Ngọc Vô Song kinh hãi la lên:
– Té ra là bà, không ngờ lần đầu chúng ta gặp nhau lại ở nơi này, sao bà muốn rời khỏi Băng Nguyên vậy?
Vân Nghê thánh nữ u oán thở dài:
– Chuyện này nói ra rất dài.
Ngọc Vô Song nói:
– Không cần gấp, khó có dịp gặp gỡ nơi này, chi bằng bà kể cho ta nghe một lượt, ta rất muốn hiểu tình hình lúc trước của bà cùng với tình hình gần đây của Băng Nguyên.
Vân Nghê thánh nữ chần chừ một lúc, sau đó kể lại cuộc đời của bản thân mình cùng với mọi thứ gần đây phát sinh ở Băng Nguyên, Ngọc Vô Song nghe xong cảm khái vô cùng, không khỏi đau lòng cho Vân Nghê thánh nữ. Vào lúc hoàng hôn, Vân Nghê thánh nữ kể xong tất mọi chuyện của mình, sau đó hỏi đến tình hình của Ngọc Vô Song. Hiện nay, thân phận của Thiên Lân đã sáng tỏ rồi, Ngọc Vô Song cũng hoàn toàn không che giấu nữa, liền đem tất cả mọi chuyện phát sinh hai mươi năm trước kể lại hết cho Vân Nghê thánh nữ, hơn nữa còn kể lại những điều gặp được ở nơi này.
Nghe xong câu chuyện của Ngọc Vô Song, Vân Nghê thánh nữ hỏi liền:
– Bà chờ đợi đã lâu ngày, lại chưa từng chờ được người có duyên sao?
Ngọc Vô Song trầm ngâm đáp:
– Ta vẫn đang mong chờ, có lẽ bà chính là ngươi mà ta chờ đợi.
Vân Nghê thánh nữ cười khổ trả lời:
– Cuộc đời ta thì bà đã biết rồi, bà thấy có khả năng đó sao?
Ngọc Vô Song an ủi:
– Không nên tức giận, nếu như con ta đã hứa hoàn thành tâm nguyện của bà, nó nhất định có thể làm được. Hiện nay, bà đã vô tình bước vào trong miếu Nguyệt Lão này, tin tưởng Nguyệt Lão sẽ ban phúc, tặng cho bà một nhân duyên mỹ mãn.
Vân Nghê thánh nữ cười khổ nói:
– Hy vọng như lời bà nói! Bây giờ trời đã không còn sớm nữa, ta cũng phải cáo từ thôi.
Ngọc Vô Song không hề có ý giữ Vân Nghê thánh nữ lại, ngửng đầu nhìn trời chiều, có ý chỉ nói:
– Mặt trời lặng sau rặng núi Tây, nắng chiều trải dài, cảnh tượng thật tuyệt đẹp.
Vân Nghê thánh nữ u oán thở dài nói:
– Trời chiều đẹp vô cùng, nhưng chỉ là hoàng hôn.
Trong tiếng cảm thán, Vân Nghê thánh nữ tung mình bay lên biến mất vào trời cao.
Ngọc Vô Song có phần mơ hồ, Vân Nghê thánh nữ đến đây khiến bà không đoán ra được, thật ra đây là người có duyên mà mình chờ đợi phải không? Theo lý thuyết thì Ngọc Vô Song chờ đợi ở đây hẳn là một nam một nữ, như vậy mới phù hợp tình hình. Nhưng chờ đợi khổ sở đã nhiều ngày, lại chỉ được gặp duy nhất có Vân Nghê thánh nữ, thật ra bà ta và miếu Nguyệt Lão này có quan hệ gì không? Nghĩ đi nghĩ lại, Ngọc Vô Song không biết thế nào, lập tức thu lại ý nghĩ tạp loạn, xoay mình rời đi. Nhưng mà, vào lúc Ngọc Vô Song xoay mình, trong sân đột nhiên có thêm một hình bóng, điều này khiến cho Ngọc Vô Song chấn động tâm thần, đột nhiên quay đầu nhìn lại người đó.
La lên thất thanh một tiếng, Ngọc Vô Song vọt miệng nói:
– Thì ra là ngươi!
