Hào khí rất nhanh nhiệt liệt, Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Tây Vương Mẫu cùng ngồi trên bậc thang, chơi trò đánh bạc uống rượu, mỗi khi có thắng bại liền uống cạn một chén rượu, bên cạnh có nữ tiên vây quanh, lại hoan hô. Chén rượu không còn thì đã rót đầy.
Quỳnh tương ngọc dịch vô cùng trân quý bị các nàng không quan tâm uống vào bụng, thời điểm uống cao hứng Cửu Thiên Huyền Nữ rút kiếm ra múa. Tây Vương Mẫu lập tức ra lệnh:
– Lấy thứ kia tới đây.
– Thứ gì?
Một nữ tiên gia nhập Dao Trì muộn nên không hiểu, Vân Mộng tiên tử cùng Bách Hoa tiên tử hiểu ý cười cười:
– Đây chính là thứ nương nương am hiểu nhất, đã nhiều năm không có biểu diễn qua, xem như các ngươi có phúc.
– Am hiểu nhất?
Chúng nữ tiên kinh ngạc.
Một lát sau một hàng nhạc cụ được mang tới, Tây Vương Mẫu cầm lấy xui đùi dã thú không biết tên làm dùi, gõ âm thanh như lôi đình, lại biến thành êm tai, còn không thua gì tất cả nhạc khí trên thế gian.
âm thanh của Chấn Thiên Cổ ấn chứa lực lượng và tiết tấu thần bí, làm cho đám nữ tiên cảm thấy tinh thần sảng khoái, hận không thể nhảy theo tiếng trống.
Cửu Thiên Huyền Nữ mỉm cười, cái trống này nàng lúc trước đã tặng cho Tây Vương Mẫu, chỉ dùng da trâu làm mặt trống, xương Lôi Thú cốt làm dùi, có thần lực không thể tưởng tượng nổi.
Tiếng trống cùng kiếm vũ tương giao hô ứng, thẳng đến khi tiếng trống ngừng, vũ đạo dừng, chúng tiên còn đang đắm chìm trong vui sướng cực độ.
Tây Vương Mẫu giống như say rượu thiếp đi, bị chúng nữ tiên đưa về trong nội cung.
Cửu Thiên Huyền Nữ cười to vài tiếng, bị Bách Hoa tiên tử kéo vào một cái bàn bên cạnh, lấy thần vật chơi mạt chược, mời nàng cùng chơi.
– Còn có cách chơi này?
Cửu Thiên Huyền Nữ cung kính không bằng tuân mệnh, lại nói:
– Không có tiền đặt cược chẳng phải là nhàm chán, thua thì phải cởi một món y phục.
Chúng tiên nữ khác đỏ mặt, cho dù đều là nữ nhân, nhưng làm sao có thể cởi áo dây lưng được chứ? Nhưng mà Cửu Thiên Huyền Nữ đã say mèm rồi, nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ mới chơi nên trong một lát đã thua, một đám nữ tiên ồn ào vui vẻ.
Cửu Thiên Huyền Nữ đứng dậy:
– Hảo hảo hảo, các ngươi đã muốn nhìn thì ta cởi cho các ngươi xem.
Nói xong thò tay cởi thắt lưng, săc mặt đám nữ tiên đỏ thẩm, sao có thể cho nàng thật sự làm như vậy, vội vàng ngăn lại, xem nàng cũng đã say, cũng đưa vào nội cung nghỉ ngơi.
Cửu Thiên Huyền Nữ vẫy lui mấy nữ tiên, một mình trở lại trong tẩm cung, nàng giống như say rượu ngã xuống đất, như nói mê:
– Nương nương, ta đau quá!
Vui vẻ trên mặt của nàng như tuyết tan, biến thành mặt mũi tràn đầy thống khổ, thân hình thon dài cuộn lại, giống như không thể thừa nhận nổi.
Một tiếng thở dài, thân ảnh Tây Vương Mẫu hiện ra, đem Cửu Thiên Huyền Nữ ôm vào trong ngực, mặt dán vào gò má của nàng:
– Đứa nhỏ ngốc, vì sao ngươi tốt với hắn như vậy!
– Nhưng hắn đang chịu khổ!
– Chẳng lẽ ngươi không phải sao?
Cửu Thiên Huyền Nữ lộ ra nụ cười tối nghĩa:
– Luân Hồi chuyển thế, quả thật không thú vị.
Tây Vương Mẫu nói:
– Quên hắn đi!
– Ta sợ ta làm không được.
– Không có sao, ta sẽ giúp ngươi.
Bỗng nhiên tay ao của Tây Vương Mẫu xuất hiện một vật, một cái bình nhỏ màu xanh da trời, giao cho Cửu Thiên Huyền Nữ.
– Đây là?
Cửu Thiên Huyền Nữ nắm bình nhỏ, cảm giác trong đó có nước chảy, cách thân bình còn có thể cảm nhận được lực lượng kỳ diệu bên trong.
Tây Vương Mẫu nói:
– Ngươi quá mức tự tin, còn cho rằng mình có thể làm được sao, chai này chứa Vong Xuyên chi thủy, chuẩn bị cho ngươi vào lúc này đấy.
