– Ầm…
Phi Chu nặng nề hạ xuống, sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng phụ trách canh phòng vội vàng tiến lên chào.
Ái Lệ Ti điện hạ tiến lên. Nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
– Mở tràng quyết đấu số 1 ra.
Tất cả các Kỵ Sĩ Trưởng đều là cường nhân tước vị, nếu đưa tới Lang Vương thì nhất định sẽ là nhân vật xưng bá một phương. Nhưng ở trong mắt cường nhân Vương Cấp, tước vị chỉ là Tầm Chân, cũng không phải là quá giỏi. Đặc biệt là ở bên trong Quang Minh Thánh giáo, Kỵ Sĩ Trưởng rất nhiều, ở dưới trướng của Kỵ Sĩ Vương có một số lớn các Kỵ Sĩ Trưởng.
– Vâng.
Sáu gã Kỵ Sĩ Trưởng không dám chậm trễ, lập tức mở tràng quyết đấu số 1 ra.
Ái Lệ Ti điện hạ trầm giọng nói:
– Cát Lợi Phi Nhĩ Đức các hạ, đấu trường đã được mở ra, xin mời ngài cùng ta tiến vào kiểm tra xem thử thế nào.
Đôi lông mày của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhíu lại, nói:
– Được.
Thân hình hắn nhoáng lên một cái, lập tức tiến vào trong đấu trường, đôi mắt lợi hại như kiếm nhìn chung quanh một vòng, từ từ đi xuống, nói:
– Cũng được.
Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười, cũng tiến vào đấu trường kiểm tra một lần. Thế nhưng, điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là, động tác của nàng vô cùng cẩn thận, cả những góc không quan trọng cũng chưa từng bỏ qua.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhíu mày, không rõ Ái Lệ Ti điện hạ đang lề mề cái gì?
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Ái Lệ Ti điện hạ đã kiểm tra xong, nàng chậm rãi đi xuống dưới, nói:
– A Nặc Đức, Kim Cương Vương các hạ, xin mời vào bàn đi.
Sau khi nghe được xưng hô thế này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, đặc biệt là những thủ hạ của nàng, đều là trợn tròn mắt, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Ái Lệ Ti điện hạ.
Nếu như bọn họ không nghe lầm thì…. Dường như Ái Lệ Ti điện hạ đang nói “Kim Cương Vương các hạ”
Ở trước mặt điện hạ chính là một đại công tước vừa mới tấn thăng, làm sao có tư cách để xưng vương, lại làm gì có tư cách để được điện hạ gọi là các hạ chứ?
Giờ khắc này, dường như ở trong suy nghĩ của Ái Lệ Ti điện hạ, Kim Cương Vương đã cùng sánh vai với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, cũng chỉ có hắn mới hiểu được nguyên nhân thật sự khiến Ái Lệ Ti điện hạ đổi cách xưng hô. Xem ra nàng đã làm ra quyết định gì đó rồi.
A Nặc Đức kỳ quái nhìn Kim Cương Vương, nhưng hắn lại tràn đầy tin tưởng đối với thực lực của chính mình.
Hồng quang chợt lóe, thân thể hắn lập tức phá vỡ không gian, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đứng ở giữa đấu trường. Xung quanh thân thể của hắn nhàn nhạt dâng lên ánh lửa màu đỏ, dưới sự thiêu đốt của hỏa quang kia, không gian xung quanh hắn dường như cũng có sự thay đổi.
Kim Cương Vương cười lớn một tiếng, nói:
– Thú vị, hãy xem ta đây.
Hắn cũng nổi lên xúc động muốn khoe khoang, thân thể lay động một chút, lập tức liền biến mất không thấy tăm hơi.
Mọi người ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại, không biết từ lúc nào mà thân hình cường tráng của Kim Cương Vương đã vững vàng đứng ở chỗ trung tâm đấu tràng.
– A..
Trong đôi mắt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức rốt cục đã hiện lên một tia ngưng trọng.
Cho dù là hắn, ở một khắc này cũng không thể thấy rõ Kim Cương Vương đã di chuyển như thế nào?
Hai chân của người này dường như không hề chuyển động, nhưng thân thể của hắn lại hiện ra ở trong đấu trường. Kỹ xảo bực này quả thực chính là thuấn di.
Nhưng, loại thuấn di này và phá vỡ không gian mà đi của tước vị dường như lại có chỗ bất đồng. Ngay cả bản thân Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cũng không cảm ứng được không gian bên cạnh dao động, vậy thì càng không cần phải nói đến những người khác.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, Kim Cương Vương là con cưng của đại địa, chỉ cần hai chân của hắn đứng ở trên đại địa liền có thể có được sức lực vô tận.
Sau lần bế quan này, xem ra hắn lại có lĩnh ngộ mới, loại thuấn di quỷ dị này khẳng định có liên quan tới đại địa.
A Nặc Đức cất tiếng cười ta, sau khi thấy được một cảnh tượng bất ngờ thế này, hắn không những không sợ hãi mà ngược lại còn nổi lên chiến ý:
– Được, có chút thủ đoạn, thế nhưng, chỉ có như thế mới có tư cách khiêu chiến với ta.
