Nhưng Hứa Tiên chỉ nhìn nàng một cái thật sâu, nói:
– Ngươi không hiểu.
Sau đó bỏ tay nàng ra, sải bước tiến lên, trên tay đã dấy lên ngọn lửa vàng rực. Tiểu Thiến vô lực quỳ rạp xuống đất, tự hỏi mình, tại sao phải như vậy? Chỉ là mình muốn rời đi thôi mà. Tại sao mình không hiểu bà quan tâm mình đến vậy? Chẳng phải đơn giản chỉ vì bà là một cái cây không biết cách thể hiện sự quan tâm của mình đó sao? Ngược lại mình cũng chỉ thấy mình.
Ngọn lửa vàng bắt đầu tràn trùm kín cây khô, đại thụ vươn ra vô số nhánh bắt từng đoàn quỷ hỏa kéo vào trong lửa. Đám quỷ kinh hoàng la mắng, bà ngoại cười ha hả nói:
– Các ngươi ngày nào cũng cười to, nhưng ngày nào cũng không vui sướng, thế gian này đối với các ngươi có khác gì địa ngục? Còn không bằng đi theo lão nhân!
Có quỷ an tĩnh lại, lẳng lặng chờ lửa đến, nhưng cũng có kẻ ra sức giãy dụa, có điều dưới sự kiên trì của thân cây già, mọi sự giãy dụa đều vô tác dụng. Mọi người cũng lùi lại xa xa, trên sườn núi bùng lên một ngọn lửa vàng chiếu sáng trong đêm. Ngọn lửa vô tùng lừng lẫy đốt lên, đốt hết mọi thứ.
Tiểu Thiến nắm thật chặt Xá Lợi trong tay, quên mất suy tư.
Ban đêm, ánh lửa ngất trời, tỏa sáng hơn mười dặm.
Sau đó Hứa Tiên hỏi Yến Xích Hà, vì sao thụ yêu phải chọn kết quả như thế?
Y nói, lão thụ đã hấp thực quá nhiều máu đen, máu huyết đối với yêu quái là có lợi, nhưng mập quá cũng chết cháy, quá nhiều máu huyết không cách nào tiêu hóa cũng khiến cho bà ta bị thương tổn. Chẳng qua tinh lọc môi trường xung quanh đã là bản năng của bà ta, cho dù tu thành hình người cũng không thể diệt được bản năng. Nếu không phải vẫn nhờ tiêu hao Xá Lợi trấn áp, tuổi thọ đã sớm hết. Đúng rồi, ác quỷ yêu tà thì không thể dùng Xá Lợi, nhưng bà ta chỉ là một cái cây, thiện ác của loài người đối với bà ta vốn là một trò hề.
Khi đó Hứa Tiên cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không biết hình dung thế nào, hồi lâu sau hắn mới hiểu, đó cũng là “Đạo’, một cái cây kiên trì đạo của mình.
Ninh Thái Thần thấy hai người quay lại rất vui mừng, mặc dù ngoài phòng có tiếng kêu khiến cho y cảm thấy kinh hãi, có mấy tiểu quỷ xông tới, nhưng đã có túi của Yến Xích Hà bảo vệ y.
Hài cốt của Tiểu Thiến đã được ngọn lửa kia thiêu thành tro, đối với nàng, trói buộc đã không còn, rốt cuộc nàng có thể rời khỏi nơi này mà đi, nhưng cũng không vui vẻ như đã nghĩ. Có mấy viên Xá Lợi cũng không cần lo lắng về dương khí, nàng có thể sử dụng sức mạnh của Xá Lợi. Nhưng dù sao nàng cũng không có việc gì, cùng mọi người đi Hàng Châu cũng được.
Chiến đấu một hồi, nhưng mọi người không ai buồn ngủ, trời còn chưa sáng ai nấy đã lên đường rời Lan Nhược Tự, chỉ có Yến Xích Hà ở lại, nói rằng còn một số việc chưa xong.
Hứa Tiên đi tới một sườn núi, quay đầu lại vẫn còn nhìn thấy mặt núi đêm qua, uy lực của thái dương chân hỏa khiến cho đại thụ chọc trời này hoàn toàn hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một mảnh đất trống. Có điều, vào một thời điểm không ai biết, một hạt giống đã được gieo xuống đất, chỉ chờ đông đi xuân tới, một trận mưa xuân sẽ thức tỉnh nó, bắt đầu một sinh linh khác. Có thể có một bà ngoại khác không? Có thể có một Lan Nhược Tự khác không? Cũng không ai biết.
Nhưng Hứa Tiên biết, ít nhất sẽ không có một Nhiếp Tiểu Thiến khác.
Tiểu Thiến vẫn trốn trong khối cổ ngọc màu vàng trong ngực Hứa Tiên. Hứa Tiên tận mắt thấy nàng đưa ngọc cho mình, sau đó nhẹ nhàng đi vào, cũng chỉ cho hắn cách bảo quản mấy viên Xá Lợi kia.
