Dương Thiên Tung hơi bất ngờ, Sở Văn Tân và Giang Thanh Tuyết hiếu kỳ, Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong, Quách Kiến bốn người trẻ tuổi kinh ngạc vui mừng, ít nhiều có lòng tơ tưởng.
Trương Trọng Quang đi đến bên Triệu Ngọc Thanh, nhỏ giọng nói;
– Sư phụ, trận đấu …
Triệu Ngọc Thanh không hề quay đầu nói:
– Trận đấu hãy hoãn lại đã, đợi Ngũ sư thúc của con đến rồi mới tiếp tục.
Trương Trọng Quang gật đầu lùi lại, dặn dò bốn người Từ Tĩnh hãy tản ra nghỉ ngơi trước đã.
Lúc này, bóng hình màu xanh đã đi xuyên qua phòng tuyến của Đằng Long cốc, đến thẳng đài cao.
Dung mạo thiếu nữ nhìn rõ càng thêm phần kiều diễm, khiến người thấy than thở không thôi.
Lắc mình đi ra, Thiên Lân là người đầu tiên đến nghênh đón thiếu nữ, miệng hoan hô:
– Vũ Điệp, ta là Thiên Lân, ngươi còn nhớ không?
Người đến tốc độ cực nhanh, thiếu chút nữa đã va vào Thiên Lân.
Bất quá thân pháp nàng linh hoạt, người hơi loáng lên giữa không trung rồi lập tức dừng lại cách Thiên Lân chưa tới sáu thước.
Cự ly ngắn nhìn nhau, thiếu nữ và Thiên Lân ánh mắt giao nhau, cả hai đều sửng sốt.
Giây lát sau, thiếu nữ khuôn mặt phớt hồng né tránh ánh mắt chăm chú của Thiên Lân.
Quan sát cẩn thận, thiếu nữ toàn thân mang y phục màu xanh nhạt, vóc người thon gọn, eo mang đai lưng màu tím, đường cong trước ngực khiến người động lòng.
Thiếu nữ đầu thắt hai con bướm, khuôn mặt trái xoan thanh tú, cặp mắt trong veo lấp lánh ánh sáng cô đơn.
Mũi ngọc miệng nhỏ, môi mọng như ngọc, khuôn mặt lạnh lẽo có mấy phần đỏ hồng khiến vẻ ngoài nàng càng làm say lòng người.
Dưới chân, trường kiếm hơi run rẩy, lóe lên ánh sáng trắng màu nhàn nhạt bao quanh thân nàng, hệt như có mây khí vây phủ, khiến thêm mấy phần khí tức của tiên tử.
– Vũ … Điệp …
Giọng có mấy phần kinh ngạc vui mừng, Thiên Lân nhẹ nhàng gọi lại.
Thiếu nữ quay đầu liếc hắn, vừa xấu hổ vừa vui mừng nói:
– Thiên Lân, ta không hề quên ngươi.
Dứt lời, Thiện Từ lướt đến, nhập bọn với hai người.
– Vũ Điệp, ta là Thiện Từ.
Thiếu nữ nhìn hắn, hơi bất ngờ nói:
– Thiện Từ, ngươi cũng đến rồi. Không ngờ mười năm sau chúng ta thật sự gặp lại ở nơi này.
Thiện Từ khuôn mặt nở nụ cười điềm nhiên, nhẹ giọng nói:
– Đúng thế, mười năm sau chúng ta lại gặp gỡ, không ai còn trẻ con cả.
Thiếu nữ Vũ Điệp nhìn hai người, nở nụ cười từ trong tâm, đang muốn mở miệng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội quay đầu lại, thất thanh la lên:
– Thái sư tổ …
Phía sau Vũ Điệp, vầng mây lay động, một phụ nữ trung niên xinh đẹp đang đứng trong đó, chính là Phương Mộng Như xuất hiện mười năm trước, bà lúc này vẻ kinh ngạc nhìn Thiên Lân, khuôn mặt có gì đó rất kỳ quái.
– Ngươi là Thiên Lân?