Kim Cương Vương tức giận hừ một tiếng, nói:
– Chỉ là một con Hồng Long mà cũng dám nói khoác không biết ngượng, hãy xem côn đây.
Cổ tay hắn run lên, mở lòng bàn tay ra, ở bên trong có một cây hoa châm nho nhỏ.
Chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, đưa vào trong hoa châm, nháy mắt, vật nhỏ này liền dài ra, chỉ trong khoảng nửa khắc đã biến thành một trường côn thô to.
Sau đó, hắn đưa trường côn lên cao, điên cuồng đập về phía A Nặc Đức.
A Nặc Đức hét lớn:
– Dám đọ sức lực cùng với Long Tộc chúng ta, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
Hắn cũng không hề lấy ra Thánh Binh, chỉ là giơ nấm đấm của mình lên, đánh tới hướng trường côn.
Trong tất cả các thánh thú, sức lực của Long Tộc chính là cường đại nhất.
Ngày xưa ở trong linh thú chi tranh, Ngao Đức Lạp chỉ dựa vào một thân quái lực của mình cũng đã tung hoành vô địch. Ngoại trừ Ngải Mạc Tác của Hắc Ám Thánh giáo và Bá Vương ra, nhưng thánh thú khác căn bản không chịu nổi một kích của long lực hùng mạnh.
Mà A Nặc Đức lại là thiên tài Long Tộc, còn hùng mạnh hơn cả Ngao Đức Lạp, sức lực của hắn tự nhiên hơn xa so với Ngao Đức Lạp.
Các đối thủ trước đây của hắn, tuy rằng cũng có một ít thiên tài có thể sánh vai cùng hắn. Nhưng, ngoại trừ là cường nhân cùng ở trong Long Tộc, còn các tộc khác đều cực kỳ đau đầu với một thân cậy mạnh của hắn, căn bản cũng không dám đánh bừa cùng hắn.
– Ầm….
Sau một tiếng nổ mạnh, trường côn và nắm tay đụng thật mạnh vào nhau.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi là, trường côn của Kim Cương Vương không hề sức mẻ, mà dưới chân A Nặc Đức lại giống như gắn lò xo, “vù” một tiếng đảo bay ra ngoài.
Lại một tiếng nổ vang lên, thân thể của hắn đụng vào phía trên vòng bảo hộ của tràng quyết đầu, ngay cả vòng bảo hộ trong suốt kia cũng khẽ rung.
Bởi vậy có thể thấy được, sức lực lần này kinh khủng đến cỡ nào.
– Phi, đúng là đồ cậy mạnh.
Hai chân vừa rơi xuống đất, A Nặc Đức liền bàn tay của mình một chút, trên nắm tay kia không ngờ lại xuất hiện mấy chỗ bị ứ đọng máu.
Sắc mặt của hắn lập tức trở nên cực kỳ phấn khích, mặc dù nói không sử dụng Thánh Khí, nhưng tay của hắn chính là thân thể của Long Tộc, đó là một vật vô cùng cứng rắn, đừng nói là một cây gậy, cho dù có là đao kiếm cũng đừng mơ có thể gây thương tổn cho hắn.
Nhưng, lúc này sau khi chịu một kích bởi trường côn của Kim Cương Vương, lại khiến tay của hắn khẽ run lên.
– Hừ, xuất ra Thánh Khí của ngươi đi.
Kim Cương Vương cũng không hề thừa thắng xông lên, mà là thu trường côn lại sau lưng, kiêu ngạo nói.
Tất cả bọn Kỵ Sĩ của Quang Minh Thánh giáo đều mặt nhăn mày nhó, trong lòng thầm nghĩ, nên ngu ngốc này, nếu đã chiếm thượng phong thì nên đuổi cùng giết tận, thừa thắng xông lên. Nhưng không ngờ hắn lại chủ động dừng tay, còn muốn A Nặc Đức xuất ra Thánh Khí để đánh một trận.
Tuy nói thi đấu giữa Kỵ Sĩ phải chú trọng công bằng, nhưng, dù sao thì Kim Cương Vương cũng vừa mới tấn thăng đại công tước, làm sao có thể đánh đồng với A Nặc Đức đã thành danh từ lâu được chứ?
– Ha ha, có chút thú vị.
Khóe miệng của A Nặc Đức khẽ nhúc nhích, nói:
– Thật có lỗi, là ta đã xem thường người.
Hắn vung hai tay, chân khí vận chuyển ở giữa, máu ứ đọng trên mu bàn tay được khôi phục trong nháy mắt.
Sau đó, hắn đưa tay ra, một đạo hào quang hồng sắc dần dần ngưng tu trên tay hắn. Gần như chỉ trong chớp mắt, trong tay kia đã xuất hiện một cự kiếm lửa.
Sắc mặt Ái Lệ Ti điện hạ trầm xuống, nói:
– Doanh đại sư, đây là A Nặc Đức sử dụng Long kiếm, nghe nói là sau khi hắn luyện hóa được sừng rồng của một vị bề trên để lại mới đúc thành Thánh Khí siêu cấp.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cười ha hả, nói:
– Đúng vậy, Thánh Khí này chính là do Khí Đạo đại sư của Long Tộc chúng ta tỉ mỉ rèn thành. Ha ha, bất kể là nguyên liệu hay là thủ pháp rèn, đều là thiên hạ vô song.
