Vài bóng người dọc theo mái hiên nhảy tới, bộ dạng mau lẹ như chim yến, trong nháy mắt đã tới. Hứa Tiên nắm chặt Ngũ Lôi phù trong ngực, trong mắt bắt đầu trở nên đạm mạc, hắn không có ý định chạy trốn mà muốn giết hết người đang tới.
Bên cạnh có người kéo cánh tay hắn nói:
– Đi, đừng tùy tiện sát nhân.
Một kéo này phảng phất đem Hứa Tiên từ trong trạng thái kì dị đó tỉnh lại, Hứa Tiên nhìn lại là Ngư Huyền Cơ, lại liếc mắt nhìn thi thể trên đất, thở dài một hơi hắn theo Ngư Huyền Cơ đi vào một cái hẻm nhỏ bên cạnh. Duẩn nhi được Ngư Huyền Cơ ra hiệu đã dung nhập trong dòng người rồi.
Sở Kiếm Hùng thấy thư sinh kia trốn trong ngõ nhỏ thì chau mày nói:
– Đuổi theo!
So với trên đường lớn thì cái hẻm nhỏ này cực kì yên tĩnh, phảng phất là một cái thế giới khác. Hai mặt tường màu đen cùng mặt đường trải đầy bàn đá xanh, chỉ có bầu trời bao la màu cam cô độc. Hứa Tiên ngưng mắt nhìn, phảng phất như có từ cổ chí kim.
Một hồi tiếng bước chân dồn dập đánh vỡ sự yên lặng vốn có.
Ngư Huyền Cơ bị Hứa Tiên lôi kéo, mặt nạ chẳng biết đã mất lúc nào lộ ra dung nhan tuyệt mỹ. Chỉ là giờ phút này, vài sợi tóc đã bay loạn trên trán, nàng thở hào hển lộ ra vẻ mệt mỏi. Tuy rằng tu luyện pháp môn cao thâm, nhưng thể lực vẫn chỉ tương đương với nữ tử tầm thường. Từ lúc biết tính toán mệnh số cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ chật vật như thế.
Hứa Tiên thấy trong lòng đau xót giận dữ, hắn lập tức dừng bước lại. Ngư Huyền Cơ không thể tự chủ nhào vào trong lòng ngực của hắn, thở dốc một chút. Hứa Tiên một tay đỡ eo nhỏ của nàng, một tay cầm ra Ngũ Lôi phù, trong mắt hiện lên vẻ lạnh như băng.
Ngư Huyền Cơ cầm lấy tay của hắn nói:
– Đừng, coi như ta cầu xin ngươi, nhân quả sát nhân rất nặng.
Giờ phút này dù cho tư thái của hai người có thân mật, nàng cũng bất chấp rồi. Người tu đạo không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không giết người, bởi trong đó liên quan đến công đức nhân quả ai cũng không muốn gánh chịu. Mà Hứa Tiên chuẩn bị Ngũ Lôi phù loại đại sát khí, người bình thường cường thịnh tới mấy cũng chỉ là thân thể huyết nhục, một tấm phù xuất ra thì không ai sống nổi. Phàm nhân sợ quả, Bồ Tát sợ nhân chính là như thế.
– Tiểu tử, giao hộp gấm ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Nơi cuối cùng của hẻm nhỏ có một kẻ dùng thanh âm hùng hồn quát, hòa thượng kia mang theo Thiết Bổng nhanh chóng chạy đến.
Hứa Tiên nhìn Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ lại ôm tay hắn. Hứa Tiên thở dài móc ra một đôi Thần Hành Phù dán vào đùi, ngồi xổm người xuống đối với Ngư Huyền Cơ nói:
– Mau lên đây.
Ngư Huyền Cơ không khỏi do dự, lần trước cầm tay dạy hắn ghi phù đã biết da thịt thân cận không phải là tư vị tốt, nếu phải tựa vào lưng hắn thì đây chẳng phải là…
Cung thủ được xưng Thần Vũ Tiến dọc theo mái hiên đuổi theo, ánh mắt hắn tập bắn tên vô cùng tốt, rất xa liếc nhìn thấy Ngư Huyền Cơ, cười quái dị nói:
– Tiểu nương tử này là của ta, các ngươi dừng ai tranh đoạt.
Hứa Tiên cắn răng một cái, muốn đứng dậy trở về đánh chết đám vương bát đản này thì một cỗ thân thể ấm áp đã ghé vào trên lưng hắn, bên tai vang lên thanh âm của Ngư Huyền Cơ:
– Đi mau!