Thiên Lân thấy vẻ mặt bà kỳ quái, vừa ngầm suy tính vừa gật đầu đáp:
– Đúng thế, mười năm trước chúng ta có gặp qua.
Phương Mộng Như hơi biến sắc, hỏi lại:
– Cha ngươi là ai?
Thiên Lân sửng người, hỏi ngược lại:
– Vì sao lại hỏi như vậy?
Phương Mộng Như ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
– Bởi vì ngươi rất giống một người, một người rất đặc biệt.
Thiên Lân hỏi tới:
– Ai? Vì sao bà cũng nói ta rất giống một người, thật ra người đó là ai?
Phương Mộng Như lắc đầu bật cười, vẻ mặt kỳ dị đáp:
– Không cần hỏi nhiều, đợi sau khi ngươi rời khỏi Băng Nguyên, ngươi tự nhiên sẽ biết được lời giải…
– Sư muội, hoan nghênh muội.
Lúc này, thanh âm Triệu Ngọc Thanh vang lên.
Dời mắt đi, Phương Mộng Như liếc Triệu Ngọc Thanh, vẻ mặt đau thương nói:
– Đại sư huynh …
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
– Hôm nay không giống lúc trước, chúng ta đi xuống rồi hãy nói.
Phương Mộng Như gật gật, tùy tiện quét mắt qua những người trong cốc, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống.
Hàn Hạc và Điền Lỗi cùng bước lên hỏi thăm, tâm tình hết sức kích động.
Phương Mộng Như vẻ mặt khổ sở, mười năm trôi qua vẫn không tan được nỗi đau lòng.
Mời Phương Mộng Như ngồi xuống, Triệu Ngọc Thanh giới thiệu những người đang ngồi với nàng, đợi hai bên chào hỏi vài câu, mọi người mới ngồi xuống trở lại.
Trong lúc này, Thiện Từ đã dẫn Vũ Điệp hạ xuống đài, đứng sau lưng của Tuyết Sơn thánh tăng, nhỏ giọng nói chuyện tình hình cuộc sống những năm gần đây.
Thiên Lân thì nghi hoặc nhìn Phương Mộng Như, trong lòng suy đoán lời nói của bà, thật ra mình giống ai đây, vì sao mọi người biết chuyện đều cùng nhau né tránh vấn đề này?
Bên ngoài cốc, Hoàng Kiệt, người áo đen, Phiêu Linh khách chăm chú nhìn Phương Mộng Như, trong lòng rất kinh ngạc, dường như không ngờ được Phương Mộng Như lại xuất thân từ Đằng Long cốc.
Thấy thời cơ cũng gần kề, Trương Trọng Quang đi đến giữa sàn đấu, phất tay gọi Từ Tĩnh, Tiết Phong, Lâm Phàm, Hạ Kiến Quốc đến bên, nói với bốn người:
– Bây giờ chúng ta bắt đầu chính thức trận quyết đấu cuối cùng, để cho công bằng, bốn người rút thăm quyết định ai đấu với ai, thực hiện quy định đấu loại, hai người thắng lợi tranh nhau giải đệ nhất. Trước mắt, trong tay ta có mười câu thăm trúc ngắn dài khác nhau, các con mỗi người rút một thăm, dùng ngắn dài để xác định thứ tự, thứ nhất, thứ hai thành một cặp, còn lại hai người thành một cặp, nghe rõ ràng rồi chăng?
– Rõ rồi.
Bốn người đồng thanh đáp lại.
Trương Trọng Quang gật đầu nói:
– Tốt rồi, các con theo thứ tự tiến lên rút thăm để trong lòng bàn tay.
Bốn người nghe vậy, ai nấy tiến lên, giây lát đã hoàn tất việc rút thăm, đặt thăm trúc trong lòng bàn tay để cho công bằng.
Trương Trọng Quang đi đến trước mắt bốn người, cẩn thận quan sát một lúc rồi mới tuyên bố:
– Kết quả rút thăm như sau, Từ Tĩnh và Hạ Kiến Quốc thành một cặp, Tiết Phong và Lâm Phàm thành một cặp. Các con có kiến nghị gì không?
