– Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, bổn tọa đã cảnh cáo ngươi.
Trên bầu trời, tiếng động ầm ầm vang lên:
– Nếu như ngươi dám đến Thánh giáo quấy rối, bổn tọa sẽ rút gân lột da ngươi, hừ, chẳng lẽ ngươi cho là bổn tọa không dám sao?
Sau khi nghe được thanh âm thật lớn giống như sấm này, Doanh Thừa Phong mới buông lỏng tâm thần. Bởi vì hắn biết, đây chính là thanh âm của Phi Lâm điện hạ.
Phi Lâm điện hạ, Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ mạnh nhất được Quang Minh Thánh giáo công nhận.
Nếu như trước kia Doanh Thừa Phong vẫn có chút hoài nghi đối với việc này thì, sau khi gặp được cảnh tượng trước mắt, hắn liền không còn chút nghi vấn nào cả.
Chỉ với sức lực của một người mà có thể ngăn chặn được Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và Kim Cương cự nhân, thực lực này quả thật rất hùng mạnh.
Ngay cả là cường nhân Bán Thần, nếu điều kiện đầu tiên là không phóng thích lĩnh vực, sợ là cũng như thế này mà thôi.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức bị bàn tay khổng lồ bắt lấy, sau khi thoáng giãy dụa vài cái liền ngừng lại.
Lấy thực lực của hắn, kỳ thật vẫn có thể thoát thân, nhưng nếu hắn làm như vậy, chắc chắn sẽ khiến Phi Lâm điện hạ trả thù càng mãnh liệt hơn, cho nên trong lòng hắn cân nhắc một chút, vẫn là cúi đầu nhận thua.
– Phi Lâm điện hạ, bổn tọa đã nói nhận thua, nhưng…
Ánh mắt cự long nhìn thẳng vào Kim Cương cự nhân, nói:
– Kim Cương còn không chịu dừng tay, nhất định muốn dồn A Nặc Đức vào chỗ chết, vậy nên ta mới ra tay ngăn cản.
Những cường nhân Long Tộc khác đều trợn mắt há hốc mồm, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đại nhân cúi đầu nhận thua. Thế nhưng, một khi nghĩ đến chi uy của bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, bọn họ mơ hồ cảm thấy, cho dù là nhận thua thì dường như cũng không phải là chuyện mất mặt.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong thoáng nhìn lướt qua, nhìn thấy Kim Cương cự nhân vẫn đang giãy dụa không ngớt, hơn nữa, tia sáng màu vàng trên người hắn lại càng thêm nồng đậm, dường như vẫn còn hấp thu thêm nhiều chi lực đại địa nữa.
Trong lòng khẽ động, hắn vội vàng truyền tâm niệm tới.
– Kim Cương Vương, dừng lại.
Nếu như là những người khác truyền đạt mệnh lệnh như thế này, cho dù là Giáo Tông Bệ Hạ, Kim Cương cự nhân nhất định sẽ cho là gió thổi bên tai mà thôi. Nhưng những lời này lại do Doanh Thừa Phong nói, tạo nên một dấu ấn khắc sâu trong đầu hắn khiến hắn không thể không phục tùng.
Nháy mắt, Kim Cương cự nhân không giãy dụa nữa, hơn nữa thân thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại. Chỉ một lát sau, Kim Cương Vương cũng đã khôi phục hình thái nhân loại, mà càng khiến người ta ngạc nhiên chính là, một cánh lúc trước bị lửa đốt sạch sẽ đã khôi phục như lúc ban đầu, phảng phất như chưa từng bị liệt hỏa đốt cháy.
Hai bàn tay khổng lồ khẽ nới lỏng ra, tạo thành một hắc động trên không trung.
Thân hình Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhoáng lên một cái, cũng đã biến thành hình thái nhân loại, hắn nhìn nhìn Kim Cương Vương, trong độ mắt hiện lên một tia kinh dị không chừng, nửa ngày sau, hắn nói:
– Ngươi là con cưng của thiên địa sao?
Là một Hồng Long siêu cấp cường nhân, kiến thức của hắn hiển nhiên sẽ không quá kém, lúc trước chẳng qua là nhất thời sơ suất mới không nghĩ đến mà thôi. Nhưng hiện giờ đã nhìn đủ loại dị tượng trên người Kim Cương Vương, nếu hắn vẫn không đoán được lai lịch của người này thì cũng không xứng là một cường nhân Vương Cấp.
Kim Cương Vương lạnh lùng nhìn hắn một cái, mặc dù đối phương là một vị cường nhân Vương Cấp của Long Tộc, nhưng hắn vẫn không hề có ý sợ hãi.
– Ha ha, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức các hạ, hắn đúng là con cưng của trời.
Lúc bàn tay khổng lồ biến mất, Doanh Thừa Phong đã nhanh chóng tiến tới, hắn đứng ở bên người Kim Cương Vương, cười tủm tỉm nói.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhìn thật sâu vào mắt Kim Cương Vương, hắn chậm rãi gật đầu nói:
– Thua dưới tay con cưng của thiên địa, A Nặc Đức cũng không tính là bị mất mặt.