Đôi mắt của hắn sáng ngời rạng rỡ, nói:
– Cây gậy trong tay Kim Cương Vương chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Doanh Thừa Phong khẽ cười nói:
– Cát Lợi Phi Nhĩ Đức các hạ, gậy gộc trong tay Kim Cương Vương là do tự tay tại hạ rèn ra đấy, tuy rằng chỉ là Thiên Kỵ Thánh Khí nhất chuyển, nhưng cũng có thể coi như chắc chắn, chắc có lẽ sẽ không bị hao tổn.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, cười khan nói:
– Hóa ra là bút tích của Doanh đại sư, vậy hẳn là sẽ khác.
Nếu như là đại sư khác, hắn tuyệt đối sẽ cười nhạt.
Dùng một sừng rồng còn sót lại của một vị tiền bối gần như sẽ đặt chân và thần đạo của Long Tộc mà tạo ra Thánh Binh siêu cấp, tự nhiên là có được chỗ hơn người.
Tuy rằng thanh trường kiếm này không phải là Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển, nhưng ở trong số những Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển, uy năng của nó tuyệt đối là đứng đầu, hơn xa so với Thánh Binh bình thường, lại càng không cần phải nhắc đến Thiên Kỵ Thánh Khí nhất chuyển.
Nhưng Doanh Thừa Phong cũng không phải người thường, đây chính thiên tài khí đạo có thể rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển.
Có lẽ lúc hắn rèn đã bỏ vào một ít thủ đoạn thần bí nào đó cũng nên.
– Kim Cương, ngươi đã giành được sự tôn trọng của ta.
Ở bên trong đấu trường, A Nặc Đức cao giọng nói:
– Thế nhưng, nếu ta lấy ra….
– Hô…
Một tiếng gió cự đại giống như đỉnh núi Thái Sơn hung hăng đập xuống dưới.
Kim Cương Vương thấy hắn lấy ra Thánh Khí, lập tức giơ trường côn lên cao, lại một lần nữa nện xuống. Hơn nữa, lúc này đây hắn cũng không chỉ ra có một kích.
Trường côn màu vàng giống như mưa rền gió dữ hạ xuống, lập tức cứng rắn ép lời nói mà A Nặc Đức chưa nói xong trở về.
– Đinh đinh đinh, đông đông đông….
Tiếng giao kích của kim thiết vang lên liên tiếp giống như lôi điện, mọi người đang xem ở ngoài chỉ có thể nhìn thấy một đoàn côn ảnh màu vang bao trùm ở trên người của A Nặc Đức.
Sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và cường nhân Long Tộc biến hóa, bọn họ có thế nào cũng không ngờ được sức bật của Kim Cương Vương lại hùng mạnh đến thế, ngay cả A Nặc Đức mất đi tiên cơ cũng không thể khiến cục diện hòa nhau.
Côn ảnh màu vàng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thình, cuối cùng là gần như tràn ngập mỗi một tấc trong không gian của tràng đấu.
Mà ở bên trong côn ảnh kia, mơ hồ truyền đến từng tiếng rống thô bạo.
Đây là âm thanh của A Nặc Đức, nhưng đã mất đi kiêu ngạo, điềm đạm và vững vàng, thay vào đó là tràn ngập điên cuồng.
– Ầm….
Đột nhiên, ở bên trong mảnh màu vàng dâng lên một trụ hỏa.
Trụ hỏa này phóng lên cao, không ngờ là phá tan phong tỏa của côn ảnh, bắn thẳng lên bầu trời.
Tuy rằng côn ảnh hùng mạnh, nhưng vẫn không thể phong tỏa hoàn toàn trụ hỏa, rốt cục đã bị nó phá vỡ không gian trên đầu bắn tới phía trên vòng bảo hộ.
Kim Cương Vương cười ha hả, hắn thu côn lui về phía sau, trong miệng càn rỡ kêu lên:
– Sảng khoái, sảng khoái, muốn đánh liền đánh, làm sao lại có người lảm nhảm nhiều như vậy chứ?
Sau khi côn ảnh biến mất, chỗ đứng ban đầu của A Nặc Đức đã bị trụ hỏa thay thế.
Ở trung tâm trụ hỏa, mơ hồ có thể thấy được một bóng người.
Bóng người kia phất phất tay, trụ hỏa lập tức ảm đạm lại, lộ ra thân thể của A Nặc Đức. Nhưng thời điểm mọi người nhìn thấy hắn, đều khẽ kinh hãi.
Lúc này trên người A Nặc Đức, không chỉ quần áo bị rách nát hơn phân nửa, mà ngay cả trên làn da cũng rịn ra vết máu màu đỏ.
Bị một thánh thú vừa mới thăng tiến lên đại công tước dồn đến mức chật vật không chịu nổi như vậy, ngoại trừ Ái Lệ Ti điện hạ ra thì không ai có thể nghĩ tới cả.