Người đến tướng mạo kỳ quái không giống ai trên đời, chính là Ngạo Thiên Quân Vương vẫn luôn theo sát sau đuôi của Vân Nghê thánh nữ.
Nhìn Ngọc Vô Song, Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo nói:
– Chúng ta chắc mới lần đầu gặp mặt, ngươi hẳn không nhận ra ta mới đúng.
Ngọc Vô Song thu lại kinh ngạc, điềm nhiên đáp:
– Vừa rồi Vân Nghê đã từng đề cập đến ngươi, vì thế ta cảm thấy rất bất ngờ.
Ngạo Thiên Quân Vương hỏi lại:
– Các ngươi bàn luận không ít thời gian, nói tất cả những thứ gì?
Ngọc Vô Song đáp:
– Ta hỏi đến một số tình hình liên quan Băng Nguyên, cũng hiểu được cuộc đời của Vân Nghê, biết được bà ấy vẫn đang tìm kiếm đoạn tình cảm năm xưa.
Ngạo Thiên Quân Vương ánh mắt khó hiểu, né tránh cái nhìn chăm chú của Ngọc Vô Song, chuyển sang chuyện khác:
– Miếu Nguyệt Lão này dự báo điều gì đây?
Ngọc Vô Song cười trả lời:
– Miếu Nguyệt Lão tự nhiên dự báo về nhân duyên, ngươi và Vân Nghê trước sau đến đây, cho thấy giữa các ngươi đã định sẵn một duyên định mệnh không thể giải được, vì sao ngươi còn muốn trốn tránh?
Ngạo Thiên Quân Vương chần chừ một lúc, đột nhiên hỏi lại:
– Thiên Lân có quan hệ thế nào với ngươi?
Ngọc Vô Song đáp:
– Thiên Lân chính là con của ta.
Ngạo Thiên Quân Vương hoàn toàn không kinh ngạc, khẽ nói:
– Khí tức của ngươi rất giống với Thiên Lân, điều này cho thấy các ngươi tu luyện rất nhiều pháp quyết tương tự. Còn giữa ta và Vân Nghê, đã định sẵn chỉ có thể như vậy, ta đã rất thỏa mãn rồi.
Lời còn vang bên tai, Ngạo Thiên Quân Vương lóe lên đi liền, không hề có dấu hiệu nào trước, điều này khiến cho Ngọc Vô Song rất kinh ngạc.
Bật cười nhàn nhạt, Ngọc Vô Song khẽ lẩm bẩm:
– Té ra mọi thứ là như vậy, bọn họ chính là người có duyên mà ta phải chờ đợi.
Đưa mắt nhìn ra xa, Ngọc Vô Song nhìn về phía chân trời rám nắng chiều, mặt nở một nụ cười mỉm ưu nhã, hệt như đang nhớ lại dĩ vãng. Màn đêm, từ từ buông xuống, mặt trăng treo ở trên cao. Trong rừng, chim đêm gáy lên, gió đêm âm lạnh, trong lúc không hay không biết, một đêm cứ vậy mà âm thầm trôi qua.
Buổi sáng, mặt trời ở phía Đông mọc lên trên ngọn cây, một ngày mới đang đến. Ngọc Vô Song đứng ở trên gác chuông, nhìn hoa cỏ trong sân, trong lúc lơ đãng phát hiện một đóa hoa lan đã héo tàn.
Có phần bất ngờ, Ngọc Vô Song nhỏ nhẹ tự nói:
– Lần này không phải lúc, duyên lành vẫn còn, hoa cỏ điêu tàn, đến lúc rời đi. Xem ra ta cũng phải đi thôi, nhưng ta có thể đi được đâu đây?
Có mấy phần bàng hoàng, Ngọc Vô Song yên lặng nhìn hoa cỏ trong sân, bông hoa héo úa từ ít nhiều lên, một ngày qua không ngờ có hơn một nữa đã héo tàn. Đêm, lại từ từ buông xuống, gió đêm mát mẻ. Ngọc Vô Song cứ đứng ở trên gác chuông trong đêm, yên yên lặng lặng nhìn hoa cỏ trong sân, từ sự héo úa của nó mà lĩnh ngộ mùi vị của ly biệt. Sáng ngày mai, bông hoa nơi này sẽ điêu tàn toàn bộ, lúc đó, Ngọc Vô Song đi đến phương trời nào đây, cuộc đời bà sẽ tiếp tục tìm kiếm hay từ nơi này khởi đầu một hướng mới?
Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện, trên một ngọn núi ở cách Lư Sơn không xa lắm, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đột nhiên xuất hiện. Lúc này, mặt trời đã lặn về phía Tây, hoàng hôn sắp đến, từng cơn gió núi mang đến những khoan khoái nhẹ nhàng, vây bọc quanh người của Lục Vân và Diệp Tâm Nghi. Nhìn mặt trời lặn xuống trong dãy núi, Lục Vân thần thái thản nhiên, Vô Nhân Tọa lung linh tinh xảo trong tay lúc này đang từ từ xoay tròn, hệt như đang thăm dò tình hình thế nào đó, có phần rất kỳ diệu.
Diệp Tâm Nghi nhìn thấy cảnh tượng này, hiếu kỳ hỏi lại:
– Huynh có nắm chắc mấy phần có thể tìm được Ngọc Vô Song?
Lục Vân cười trả lời:
– Vấn đề này mà hỏi thì có chút ngu muội, muội phải hỏi ta cần bao nhiêu thời gian.
Diệp Tâm Nghi dịu dàng nói:
– Huynh khinh người, ta không thèm để ý đến huynh.
Lục Vân cười hỏi:
– Muội thật sự không để ý đến ta?
Diệp Tâm Nghi do dự một lúc, nũng nịu hừ giọng nói:
– Trừ phi huynh nói cho ta biết cần bao nhiêu thời gian, nếu không ta sẽ không thèm để ý đến huynh nữa.
Lục Vân nghe vậy cười lớn, tay trái ôm lấy vòng eo mảnh mai của Diệp Tâm Nghi, hôn nhẹ lên gò má trắng tinh của nàng, cười đáp:
– Được, ta nói cho muội biết, tối đa cần ba ngày, ta có thể tìm được Ngọc Vô Song.
Diệp Tâm Nghi kinh ngạc mừng rỡi hỏi:
– Thật không? Thế bây giờ chúng ta làm gì đây?
Lục Vân cười trả lời:
– Bây giờ trời sắp tối rồi, chúng ta tự nhiên tìm một chỗ để dừng chân.
Trong chuyến đi Lư Sơn lần này, Lục Vân biết rõ hoàn toàn được lai lịch của Vô Nhân Tọa, hơn nữa lại nắm vững được phép vận dụng, từ đó có thể nhờ vào nó mà dò xét rất nhiều tình hình. Hiện nay, Lục Vân lợi dụng công năng ghi nhớ kinh người của Vô Nhân Tọa, tìm kiếm tung tích của Ngọc Vô Song. Nhưng chuyện này cách đã hai mươi năm, Vô Nhân Tọa tuy có ký ức kinh người đi nữa, nhưng do thời gian cách trở tương đối dài, muốn lập tức tìm được khí tức của Ngọc Vô Song thì rõ ràng là không phải dễ dàng chút nào. Đối với việc này, Lục Vân hoàn toàn không nóng nảy, vừa mang Diệp Tâm Nghi vượt núi qua đèo thưởng thức cảnh sắc trên đường, vừa theo những chỉ dấu của Vô Nhân Tọa mà từ từ tiến thẳng hướng đến Băng Nguyên.
Vào ngày thứ hai rời khỏi Lư Sơn, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đã đến khu vực bên ngoài Băng Nguyên. Lúc này, Vô Nhân Tọa chỉ dấu rằng Ngọc Vô Song đã từng để lại dấu chân ở Băng Nguyên, muốn Lục Vân đi đến Băng Nguyên tìm kiếm. Đối với việc này, Lục Vân hoàn toàn không chấp nhận, bởi vì theo tin tức trước đây Hải Mộng Dao truyền về, Ngọc Vô Song khi Thiên Lân chết đã rời khỏi Băng Nguyên rồi, hiện nay chắc chắn ẩn mình ở một chỗ nào đó trong trung thổ. Liên quan đến tình hình như vậy, Lục Vân chuyển biến phương hướng, thúc động Vô Nhân Tọa khuếch đại phạm vi tìm kiếm, nhanh chóng có được kết quả.