Hắn nhìn Hồng Long đang bị trường côn đóng đinh trên mặt đất, nói:
– Kim Cương Vương các hạ, xin ngươi thả hắn ra được không?
Kim Cương Vương hừ hừ hai tiếng, bàn tay to vẫy vẫy hướng trường côn.
Trường côn kia lập tức từ trên mặt đất bay thẳng ra, và không ngừng nhỏ đi ở giữa không trung. Lúc nó đi đến trước mặt Kim Cương Vương thì đã trở thành nhỏ xinh giống một cây hoa châm.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong khẽ sáng ngời, chỉ cần nghe thấy Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đã thay đổi cách xưng hô liên biết rằng, cường nhân Long Tộc này đã thưa nhận thực lực và thân phận của Kim Cương Vương rồi.
Con cưng của thiên địa, đây chính là sự tồn tại còn thưa thớt hơn cả Long Tộc, từng con cưng của thiên địa đều là vật báu yêu quý của thiên địa, thiên phú của bọn họ sợ là còn đáng sợ hơn cả Long Tộc, thành tựu ngày sau có lẽ cũng sẽ rất cao.
Long Tộc ở trước mặt Nhân Tộc và chủng tộc bình thường đều có thể duy trì thái độ cao ngạo, nhưng ở trước mặt con cưng của thiên địa lại không hề có bắt kỳ ưu thế nào cả.
Đôi bàn tay khổng lồ trên bầu trời lay động một chút, sau đó chậm rãi biến mất, hắc động trên hư không cũng biến thành vô hình. Thế nhưng, Phi Lâm điện hạ cũng không hề hiện thân ra ngoài.
– Hống…
Trên mặt đất, A Nặc Đức biến thành Hỏa Long lắc lư cái đuôi thật lớn, ngọn lửa nóng rực dần dần được kiềm chế, và cuối cùng lại ngưng tụ ra bộ dáng hình người của hắn.
Thế nhưng, lúc này trên người của hắn đã là vết thương chồng chất, đặc biệt trên đỉnh đầu còn có máu tươi đầm đìa, trong đôi mắt lại có thêm vẻ mờ mịt.
Trong mắt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hiện lên một tia lo lắng, hắn hạ giọng nói:
– A Nặc Đức, ngươi cảm thấy thế nào.
Công kích lúc trước của Kim Cương cự nhân quá độc ác, đã đánh tan hơn một nửa long khí trên người hắn, tuy rằng A Nặc Đức không đến mức mất mạng tại chỗ, nhưng bản thân lại bị trọng thương, khó có thể khỏi được.
– A… A Nặc Đức sao?
A Nặc Đức suy nghĩ một chút, thì thào nói:
– Tên này rất quen thuộc nha.
Sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lập tức đại biến, đôi mắt đẹp của Ái Lệ Ti điện hạ khẽ chuyển, nhìn hình dạng của A Nặc Đức thế nào cũng không giống như đang giả vờ.
Mà trên thực tế, với sự kiêu ngạo của Long Tộc, cho dù chiến bại chết trận cũng không thể làm ra việc ngụy trang đến mức này được.
Doanh Thừa Phong lắp bắp một chút, trong lòng thầm kêu không ổn, lúc này sợ rằng đã kết thâm cừu đại hận khó hóa giải với Long Tộc mất rồi.
Ái Lệ Ti điện hạ nhìn khuôn mặt trầm như nước của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, đột nhiên nói:
– Các hạ, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Mặt Cát Lợi Phi Nhĩ Đức khẽ co quắp vài cái, hắn chậm rãi nói:
– Được.
Thân hình của hai vị cường nhân Vương Cấp nhoáng lên một cái đã rời khỏi bọn họ, tới bên ngoài trăm trượng.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang thấp giọng nghị luận phía xa. Không cần hỏi cũng biết, bọn họ nghị luận khẳng định là có liên quan đến việc trí nhớ của A Nặc Đức bị nhiễu loạn.
Có lẽ là bởi vì uy thế của trậ chiến lúc trước quá mạnh mẽ, cho nên lúc này ngoại trừ Bá Vương và Khấu Minh ra, những người còn lại vẫn tránh ra phía xa, căn bản cũng không dám tới gần nơi này.
Vẻ mờ mịt trong đôi mắt A Nặc Đức ngày càng đậm, hai con ngươi giống như không có tiêu cự di dộng.
Bỗng nhiên, tất cả động tác của hắn đều ngừng lại, bởi vì một khắc này hắn đã nhìn thấy Kim Cương Vương. Sau đó, chân mày hắn cau lại, dường như là đang nhớ tới cái gì đó không thoải mái.
Hai mắt của Kim Cương Vương trừng lớn, hung tợn nhìn lại.
A Nặc Đức khẽ sửng sốt, dần dần, ánh mắt của hắn tràn ngập nghi ngờ, lại từ nghi ngờ biến thành căm hận, và cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, khuyên giải nói:
– A Nặc Đức, oan gia nên giải không nên kết, lần này hai bên các ngươi đều đã giao thủ qua, hơn nữa cũng đã phân ra thắng bại, vậy nên…
Lời nói tiếp theo của hắn vẫn chưa kịp nói xong, bởi vì vào lúc này, A Nặc Đức đột nhiên rống lên một tiếng to, sau đó, hắn nhanh chóng duỗi tay nắm chặt một vòng cổ trước ngực và dùng sức bóp.
