Doanh Thừa Phong và Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đều ngẩn ra, ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Kim Cương Vương.
Tuy nhiên, ý niệm trong ánh mắt bọn họ lại hoàn toàn khác nhau. Lúc này, Doanh Thừa Phong cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu, còn trong ánh mắt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lại hiện ra một tia tức giận.
A Nặc Đức chính là thiên tài hùng mạnh nhất trong Hồng Long. Tuy lúc này nó chưa tấn thăng đến cường giả Vương cấp, nhưng danh tiếng đã sớm lan truyền khắp thiên hạ. Kim Cương Vương chỉ là một vị Tước Vị mà thôi, vậy mà đứng trước mặt Long tộc cao quý, nó chẳng những không kính sợ, ngược lại còn không biết lượng sức muốn khiêu chiến, đương nhiên điều này khiến cho hắn vô cùng tức giận.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lạnh lùng nhìn vào mắt Kim Cương Vương, đột nhiên nói:
– Bổn tọa đã quên một chuyện. Hừ, trải qua ba tháng khổ tu, ngươi đã tấn thăng Đại Công Tước rồi hả? Nếu như không đúng sự thật thì ngay cả tư cách khiêu chiến ngươi cũng không có.
Kim Cương Vương bông há lớn miệng. Nó không nói chuyện mà là nhanh chóng phóng ra một luồng khí tức mênh mông.
– A…
Rốt cuộc trong đôi mắt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cũng đã hiện lên một tia kinh ngạc. Y chăm chú nhìn thêm một lúc rồi chậm rãi nói:
– Đã có một ít bộ dáng của kẻ vừa mới tiến cấp Đại Công Tước. Ha ha, chẳng trcash A Nặc Đức lại đáp ứng khiêu chiến của ngươi, xem ra nhãn lực của nó không tệ.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên, trong lòng cảm thấy nực cười.
Quả nhiên Long tộc đều là những sinh vật cuồng ngạo tự đại. Nhìn như Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đã nhận ra được thực lực của Kim Cương Vương, nhưng lời nói chớp mắt đã xoay chuyển sang khen A Nặc Đức.
Tuy nhiên, ánh mắt hắn tràn đầy vui mừng dừng lại ở trên người Kim Cương Vương.
Quả nhiên tên này không phụ lòng kỳ vọng của mình. Sau khi tu luyện bí pháp thánh thú đại đạo, khí tức của nó đã trở nên trầm ổn hơn, không ngờ đã có vài phần tương tự khí tức của cường giả bán thần lão Cường Ni kia rồi.
Đương nhiên, độ mạnh yếu của hơi thở hai bên vẫn khác xa nhau. Trừ khi Kim Cương Vương cũng thăng tiến đến cảnh giới Bán Thần, nếu không rất khó có thể đuổi kịp lão Cường Ni.
Kim Cương Vương liếc mắt một cái, hỏi:
– A Nặc Đức đâu?
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lãnh đạm nói:
– Ngươi muốn tự tìm tới cái chết nhanh hơn một chút, bổn tọa sẽ đáp ứng ngươi.
Y cong ngón tay búng một cái. Một đạo hồng quang lập tức lóe lên, cắt qua không gian, trong nháy mắt biến mất.
Doanh Thừa Phong biết y đang thi triển bí pháp Long tộc để thông báo cho A Nặc Đức, vì thế liền tiến lên một bước đi đến bên người Kim Cương Vương, nhẹ giọng hỏi:
– Ty luyện thế nào rồi?
Kim Cương Vương nhướn mày lên, nói:
– Ngài yên tâm, trận chiến này tất thắng.
Nghe thấy giọng điệu nó chắc như đinh đóng cột, Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu.
Không hổ là con cưng của đất trời. Sau khi vừa mới tấn thắng tới Đại Công Tước, e rằng cũng chỉ có duy nhất Kim Cương Vương là dám mạnh miệng nói mình có thể chiến thắng thiên tài Long tộc mà thôi.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cười cười nhưng trong lòng vô cùng tức giận. Y quay đầu, khinh thường tranh luận cùng với Kim Cương Vương. Tuy nhiên, y đã hạ quyết tâm, sẽ cho A Nặc Đức ra tay toàn lực trong trận chiến này, để dạy dỗ cho tên ngông cuồng tự đại, kiêu ngạo kia một bài học khắc cốt ghi tâm. Cho dù là nể mặt mũi của Doanh đại sư không chém giết nó, nhưng cũng phải làm cho nó vĩnh viễn nhớ rằng, tôn nghiêm của Long tộc không phải là một loại thánh thú nho nhỏ như nó có thể mạo phạm đấy.
Hồng quang đột nhiên lóe lên, A Nặc Đức đã tiến vào đại điện.
Mặc dù nơi này là hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ nhưng Long tộc có thể tới đây qua ngọc bài thông hành đã được ban thưởng.
Dựa vào tấm ngọc bài này, bọn họ có thể dễ dàng đi tới hầu hết các nơi trong ba tầng, cho nên đám thủ vệ ngoài cửa cũng không ngăn cản A Nặc Đức.