Nhiệt khí đập vào mặt, hương khí xông vào mũi. Khi Ngư Huyền Cơ hoàn toàn dán trên lưng Hứa Tiên thì hai người cũng nhịn không được trong lòng rung động một chút.
Hứa Tiên đứng dậy, lưng cõng Ngư Huyền Cơ điên cuồng chạy đi,những người đằng sau đột nhiên sững sờ. Người này sao lại chạy nhanh như thế:
– Mau đuổi theo, đừng để cho hắn chạy thoát.
Trong hẻm nhỏ tối đen, Hứa Tiên chạy như bay, trong lòng cũng không có gì hoảng sợ lo lắng mà chỉ nghĩ: Ép lão tử thì ta cho toàn bộ các ngươi đi uống trà với Diêm vương gia.
Chỉ là thân thể ấm áp mềm mại sau lưng khiến cho hắn suy nghĩ lung tung không ngừng. Áo xuân đơn bạc, hai người có chút đổ mồ hôi, dán cùng một chỗ gần như có thể cảm nhận được thân thể đối phương từng cái phập phồng, mỗi một lần đều rung rung.
Ngư Huyền Cơ cảm giác toàn thân mình cũng muốn thiêu đốt, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ muốn nhỏ nước. Hối hận, oán trách, xấu hổ đủ loại cảm xúc trong lòng quấy thành hỗn loạn, người dưới thân như là một đốm lửa đem nồi cháo là nàng nấu sôi trào không ngớt.
Nếu không phải Hứa Tiên quấy nhiễu cảm ứng của nàng thì làm sao mà ngay cả nguy hiểm này cũng không tính ra? Nhưng giờ phút này oán cũng tốt, trách cũng tốt hối hận thì đã muộn. Người đuổi theo phía sau tuy rằng bị kéo xa chút, nhưng đều có khinh công cũng không thể cắt đuôi bọn họ.
Hứa Tiên đột nhiên ngẩng đầu thấy một đầu yên long bay thẳng đến chân trời, lại nhìn phía tây có một cái. Nguyên lai quân tốt thủ thành, nha sai tuần thành không kịp đuổi tới. Chợ đèn hoa toàn thành bị thế lửa lớn lan tràn, đúng là một hồi tai họa. So với chuyện hỏa hoạn thì mấy tên trộm đương nhiên khó có vị trí trọng yếu, khó trách người đuổi theo phía sau không sợ hãi như thế.
Lửa giận trong lòng Hứa Tiên dâng lên ngập trời, trong lòng thiêu đốt hừng hực. Những người này vì tiền tài lại làm ra chuyện như thế.
Vừa đúng lúc này, trong hẻm nhỏ tối đen đột nhiên có một đoàn ánh sáng, một cái đèn lồng tỏa ra ánh sáng chiếu sáng xung quanh. Nơi này có mấy cái bàn ghế dài, chung quanh là khói trắng nghi ngút. Dường như là một sạp hàng bán đồ ăn, lão bản cũng không biết chạy đi đâu rồi, chỉ còn có một nam tử lưng hùm vai gấu đưa lưng về phía hai người đang sì sụp ăn uống.
Hứa Tiên ngừng bước chân, buông Ngư Huyền Cơ trên lưng xuống, hắn nói bằng giọng chém đinh chặt sắt:
– Những người tội ác cùng cực bậc này, ta không thể không giết.
Thân thể Ngư Huyền Cơ mềm nhũn dùng sức đứng lên, nhìn thấy thần sắc của hắn thì biết không thể nào ngăn cản được nữa. Trong lòng nàng cũng có chút may mắn hắn không có chú ý khuôn mặt đỏ bừng của mình.
– Hay cho câu không thể không giết, mời quân an tọa, mấy người này nhường cho tại hạ như thế nào?
Nam tử đang ăn quay mặt lại cười nói với Hứa Tiên.
Hứa Tiên sững sờ, việc này cũng có người tranh đoạt sao? Đại hán này nhìn có hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp nhau ở nơi nào, chỉ là Hứa Tiên lại vô ý thức không coi hắn như địch nhân.
– Vị huynh đài này, ngươi đi nhanh đi, người phía sau đều biết võ công, tại hạ cũng biết chút Huyền Môn pháp thuật mới có thể chống đỡ.
Thân Đồ Trượng biết rõ trạng thái Hứa Tiên nên lơ đễnh, thấy vậy Hứa Tiên đồng dạng can đảm, còn nhiều thêm vài phần nhân khí thì càng vui mừng. Mời hai người ngồi, hắn lấy hai chén mì hoành thánh cho họ rồi cười nói:
– Kĩ năng của giang hồ có điểm hơi khác. Mời quân an tọa nhìn xem thủ đoạn của tại hạ như thế nào.