Lần này, Vô Nhân Tọa tinh tường bắt được khí tức Ngọc Vô Song lưu lại khi rời khỏi Băng Nguyên, dẫn Lục Vân và Diệp Tâm Nghi thẳng đường đi về phía Đông, lại quay trở vào trung nguyên. Từ Bắc chí Nam, vài lần tới lui, Lục Vân dưới sự chỉ dẫn của Vô Nhân Tọa, trải qua ba ngày hai đêm, cuối cùng đến trong Đại Hoang sơn. Không cần Vô Nhân Tọa chỉ dấu, Lục Vân cũng đã cảm ứng rõ ràng được mùi vị mà Ngọc Vô Song lưu lại ở đó, đi theo dấu tích bà đã đi qua, đến trên ngọn Nguyệt Lão.
Diệp Tâm Nghi có phần kinh ngạc, nhìn miếu nhỏ ở sườn núi, hiếu kỳ nói:
– Trong vùng núi hoang dã, sao lại có một ngôi miếu nhỏ.
Lục Vân bật cười kỳ quái, vẻ mặt khó hiểu khẽ lẩm bẩm:
– Thiên hạ rộng lớn, không có gì không có. Điều này có gì mà kỳ quái đâu.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy sửng mình, sau đó gật đầu đáp:
– Xem ra ta đã quá lâu không đi lại nhân gian rồi, đã quên đi rất nhiều chuyện.
Lục Vân điềm nhiên nói:
– Đơn thuần là ưu điểm của muội, ta rất thích.
Diệp Tâm Nghi cảm xúc đáp:
– Ở bên cạnh huynh, ta có thể không cần nghĩ gì cả, không cần phải hỏi đến biến hóa nhân gian, đi đến bất kỳ nơi nào có nguy hiểm, nơi nào có tai nạn, hoàn toàn quên hết tất cả mọi phiền não.
Lục Vân ôm nàng, êm ái nói:
– Đây không phải là rất tốt sao?
Diệp Tâm Nghi tựa đầu vào vai của Lục Vân, khẽ lẩm bẩm:
– Rất là tốt, muội cũng rất thỏa mãn. Nhưng đó chỉ thích hợp ở nơi chúng ta ẩn cư là Ngũ Phượng Triêu Dương cốc, không thích hợp ở nhân gian.
Lục Vân hỏi lại:
– Muội đang lo lắng điều gì đây?
Diệp Tâm Nghi lắc đầu trả lời:
– Muội không có lo lắng gì cả, muội chỉ đang nghĩ, trong nhân gian hiện nay còn có hoạn nạn, không chỉ có Thái Huyền Hỏa Quy gây rối, mà Ngũ Sắc Thiên Vực kia thế cũng hung hăng, chỉ sợ ở ngoài nhân gian, ba vùng ngày trước cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn.
Lục Vân nghe vậy bật cười, điềm nhiên đáp:
– Ba vùng ngoại vực không chịu ảnh hưởng quá lớn, Yêu Vực có Liệt Thiên ở đó, ai cũng không làm gì được đâu. Quỷ Vực âm hiểm đáng sợ, không có người nào quan tâm đến. Còn đối với Ma Vực, tuy Ma linh đã tận diệt, cũng đã thống nhất cả rồi, cũng không có gì nguy hiểm cả.
Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:
– Ma Vực thống nhất, muội sao không biết gì cả?
Lục Vân cười đáp:
– Chuyện này có phần thần bí, ngoại trừ huynh ra thì có ít người biết lắm.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy không suy nghĩ nhiều nữa, đưa mắt nhìn miếu nhỏ ở sườn núi, nhẹ nhàng hỏi lại:
– Trong miếu này có người chăng?
Lục Vân ánh mắt khẽ động, cười mà như không hỏi lại:
– Muội thấy sao?
Diệp Tâm Nghi ngầm thăm dò qua, lắc đầu đáp:
– Muội không hề thăm dò được bất kỳ tình hình nào cả.
Lục Vân trả lời:
– Đó là bởi vì muội hoàn toàn không thăm dò xa được.
Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:
– Nghe qua giọng điệu của huynh, trong miếu này có người rồi?
Lục Vân cười cười, vẻ mặt khó hiểu, nhẹ nhàng đáp:
– Vô Song ở trong đó.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:
– Thật không?
