Kim Vạn Thành nhẹ nhàng mở cái hộp ra, chỉ thấy bên trong hộp kỳ quang lưu chuyển, sáu viên bảo thạch lớn bằng trứng bồ câu im lặng nằm bên trong lớp vải lụa lót bừng nhưng. Vốn là đưa cho Phan tổng đốc, Phan tổng đốc xuất ra một viên vuốt vuốt, chỉ thấy màu đen nhạt hiện lên, lại không giống như lưu ly, có rất nhiều mặt khiến bốn phía nổi lên dị sắc. Mọi người không khỏi kinh ngạc hỏi:
– Đây là vật gì?
Kim Vạn Thành cười không đáp, chỉ vuốt râu mỉm cười. Dám ở trước mặt Tổng đốc thừa nước đục thả câu, cũng biết hắn không phải thương nhân tầm thường.
Chư quan chuyền nhau thấy, đều cảm giác mỹ luân mỹ hoán, nhưng đều là nhìn không ra. Cuối cùng đến phiên Hứa Tiên cầm trong tay, Hứa Tiên xuất ra một viên tinh tế cũng giống như thế. Ánh mắt Kim Vạn Thành sáng lên lại không nói lời nào. Rốt cục, Hứa Tiên cảm thán nói:
– Hắc Toản 58 mặt, Kim lão tiên sinh có được công nghệ như thế nào mà khéo léo như thế?
Hoắc toản còn có tên kim cương, tại cổ đại giá trị cũng không tính cao, ngoại trừ nặng hơn ngọc nhẹ hơn đá, mà tối trọng yếu nhất chính là kĩ thuật cắt chưa đủ, cho dù có cắt được thì miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, còn cần toán học làm cơ sở.
Mà trong tay Hứa Tiên sáu viên kim cương này rõ ràng đã trải qua cắt và đánh bóng cực kì cẩn thận, hắn không khỏi sợ hãi thán phục tay nghề của thời cổ đại. Đám người có lẽ không có khoa học kỹ thuật làm cơ sở, nhưng từ dựa vào khéo tay, sáng tạo đồ vật khiến người ta phải sợ hãi thán phục. Đời sau khai quật rất nhiều đồ vật ngàn năm trước khi mà công ngệ chê tác còn chưa phát triển.
Huống chi loại kĩ năng quỷ thần khiếp sợ này còn vượt qua cả công nghệ kiếp trước của Hứa Tiên.
Mọi người đều đem ánh mắt đặt ở trên người Kim Vạn Thành.
Kim Vạn Thành rốt cục gật đầu cười nói:
– Hứa công tử bác văn cường ký tinh thông đủ loại sách, lão phu bội phục. Sáu viên kim cương màu đen xuất xứ từ Thiên Trúc, lão phu sai người bằng vô số biện pháp, hao tốn vô cùng thủ đoạn, đem nguyên thạch cắt bỏ hơn phân nửa mới được sáu viên Hắc Toản. Lần này đến đây liền muốn bằng vật ấy lấy được ba triệu lượng bạc.
Hắn cũng không có nghĩ tới đây thực sự có người có thể nhìn ra sáu viên bảo thạch này. Nguyên tắc 58 mặt do thủ hạ công tượng thử vô số lần mới lấy được kết quả hoàn mỹ một mặt đem công nghệ phát huy đến cực hạn, một mặt đem tất cả màu sắc kim cương bày ra đến cực hạn. Hôm nay lại bị Hứa Tiên nói ra, phảng phất đối với nguyên tắc này đã sớm hiểu rõ. Trong lòng không khỏi cảm thán: quả nhiên thiên hạ to lớn, năng nhân bối xuất ah!
Lời vừa nói ra, cho dù ở đây đều là người phú quý cũng hít một hơi khí lạnh, một viên 50 vạn lượng, quả nhiên là cái giá khuynh thành. Hứa Tiên nghi hoặc trong lòng, cho dù trân quý như thế nào thì cái giá này cũng không khỏi quá lớn. Thật sự sẽ có người bỏ 50 vạn mua một viên đá như thế sao?
Hứa Tiên đột nhiên cảm giác một đạo ánh mắt sáng quắc nhìn mình. Hứa Tiên quay đầu, chính là đôi mắt của Thải Phượng đang trông mong nhìn mình.
– Châu báu đối với nữ nhân ah!
Hứa Tiên thở dài, đi qua, đem cái hộp đưa cho nàng. Thải Phượng cảm kích nhìn hắn một cái, vội cúi đầu xem xét sáu viên Hắc Toản.
Trên ghế cũng có người không vui, đó là một ca cơ nhíu mày nhìn Hứa Tiên. Nhưng nể mặt mũi Vương Học Chánh không trách móc. Thải Phượng nhìn trong chốc lát, chung quy không dám lấy ra vuốt vuốt, thì trả lại cho Hứa Tiên. Hứa Tiên tiếp nhận trả lại cho Kim Vạn Thành. Ba triệu lượng bạc, quả nhiên là nặng tựa thiên quân.
