Hứa Tiên Chí

Q.2 - Chương 87 - Hắc Toản (2)

trước
tiếp

Sở Kiếm Hùng đến trên mặt ghế thái sư trong nội đường ngồi, thấy nhiều ánh mắt trông mong của mọi người như vậy chờ hắn phân phó mọi chuyện để làm sự khó chịu ở chỗ Thải Phượng tan biến.

Đây là nhân vật thủ lĩnh trên lục lâm đạo Giang Nam người được xưng là Sở bá vương – Sở Kiếm Hùng. Trên giang hồ không ai không biết, không ai không nghe. Những ngày này bọn hắn muốn tới Hàng Châu làm một kiện đại mua bán, mới tụ tập mười mấy người như vậy đều là tinh anh hảo thủ của Giang Nam lục lâm đạo:

– Chư vị, sự tình ta đã dò xét nghe tỏ tường, chỉ chờ hội đèn lồng ở Nguyên tiêu chính là thời điểm động thủ. Những ngày này, ai đều không được ra khỏi cửa. Quân sư, ngươi là người Hàng Châu lần này phải nhờ vào ngươi rồi.

Hắn lớn tiếng ra lệnh, tất cả mọi người đều đồng ý. Sở Kiếm Hùng không khỏi đắc chí vừa lòng, sinh ra cảm khái đại trượng phu tất phải như thế. Chỉ hận Thải Phượng không có thể ở đây chứng kiến thời khắc uy vũ này của mình.

Quân sư ngồi ở chỗ bóng tối, trầm thấp lên tiếng, hắn còn đang suy nghĩ một số đại thù. Chính mình mang theo mười cái huynh đệ xuống núi lại bị chết trong tay một công tử tuấn tú, bất quá về sau hắn biết rõ công tử này không ngờ là cháu trai của Tổng đốc thì không có bao nhiêu cách trả thù. Nhưng đối với một người thư sinh khác thì hắn hận thấu xương.

Tết nguyên tiêu, Hứa Tiên đúng hẹn đi vào Huyền Cơ quan mang Duẩn nhi xem hội đèn lồng.

Đi ra ngoài ngắm đương nhiên không thể mặc đạo bào, hai người thay đổi một thân y phục tầm thường, Duẩn nhi mặc áo vàng trông xinh đẹp động lòng người. Ngư Huyền Cơ vẫn tư thái đạo bào ngàn năm không thay đổi.

Hồi lâu sau, Ngư Huyền Cơ từ trong nhà đi ra, trên người vẫn như cũ một thân đạo bào màu vàng hơi đỏ, mỉm cười nói:

– Các ngươi đi đi, đi sớm về sớm.

– Sư phó.

Duẩn nhi lôi kéo cánh tay Ngư Huyền Cơ làm nũng.

Ngư Huyền Cơ lại chỉ nói:

– Mau đi đi, ngươi nhìn bên ngoài đèn đều sáng lên rồi.

Sau đó nàng lại giúp Duẩn nhi sửa sang lại một chút khăn quàng cổ, tuy rằng nàng ở tiểu trúc này cùng Duẩn nhi mới ba năm, nhưng ở chung cũng lâu liền coi Duẩn nhi như nữ hài tử bình thường mà chiếu cố.

Quả nhiên ngoài đường đèn đã sáng trưng không, cả Hàng Châu cũng bắt đầu sáng lên. Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời như những thành phố lớn ở tiền thế bị nhuộm thành màu da cam.

Duẩn nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút không vui nhìn ngọn đèn bên ngoài nói:

– Sư phó không đi, Duẩn nhi cũng không đi, Duẩn nhi ở lại đây cùng sư phó.

Vẻ mặt nàng tràn đầy kiên định.

Ngư Huyền Cơ nhìn Duẩn nhi trong chốc lát, bất đắc dĩ lắc đầu:

– Được rồi, được rồi, sợ ngươi rồi.

Duẩn nhi lập tức vỗ tay cười vui. Ngư Huyền Cơ chuyển vào trong phòng, sột sột soạt soạt giống là thay quần áo. Lúc trở ra, hai mắt Hứa Tiên trở nên sáng rực, Ngư Huyền Cơ ngoại trừ trâm gài tóc, một đầu tóc đen búi lại. Y phục mặc trên người tuy lỗi mốt nhưng váy dài liền thân màu vàng nhạt kiểu dáng đơn giản thanh lịch khiến Hứa Tiên cơ hồ lại muốn nói vài câu khinh bạc.

Có lẽ là ngọn đèn dầu chiếu rọi, trên mặt Ngư Huyền Cơ nhiễm lên một tầng đỏ hồng, nhẹ nhàng xách váy nói:

– Đi thôi.

Vì vậy ba người một đường xông vào này thế giới màu đỏ rực của ánh đèn, trên đường đi ngựa xe như nước, người tụ như con kiến, đèn khung như lửa , ngọn đèn dầu như ngân hoa. Còn có một ít đội ngũ có trò chơi dân gian biểu diễn trên đường như đi cà kheo, chèo thuyền…Múa lân thì càng nhiều vô số, toàn bộ thành Hàng châu trở nên sôi trào.