Lúc trước khi A Nặc Đức và Kim Cương Vương giao thủ, hắn vẫn không hề đụng tới bảo vật này.
Nhưng lúc này thần trí của hắn chịu ảnh hưởng lớn, hơn nữa mơ hồ còn khiến cho A Nặc Đức có thêm một loại sợ hãi và hận ý điên cuồng, thế nên hắn đã liều lĩnh bóp nát ngân xích trước ngực.
Doanh Thừa Phong lập tức ngậm miệng lại, hắn cảm nhận được một nguy cơ cực đoan và không có ý tốt mãnh liệt từ thái độ của đối phương.
Chỉ có điều, bất kể thế nào hắn cũng không thể nghĩ ra, loại cảm giác nguy cơ này đến tột cùng là từ đâu mà đến.
Trong lúc đang cùng Kim Cương Vương giao thủ, nếu hắn còn có thủ đoạn nghịch thiên nào đó, nhất định là đã sớm vận dụng. Nếu khi đó không cần thì tức là loại thủ đoạn này không hề gây tổn thương quá lớn đối với Kim Cương Vương.
Như vậy lúc này hắn đứng bên người Kim Cương Vương thì phải là an toàn mới đúng chứ.
Nhưng lúc này hắn lại cảm ứng được nguy hiểm rất lớn.
– Cẩn thận
Đôi mắt khẽ chuyển, Doanh Thừa Phong lập tức quát. Nhưng đến tột cùng là phải cẩn thận thế nào thì ngay cả bản thân hắn cũng không biết được.
Thanh âm hắn hét to lập tức kinh động đến mọi người, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và Ái Lệ Ti điện hạ cùng nhìn lại.
Mà ngay một khắc này, không gian xung quanh A Nặc Đức mấy trượng cũng đột ngột bị bóp méo. Không gian nơi này giống như là đột nhiên bị hãm sâu xuống, tạo thành một cửa động khá lớn, mà xung quanh cửa động lại có thể một tầng lửa nhàn nhạt.
Kim Cương Vương, Bá Vương và Khấu Minh mặc dù đã sớm đề cao cảnh giác khi nghe được tiếng kinh hô của Doanh Thừa Phong, nhưng biến hóa quỷ dị bực này vẫn làm bọn họ trở tay không kịp.
Ngay tịa lúc hỏa diệm quang xuất hiện trong nháy mắt đó, mọi người đều nghĩ phải nhanh chóng thoát thân ra ngoài. Nhưng trong vòng quang này lại có một lực hút quái dị, định trụ bọn họ chặt chẽ. Hơn nữa, sau khi vòng quang bành trường ra, lập tức bao bọc lại hết bọn hắn biến mất vô tung.
– Ồn ào…
Thanh âm không gian bị xé rách đột nhiên vang lên, một bàn tay khổng lô từ hư không thò ra, đây là Phi Lâm điện hạ lại ra tay một lần nữa.
Nhưng đáng tiếc chính là hắn đã tới chậm một bước, một bàn tay khổng lồ nắm bắt được chỉ là một mảnh không khí hư vô.
Bóng người chợt lóe, Phi Lâm điện hạ mang sắc mặt xanh mét hiện ra, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, tức giận nói:
– Đây là có chuyện gì?
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức trợn mắt nhìn hư không, trên mặt của hắn lộ ra một tia dở khóc dởi cười, nói:
– Phi Lâm điện hạ, A Nặc Đức bị Kim Cương Vương các hạ đánh váng đầu nên đã phát động ra bí pháp chạy trốn của Long Tộc, trốn đến Long Tộc luyện ngục.
– Long Tộc luyện ngục sao….
Sắc mặt của Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ đều khẽ đổi, người phía trước nắm chặt hai nắm tay, nói:
– Đáng chết, làm sao để đến được nơi này.
Ái Lệ Ti điện hạ trầm giọng nói:
– Cát Lợi Phi Nhĩ Đức các hạ, ngài có thể mang bọn họ về được không?
Trên mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lộ ra một chút ngượng nghịu, nói:
– Lão phu có thể cam đoan với các ngươi, sẽ tận khả năng đi tìm tung tích của bọn họ. Nhưng ở trong luyện ngục nguy cơ tứ phía, ngoại trừ Kim Cương Vương, những người còn lại có khả năng sống sót cũng không cao lắm.
Hai mắt của Phi Lâm điện hạ ngưng tụ, sát khí trên người nồng đậm:
– Đây là tai họa do Long Tộc các ngươi dẫn đến, nếu Doanh đại sư có mệnh hệ gì thì ta nhất định sẽ bắt các ngươi phải đền mạng.
Sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức khẽ biến, hắn há hốc mồm, cuối cùng lại thở dài một tiếng, không hề phản bác lại.