Thiên tài Hồng Long này vừa tiến vào đại điện, ánh mắt đã liền rơi vào người Kim Cương Vương.
Đôi mắt của hai bọn chúng gần như là phát sáng lên cùng một lúc, hai cặp mắt kia giống như thực chất bình thường, cùng giằng co một lúc giữa không chung.
Sau một lát, A Nặc Đức chủ động thu hồi ánh mắt, trên mặt nó không ngờ mơ hồ hiện ra một tia hưng phấn.
Sau đó, nó hướng về giữa sân cúi chào một cái, điều ngạc nhiên chính là ngay cả Doanh Thừa Phong cũng được nó thi lễ. Rèn đại sư, hơn nữa còn là đại sư có thể rèn ra tam vòng Thiên Kỵ Thánh Khí, quả nhiên địa vị cực kỳ khác biệt. Ngay cả cường giả trong Long tộc cũng phải đối đãi long trọng.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức trầm giọng nói:
– A Nặc Đức, Kim Cương đã thăng tiến Đại Công Tước, nó muốn lập tức quyết đấu cùng ngươi.
Lúc nói đến hai chữ quyết đấu, y cố ý nhấn mạnh lên một chút.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến đổi. Hắn muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Kim Cương Vương và A Nặc Đức. Giờ phút này, trên mặt bọn chúng đều toát lên vẻ hưng phấn không che giấu.
Trong lòng của hắn khẽ nhúc nhích, lập tức nuốt lời sắp nói trở vào.
Hiện giờ, hai kẻ kia như tên đã trên dây, không bắn ra không được. Nếu lúc này hắn ngăn cản quyết đấu thì chẳng phải là vô duyên vô cớ làm khí thế yếu đi sao? Đối với Kim Cương Vương sắp ra tay mà nói, điều đó chắc chắn là một đả kích khổng lồ.
Chuyện đã tới nước này, hắn cũng chỉ còn cách hy vọng thân phận con cưng đất trời của Kim Cương Vương có thể giúp nó nắm giữ được sức mạnh to lớn của đất trời. Nếu không, lúc đối mặt với cường giả thiên tài Long tộc, chưa chắc nó có thể giành được chiến thắng.
A Nặc Đức gật đầu thật mạnh, nói:
– Cầu còn không được.
Ái Lệ Ti điện hạ chậm rãi nói:
– Nếu hai người các vị đã đều đống ý, vậy thì trận đấu sớm bắt đầu đi.
Nàng dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức có người đi tới chuẩn bị chiến thuyền.
Ở trong Thánh giáo, ngay cả là các cường giả Vương cấp thì cũng không dám tùy ý sử dụng chiến thuyền.
Đương nhiên, nếu các điện hạ sắp đi xa thì có thể dùng chiến thuyền bay trên không trung. Nhưng lúc này bọn họ chẳng qua chỉ là đi tới quyết đấu tràng, nếu vượt quá giới hạn sử dụng chiến thuyền, cũng sẽ gặp phiền toái không nhỏ.
Ái Lệ Ti điện hạ nắm hành cung trong tay đã mấy trăm năm, dĩ nhiên sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Một lát sau, chiến thuyền đã được chuẩn bị ổn thỏa, mọi người đi lên thuyền. Chỉ chốc lát sau, chiến thuyền đã thuận lợi đi tới đấu trường trên không.
Cúi nhìn chỗ đầy đất đấu trường Kỵ Sĩ Luyện Ngục, Doanh Thừa Phong chợt sờ cằm, thầm nghĩ trong lòng, mình và địa phương này thật sự có duyên đấy.
Chưa đầy một năm đã tới nơi này nhiều lần rồi.
Ái Lệ Ti điện hạ chậm rãi đi tới bên cạnh Doanh Thừa Phong, nàng hạ giọng nói:
– Doanh đại sư, ngươi đang lo lắng cho Kim Cương Vương sao?
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, cười khổ một tiếng, thành thật nói:
– Thật không dám giấu diếm, ta cũng hơi bận tâm.
Hắn khẽ thở dài:
– Thời gian Kim Cương Vương tấn thăng tới Đại Công Tước vẫn quá ngắn. Ôi, nếu là thêm ba năm nữa thì ta đã không phải lo lắng gì rồi.
Nếu để cho Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và A Nặc Đức nghe được những lời hắn nói, e rằng trong nháy mắt sẽ nổi trận lôi đình.
Bởi vì những lời này của Doanh Thừa Phong có ý rằng, chỉ cần Kim Cương Vương tu luyện thêm ba năm là có thể cường đại hơn A Nặc Đức.
Ái Lệ Ti điện hạ nghe xong liền khẽ mỉm cười, nói:
– Doanh đại sư, lúc này Kim Cương Vương tu luyện rất tiến bộ. Ta tin chắc, nó đã có đủ thực lực để đánh với A Nặc Đức một trận.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói:
– Thật sao?