Kim Vạn Thành lại nhìn cũng không nhìn mà tiếp nhận, sau đó tùy ý nhét vào trong ngực, loại tư thái nhẹ nhõm này khiến người bên ngoài không thể nào học được.
– Hứa Tiên, Hứa Tiên.
Ở dưới lầu vang lên vài thanh âm nữ nhân, thì ra là Duẩn nhi dưới lầu chờ không kiên nhẫn được nữa, ngay cả sư thúc cũng không gọi.
Mọi người đang ngồi hơi sững sờ.
Hứa Tiên vội vàng đến bên cạnh sân thượng xem xét, Duẩn nhi chính nhảy hướng chính mình phất tay! Nàng từ Hóa Hình theo Ngư Huyền Cơ, nơi nào sẽ để ý tới tại đây ngồi bao nhiêu Thượng Quan đại nhân, thầm nghĩ sư thúc mau chóng xuống roofid di xem hoa đăng. Ngư Huyền Cơ nghe nàng gọi bậy, sợ cho Hứa Tiên chọc phiền toái, mau chóng kéo nàng lại, đúng ở chỗ tối trên mặt có chút kì quái.
– Đừng gọi nữa, ta sẽ xuống ngay.
Hứa Tiên nói một tiếng, Vương Học Chánh không có ý tứ cười cười. Những người trên đài cũng nhìn thấy thân ảnh màu vàng nhạt kia, cũng biết ý nghĩa, phần lớn là thiện ý mỉm cười. Phan tổng đốc cười nói:
– Văn Thụy ah, ngươi chớ có quấy rầy nhân duyên môn hạ nha.
Một người đột nhiên nói:
– Vương đại nhân không phải nói đệ tử này tinh thông từ phú sao? Sao không làm một bài cho các vị đại nhân đây nghe một chút.
Hứa Tiên nhìn lên, thì ra là cha của Hạ Tử Kỳ, Hạ đại nhân Thông phán Hàng Châu.
Vương Học Chánh đem một chén rượu trên bàn đưa cho Hứa Tiên, ôn hòa cười nói:
– Uống chén rượu này đi nha!
Hắn không có tiếp lời của Hạ Thông phán, cũng là có ý tứ muốn bảo vệ Hứa Tiên, dù sao thì thi từ cũng không phải nói làm liền làm được.
Hứa Tiên tiếp nhận uống một hơi cạn sạch, trong lòng có chút cảm kích, hôm nay làm cho mình lên lầu, tức là nói rõ quan hệ của mình và hắn hay là ý nói: Tiểu tử này sau này do ta bảo kê. Không giống với lần kia trên tửu lâu nói một câu tùy ý. Có nghĩa là đối với biểu hienj của Hứa Tiên thời gian gần đây rất tán thành.
Sau này nếu Hứa Tiên đi con đường làm quan sẽ tạo nên mọt tầng quan hệ bằng sắt. Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Tuy rằng không làm lễ bái sư, nhưng đã có mọi người ở đây chứng kiến.
Hứa Tiên lại nói:
– Đa tạ ân sư, đệ tử không có gì báo đáp, đành dâng lên một thủ từ.
Người ta coi trọng như thế, chính mình cũng nên cho người ta mặt mũi mới phải.
Mọi người đều muốn xem tài tử danh tiếng Hứa Tiên có thể làm ra thơ gì. Vừa rồi hắn có thể nhạn ra sáu viên bảo thạch đã rất khó có được rồi, nhưng theo lời Kim Vạn Thành chỉ là kĩ thuật tầm thường mà thôi. Duy chỉ có văn vẻ mới khiến những quan chức xáất than khoa cử khâm phục.
Hứa Tiên chắp tay sau lưng, thong thả đi hai bước, rồi mới lên tiếng:
– Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ, phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ. Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.
Những người đang ngồi đây có lẽ đối với kì trân dị bảo thường không biết rõ, nhưng đối với thi từ thì tuyệt đối là người trong nghề. Nghe Hứa Tiên ngâm xòn bỗng lặng đi một lát rồi mới ầm ầm khen ngợi.
Phan tổng đốc lớn tiếng khen:
– Hay cho câu: “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.” Câu này vừa ra, chư từ vô vị. Minh Ngọc làm Cửu trương ky dã kinh tài tuyệ diễm, hôm nay mới biết người giỏi còn có người giỏi hơn. Văn Thụy ah, vận khí của ngươi ta cũng muốn hâm mộ rồi, thiên cổ hậu nhân cũng phải ngưỡng mộ mà nhớ rõ ngày hôm nay.