Chỉ là với bộ dáng của Ngư Huyền Cơ bây giờ, nam nữ cũng muốn tới làm quen, còn có chút lãng tử khinh bạc tiến lên đến gần, Hứa Tiên tự phong hộ hoa sứ giả cũng ứng phó mệt mỏi, lại nhìn sau lưng Ngư Huyền Cơ vẫn bộ dáng lạnh nhạt như cũ, nhưng dưới ánh đèn thì xinh đẹp không gì có thể so sánh. Tìm một sạp bán mặt nạ, hắn cầm ba cái mặt nạ giao cho Ngư Huyền Cơ, Hứa Tiên hơi liếc Ngư Huyền Cơ mang mặt nạ trên mặt, đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá số người nhận thức Hứa Tiên cũng không ít, tại Sơ Tuyết Thí hắn một đường quá quan trảm tướng lưu lại ấn tượng trong lòng mọi người. Bài danh cuối cùng là Phan Ngọc cùng Thải Phượng cũng không ảnh hưởng tới chuyện xuất hiện tứ tiểu tài tử Giang Nam. Hứa Tiên hiện tại đứng đầu tứ tiểu tài tử, Hứa Tiên nghe danh xưng của chính mình cũng đổ mồ hôi. Trên đường đi cũng có không ít người xa lạ hướng hắn chắp tay gọi một tiếng Hứa thám hoa.

Càng hướng trong thành đi đến, đèn càng nhiều càng sáng, trên một ngôi cổ lầu cao nhất, chư vị đại nhân Hàng Châu đều ngồi trên cao xem náo nhiệt bên dưới. Ba người Hứa Tiên từ dưới lầu đi lên, thúc thúc Phan Ngọc Phan tổng đốc, sư phó của mình Vương Học Chánh có lẽ đều ở trên. Vừa lúc có một người đi ngang qua gọi một tiến “Hứa thám hoa. ” thanh âm cực kỳ to rõ.

Vương Học Chánh hướng dưới lầu nhìn lại, cười đối với chúng nhân nói:

– Môn sinh của ta tới rồi, hắn thi từ làm vô cùng tốt, cho gọi hắn đi nói chuyện một phen.

Hắn tuy rằng chỉ là một học chính, tại đây đàm luận quan hàm thì không coi là cái gì. Nhưng hắn được ngồi chủ vị, đây cũng không phải dựa vào bối cảnh thâm hậu, mà là bởi vì hắn từng thi đậu trạng nguyên hai mươi tám năm trước. Ngoại trừ quan yến cũng phải ngồi ở chủ vị. Hắn thốt ra lời này, mọi người đều biết ý tứ của hắn là muốn chính thức thu nhận Hứa Tiên làm môn hạ.

Lập tức gã sai vặt xuống dưới đến bên tai Hứa Tiên nói vài câu, Hứa Tiên gật đầu đồng ý, sau đó đối với Ngư Huyền Cơ nói chờ một chút rồi theo gã sai vặt lên lầu. Hắn mở to mắt nhìn, trên sân thượng có một cái bàn thật lớn, chung quanh không ít thị nữ, hộ vệ đứng hầu, có ca cơ nhạc phường, trong đó bắt mắt nhất chính là Thải Phượng cô nương từng tham gia Sơ Tuyết Thí.

Hứa Tiên khom người nói:

– Cận Thiên thư viện sĩ tử Hứa Tiên, bái kiến lão sư, bái kiến chư vị đại nhân.

Bên trong có một vị lão giả thanh quắc có chòm râu dê thì hắn không biết. Vương Học Chánh giới thiệu nói:

– Đây là nam tài thần Kim lão tiên sinh, còn không chào hỏi.

Hứa Tiên lập tức minh bạch, đây chính là Kim Vạn Thành Phan Ngọc đã từng đề cập qua lập tức hành lễ nói:

– Bái kiến Kim tiên sinh.

Kim Vạn Thành cười nói:

– Vương đại nhân nói cái gì tài thần không tài thần, lão đầu tử không dám ngồi nữa,

Lão nhân kia mặt không biểu tình đột nhiên lộ ra vẻ nghiêm trọng, hắn cười rộ lên rất ôn hòa. Dù cho đối mặt chúng quan viên, cũng không lộ vẻ yếu nhược.

Hứa Tiên tiến lên mời rượu, Vương Học Chánh nói:

– Lần này tới là phúc khí của ngươi, chúng ta đang muốn thấy bảo vật của thấy đây.

Kim Vạn Thành khiêm tốn nói:

– Bất quá là chút kĩ năng tinh xảo mà thôi, không coi là gì cả.

Vừa nói chuyện, lão vừa trong lồng ngực lấy ra một cái hộp gấm đặt lên bàn. Hộp vừa ra, lập tức có người đuổi thị nữ ca ra ngoài. Trong sảnh trở nên yên tĩnh, ngoại trừ mọi người đang ngồi cùng đám hộ vệ thì chỉ có Hứa Tiên và Thải Phượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.