Có quỷ mới biết tại sao không phải là Ninh Thái Thần mà là mình. Ặc, có lẽ thật chỉ có quỷ mới biết Hứa Tiên từng muốn tặng ngọc cho Ninh Thái Thần, nhưng cuối cùng hắn cũng không làm như vậy, nếu đã tự do, cần gì nhất định vây nàng trong một câu chuyện xưa chỉ tốt ở bề ngoài? Chính mình không có tư cách chọn thay nàng.
Mặc dù cũng có một chút tiểu tâm tư tà ác, nhưng hắn cũng không cho rằng mình cùng Nhiếp Tiểu Thiến có tương lai gì. Người quỷ khác đường cũng được, thế nào cũng được, nếu mình không có bản lãnh khiến cho nữ nhân vừa nhìn đã yêu, có lẽ tên ở Hàng Châu xa xa kia có!
Hơn nữa, không biết trong tương lại không xa, còn có một nữ nhân đang đợi mình, chuẩn bị bắt đầu một câu chuyện khác. Chỉ là mình không nên dùng một câu chuyện xưa để vây khốn nàng chứ. Có lẽ vì chính mình, chuyện xưa đã sớm không còn là chuyện xưa, ít nhất không còn là câu chuyện xưa vốn có.
– Đi thôi, Hứa Tiên.
Ninh Thái Thần lớn tiếng gọi, hai ngày ngắn ngủi ở trong Lan Nhược Tự đã khiến cho hai người thân cận hơn không ít, có lẽ vì sắp về đến nhà, trên khuôn mặt nghiêm túc chính trực lại có vẻ vui mừng.
– Tới liền.
Hứa Tiên sờ sờ cổ ngọc trong ngực, nói :
– Đi thôi
Bèn đuổi theo Ninh Thái Thần.
Thôn dân phụ cận Lan Nhược Tự đợi trời sáng choang mới dám ra cửa, cả đêm qua tiếng hò hét rung trời cũng ánh lửa chói mắt đã dọa sợ không ít người. Người ở đó cũng có nghe tin Lan Nhược Tự có quỷ, ngày bình thường cũng không ai nguyện ý đi qua, sau lại có người lớn mật đi qua nhìn thử, mới biết gốc cây bạch dương to ở loạn phần cương đó đã bị đốt trụi hết, ngay cả tro cũng không còn. Hơn nữa, đêm đó, ở Lan Nhược Tự cũng sáng lên kim quang, quay về thôn rối rít đồn thổi là có Phật tổ thu yêu, có người tả lại như thật Kim Cương La Hán đại chiến yêu vật ra sao, còn nói chính mắt mình nhìn thấy, có người không tin, y bèn đỏ mặt thề:
-Nếu nói dối nửa câu, sinh con không có lỗ đít.
Ba ngày sau, đầu Huyện lệnh Kim Hoa huyện bị người ta trộm, không ít người âm thầm vỗ tay khen hay, tên ác quan này cuối cùng cũng đã gặp báo ứng. Chuyện này kết hợp với trận đại hỏa ở Lan Nhược Tự kia, mọi người đều nói khi Phật Tổ thu yêu, thấy trong thành có một yêu nhân làm bậy, thuận tiện thu nốt. Đủ loại tin đồn ngày càng mê hoặc ly kỳ, Lan Nhược Tự lại nổi danh, lại có tăng nhân quay về bố pháp, người đến thắp hương cúng bái cũng không ít. Cái này đều là nói về sau này.
Hứa Tiên nghe liền biết Yến Xích Hà ở lại thêm vài hôm để làm gì, không giống với người bình thường trong giang hồ giận lên là giết, nhưng lại thích cái danh tiếng hành hiệp trượng nghĩa thay trời hành đạo. Những kiếp hiệp chân chính này, mỗi khi giết một người không khỏi tính toán kỹ lưỡng, còn phải sưu tầm tin tức, chỉ có tới thời điểm quả thật nên giết mới có thể xuất kiếm, lấy đầu người trên cổ kia, quyết không vội vã giết một người. Tên của bọn họ nhất định không ai biết, sự tích của bọn họ nhất định bị mai một trong từng lớp bụi lịch sử, nhưng họ nào có quan tâm?
Mơ hồ còn có tiếng tụng kinh lẫn chút khẩu âm đất Tần phảng phất bên tai.
Túng tử hiệp cốt hương
Bất tàm thế thượng anh
(Dù chết xương vẫn thơm
Không thẹn cùng anh hùng
– Hiệp Khách Hành – Lý Bạch -)
http://sondao.vnweblogs.com/print/25840/361384 link tham khảo
Đứng trước hàng rào thông thường của nhà nông, Ninh Thái Thần hô lớn:
– Mẹ, con đã về
Một tay mở cửa.
Một câu nói bình thường lại khiến cho Hứa Tiên sửng sốt, một cảm giác xa lạ mà thân quen dâng lên trong lòng, không lâu trước đây mình cũng có một thời gian như thế. Mà bây giờ, mẫu thân ở một thế giới xa xôi khác có khỏe không?