Kim Cương Vương sau khi xuất quan đã bị Ái Lệ Ti điện hạ giữ lại ở bên trong hành cung.
Có thể nói, hiện giờ Ái Lệ Ti điện hạ còn biết rõ thực lực của Kim Cương Vương hơn hắn.
Ái Lệ Ti điện hạ không chút do dự gật đầu, nói:
– Lúc tu luyện bí pháp thánh thú đại đạo, Kim Cương đã có ngộ tính làm người ta khó có thể tin.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Kim Cương Vương, thở dài nói:
– Trong cuộc đời, bổn tọa đã gặp qua mấy vạn thánh thú, trong đó có đủ các cường giả của các đại tông môn đứng đầu, thực lực của một vài thánh thú còn ở phía trên ta. Nhưng nếu xét về ngộ tính tu luyện, không một thánh thú nào có thể so sánh được với Kim Cương Vương.
Doanh Thừa Phong khẽ nhếch miệng cười hắc hắc. Hắn thầm nhủ trong lòng, đó là bởi vì ngươi không biết thân phận thật sự của Kim Cương Vương. Nếu ngươi biết nó chính là con cưng trời đất thì sẽ không cảm thấy kỳ lạ như vậy.
Loại thánh thú như vậy nếu ngộ tính còn kém, vậy thì thật sự là không có thiên lý rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Ái Lệ Ti điện hạ ngưng tụ, nàng thấp giọng nói:
– Doanh đại sư, xin hỏi lúc Kim Cương Vương thăng tiến tước vị, có phải đã ngưn tụ ra hạch tâm nguyên thủy nhất phẩm không?
Doanh Thừa Phong sững sốt. Hắn do dự một chút rồi giơ ngón tay cái lên.
Ái Lệ Ti điện hạ vội hít vào một hơi khí lạnh. Tuy lúc nói chuyện cùng bàn luận với Kim Cương Vương, nàng đã linh cảm thấy điều này rồi.
Nhưng sau khi biết được chân tướng, nàng vẫn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
Hạch tâm nguyên thủy nhất phẩm chính là hạch tâm siêu cấp, người có được nó có thể có tiềm lực đặt chân tới Thần Đạo.
Cho dù là Vương cấp đệ nhất trong Thánh giáo, Phi Lâm điện hạ cũng chỉ có hạch tâm nhị phẩm mà thôi.
Một lát sau, rốt cuộc Ái Lệ Ti điện hạ cũng thu lại vẻ kinh hãi. Nàng do dự một chút, há mồm muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Doanh Thừa Phong nhìn thấy vẻ rụt rè của nàng liền bật cười, nói:
– Điện hạ, lúc tại hạ mới vào Thánh giáo đã được ngài chiếu cố. Lúc này đây, ngài còn để cho Kim Cương Vương và Bá Vương cùng nhau đi tìm hiểu bí pháp thánh thú đại đạo. Ân đức này, tại hạ vĩnh viễn không dám quên.
Hắn dừng một chút, lại nói:
– Nếu ngài không chê, hai nhà chúng ta không ngại đi lại nhiều hơn một chút. Thế nào?
Ái Lệ Ti điện hạ nhìn sâu vào mắt hắn một cái rồi chậm rãi nói:
– Đa tạ Doanh đại sư.
Sau khi biết Kim Cương Vương có hạch tâm nhất phẩm, trong lòng Ái Lệ Ti điện hạ lập tức chuyển biến cực lớn.
Đây chính là một vị ngày sau có hy vọng trở thành cường giả siêu cấp. Nếu có thể nhờ hắn che trở dưới cánh chim, chắc chắn sẽ đạt được vinh quang rực rỡ hơn nữa.
Tuy nói Quang Minh Thần hùng mạnh, khẳng định vượt xa Kim Cương Vương.
Nhưng tín đồ của Quang Minh Thần nhiều không kể xiết, qua nhiều thế hệ, Kỵ Sĩ Vương lại giống như qua cầu rút ván. Ái Lệ Ti điện hạ không thể tin tưởng hầu hết những vị Kỵ Sĩ Vương thượng vị.
Nhưng Kim Cương Vương lại khác. Nếu như nó cuối cùng có thể thành Thần, như vậy nhóm đầu tiên đầu nhập thành người của nó nhất định sẽ nhận được hồi báo thật lớn.
Đương nhiên, bất kỳ sự đầu tư nào cũng đều phải có sự mạo hiểm đấy. Bất cứ kẻ nào cũng không dám cam đoan, ngày sao Kim Cương Vương nhất định có thể đặt chân tới Thần đạo.
Tuy nhiên, chỉ trong nửa khắc này, Ái Lệ Ti điện hạ đã có quyết định.
Không phải bất cứ kẻ nào cũng đều có thể gặp được một cơ hội như vậy. Nhưng nếu đã gặp, vậy thì phải nắm bắt lấy bằng bất cứ giá nào.
Vào thời khắc này, cái gì Quang Minh Thần, cái gì nguy cơ đau khổ, đều bị nàng cố tình không để ý đến.