Bốn người không nói, chỉ lắc nhẹ ra dấu kết quả này công bằng.
Xoay lại, Trương Trọng Quang nhìn Triệu Ngọc Thanh, Mã Vũ Đào, Công Dương Thiên Tung ba người hỏi lại:
– Sư phụ, chia thành hai lần thi đấu hay tiến hành đồng thời?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
– Chia ra đi, như vậy công bằng một chút.
Trương Trọng Quang quay người, nói với bốn thí sinh:
– Tiết Phong và Lâm Phàm tạm thời lùi lại, Từ Tĩnh và Hạ Kiến Quốc bắt đầu chuẩn bị.
Bốn người vâng lệnh, ai nấy thi hành, giây lát trong sân đấu chỉ còn Từ Tĩnh và Hạ Kiến Quốc hai người…
Quan hệ hai người này hơi khác lạ một chút, trong lòng đều muốn tranh đoạt giải đệ nhất lần này để có cơ hội lấy được Tân Nguyệt.
Lúc này, hai người đứng đối diện nhau, giữa hai bên ngập đầy mùi thuốc súng.
Chầm chậm rút kiếm, Từ Tĩnh vẻ mặt tự tin nói:
– Nghe thấy “Thiên Ảo Tà Vân” pháp quyết của Thiên Tà tông thần diệu vô cùng, hôm nay tính ra cũng may mắn có thể lĩnh giáo một chút. Xin mời.
Hạ Kiến Quốc rút trường kiếm ra, điềm nhiên nói:
– Mười năm trước không thể tỉ thí thật sự, hy vọng lần này giữa hai ta có thể phân cao thấp. Xuất chiêu đi.
Bước lên một bước, thân thể quay nghiêng, toàn thân Hạ Kiến Quốc phát ra ánh sáng xanh nhạt chói lọi.
Chăm chú nhìn đối thủ, Từ Tĩnh tự phụ nói:
– Yên tâm, phân cao thấp chỉ giây lát là biết thôi, ngươi cẩn thận.
Thân hình thu lại tiến vào, trường kiếm khẽ ngâm, làn kiếm dày đặc chớp mắt đã đến, tốc độ nhanh vô cùng, không những Hạ Kiến Quốc trong lòng chấn động mà những người xem cũng cảm thấy giật mình.
Lướt ngang qua, xoay người, múa kiếm, lùi lại, Hạ Kiến Quốc tuy có kinh ngạc lại ứng phó tự nhiên, dùng Thiên Phong Tường Vân thân pháp nhẹ nhàng linh động né tránh được công kích của Từ Tĩnh.
Người giữa không trung, thân thể Hạ Kiến Quốc thu lại hệt như một quả cầu da cuốn lại, tay trái múa lên nhanh chóng phát ra chưởng lực mạnh mẽ, thúc động thân thể chuyển động rất nhanh, trường kiếm tay phải tung bay, vài ngàn làn kiếm phân ra bốn phương, dùng phương thức không ngừng liên miên để triển khai công kích có tính liên tục được duy trì.
Trên mặt đất, Từ Tĩnh hừ khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay chỉ lên trời, mũi chân xoay tròn dưới đất, gào lên một tiếng liền hình thành một cơn lốc với làn kiếm băng lạnh màu trắng, trong lúc xoay tròn lại phóng lên không trung.
Chớp mắt, công kích của hai người đã gặp nhau giữa không trung, vài ngàn làn kiếm va chạm kịch liệt, giữa hai bên đánh nhau tạo nên hoa lửa vô số, cùng với vô số mảnh băng vỡ vụn hệt như những ngôi sao băng càng thêm mấy phần xinh đẹp.
Công kích của hai người có tính liên tục rất mạnh, ban đầu chỉ là làn kiếm va chạm với nhau, hình thành hoa lửa tung tóe.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hai người trong lúc tiến công đã tiến gần nhau, trường kiếm chạm nhau nhấp nhô không ngừng, mỗi một lần đều có ảnh hưởng nhất định đến hai người, khiến cho thế công giảm yếu, cuối cùng bay về hai phía ngược nhau.