Lục Vân khẽ gật đầu, không nói gì cả.
Cảm nhận được sự khác lạ của Lục Vân, Diệp Tâm Nghi vuốt ve mặt Lục Vân, nhẹ nhàng nói:
– Không cần phải sợ hãi, cũng không cần phải khẩn trương, muội tin tưởng Vô Song tỷ nhất định sẽ tha thứ cho huynh. Đi đi, muội ở đây chờ đợi huynh, hãy dỗ ngọt tỷ ấy cho tốt, tỷ ấy sẽ hồi tâm chuyển ý thôi.
Lục Vân nhìn Diệp Tâm Nghi, rất lâu sau mới dời mắt đi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, mỉm cười đáp:
– Thời khắc này thoáng cái muội đã thông minh hẳn lên nhiều.
Thấy Lục Vân cười, Diệp Tâm Nghi nũng nịu mắng:
– Đáng ghét, người ta một lòng vì huynh, huynh còn chê cười người ta.
Lục Vân hôn lên má nàng một cái, nhưng sau đó liền buông tay lùi lại, dặn dò:
– Muội ở nơi này chờ ta, không được để Vô Song biết được, tránh cho Vô Song suy nghĩ lung tung.
Diệp Tâm Nghi gật đầu trả lời:
– Yên tâm, muội biết rồi. Đi nhanh đi.
Theo sự thúc giục của Diệp Tâm Nghi, Lục Vân rời khỏi đỉnh núi, âm thầm lặng lẽ đến miếu Nguyệt Lão.
Đứng trong miếu, Lục Vân lại nhìn bức tượng Nguyệt Lão, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, điều này là một dấu hiệu dự báo an lành. Nghĩ đến đây, Lục Vân nở một nụ cười mỉm nho nhã, từ từ bước đến sân nhỏ đằng sau, phát hiện Ngọc Vô Song đang đứng ở trên gác chuông. Thời khắc đó, Ngọc Vô Song chăm chú nhìn hoa cỏ trong sân, hoàn toàn không phát hiện được Lục Vân đang tới. Lục Vân không quấy nhiễu Ngọc Vô Song, chọn cách âm thầm quan sát, phát hiện Ngọc Vô Song so với hai mươi năm trước còn xinh đẹp hơn hẳn, càng thêm trẻ trung, tu vi có tiến triển rất lớn, toàn thân phát ra mùi vị mê người. Nhớ lại dĩ vãng, Lục Vân mặt lộ ra một nụ cười mỉm si mê, cảnh tượng trong vùng đất Âm Dương Tuyệt Địa hai mươi năm trước, Lục Vân còn nhớ như in, từ đó đến nay chưa từng quên được. Hiện nay, hai mươi năm đã trôi qua, Ngọc Vô Song phong thái vẫn như cũ, càng hơn ngày trước, khiến Lục Vân tâm tình rộng mở. nhưng hiện nay, sự xuất hiện của Thiên Lân đã thay đổi quan hệ của Lục Vân và Ngọc Vô Song, thêm lần nữa kéo hai người lại với nhau, Lục Vân rốt cục có thể được như ý nguyện không.
Bật cười điềm đạm, Lục Vân cất bước tiến lên, vào thời khắc bước vào trong sân sau, Lục Vân đã thức tỉnh Ngọc Vô Song. Ngọc Vô Song quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Lục Vân, không khỏi toàn thân chấn động, một tình cảm không tên dâng tràn trong lòng của Ngọc Vô Song. Mỉm cười nhìn ngắm, Lục Vân lập tức đến bên Vô Song, đôi môi run nhẹ vài lượt nhưng không phát ra chút âm thanh nào cả.
Ngọc Vô Song vẻ mặt phức tạp, ánh mắt u oán nhìn Lục Vân, không biết làm sao chỉ nói:
– Ngươi …
Cố nén kích động trong lòng, Lục Vân êm ái trả lời:
– Chính là ta, Vô Song.
Chỉ một câu ngắn ngủi, Ngọc Vô Song tâm tình kích động khác lạ, từng điểm từng câu một trong suốt hai mươi năm qua lúc này đều hiện lên trước mặt, khiến Vô Song không cách nào dễ dàng tha thứ cho người đàn ông trước mắt mà mình vừa yêu lại vừa hận.