Vong Xuyên chi thủy, tên của hắn chính là tác dụng, là linh dược khiến người ta quên đi. Thế gian có pháp thuật linh dược khiến người ta quên đi nhiều vô số, trong đó nổi danh nhất chính là Địa Phủ Âm Ti Mạnh bà thang, có thể làm cho hồn phách quên trí nhớ kiếp trước, một lần nữa Luân Hồi chuyển thế.
Có người đạo hạnh cao, có thể làm được chuyên này. Nhưng đó cũng không phải triệt để trừ khử đoạn trí nhớ này, chỉ đem trí nhớ phong bế tạm thời, vẫn có cơ hội nhớ lại.
Hơn nữa đối với Cửu Thiên Huyền Nữ là người tu hành cường đại, tu hành chi đạo chú ý tuệ tâm tươi sáng, không được phép có chút mông muội, phong bế trí nhớ hiện gữu lừa người dối mình.
Vong Xuyên chi thủy thì khác, tác dụng của nó không phải là phong bế, mà là triệt triệt để để tẩy trừ. Cho nên bình Vong Xuyên chi thủy này đối với người tu hành mà noi, là linh dược còn khó tìm hơn kim đan cây bàn đào. Bởi vì thân thể huyết nhục khó mà miễn trừ chấp niệm, có lẽ là đối với người nào đó, có lẽ là đối với chuyện gì.
Chấp niệm quá sâu, sẽ trở thành ma chướng, ngăn cản người ta tu hành.
Tuy có rất nhiều thế hệ đại trí tuệ đại nghị lực, có thể thông qua khổ tu cùng hiểu ra, đem phiền não hóa thành bồ đề. Nhưng có những người không nhìn ra không bỏ xuống được, cuối cùng nhất không thể tiến thêm, thậm chí ma niệm bộc phát từ nay vẫn lạc. Lúc trước Pháp Hải nếu uống một ngụm quên mất cừu hận với Bạch Tố Trinh, cùng quên đi lời thề của mình, ít nhất có thể tránh khỏi mấy trăm năm khổ tu.
Cửu Thiên Huyền Nữ cầm chặt bình nhỏ, trong nội tâm rung rung một hồi, chỉ cần có thể tẩy đi đoạn trí nhớ này, nàng hiện giờ quên mất thống khổ, đều không cần tồn tại, nàng lại biến thành Huyễn Nữ trước kia, Huyền Điểu tự do.
Cửu Thiên Huyền Nữ nhắm mắt trầm ngâm một chút, đem Vong Xuyên chi thủy cất vào trong ngực, chân thành nhìn Tây Vương Mẫu nói:
– Cảm ơn!
Tây Vương Mẫu nói:
– Không có ý định uống hiện giờ sao? Hay là không muốn quên.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
– Ta muốn bằng vào lực lượng của mình cho dù thật muốn uống, cũng phải hoàn thành chức trách của ta.
Tây Vương Mẫu nói:
– Chức trách gì?
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
– Lựa chọn thiên hạ chi chủ, nhanh chóng bình định loạn thế, không cho khổ tâm hắn đầu nhập uổng phó, đây cũng là chuyện cuối cùng ta làm cho hắn.
– Ngươi đã có chọn lựa thích hợp rồi sao?
– Đúng vậy a, cũng là nữ tử.
Tiểu Thanh đang tu hành trong phòng, bỗng nhiên trong nội tâm xuất hiện lo lắng, rốt cuộc không cách nào tu hành được nữa. Đi ra khỏi phòng nhìn qua hướng Lôi Phong tháp.
Phật quang màu vàng chói mắt kia có lẽ phàm nhân không nhìn thấy, nhưng đối với người tu hành như nàng mà nói cơ hồ như mặt trời chói mắt. Chợt nội tâm của nàng lo lắng, nhớ tới Bạch Tố Trinh đã từng nói đủ chuyện với nàng, về lời thề Lôi Phong Tháp, lập tức liều lĩnh bay về phía Tây Hồ.
Trong chớp mắt đã hóa thành hào quang màu xanh đi tới trước Lôi Phong Tháp, trong nội tâm cảm ứng càng chính xác, nàng hô to:
– Tỷ tỷ, tỷ tỷ!
Bạch Tố Trinh đang ngồi trong tháp nghe thấy âm thanh này ngẩng đầu lên nói:
– Thanh nhi!
Tiểu Thanh muốn xông vào trong tháp, một tầng kim quang chợt sáng lên, đem nàng ngăn cản ở bên ngoài, nàng vội nói:
– Tỷ tỷ, đây là chuyện gì, Hứa Tiên đâu rồi?
Bạch Tố Trinh trầm mặc một lát, rốt cục đem chuyện xảy ra nói lại..
Tiểu Thanh nghe thấy liền tức giận:
– Tỷ tỷ, ta hiện tại cứu ngươi ra ngoài.
Lập tức vận chuyển pháp lực, muốn phá vỡ Lôi Phong Tháp.