Sau khi triều đình bình định hồng cân quân, Hàng Châu là thành phố lớn, rất nhanh khôi phục náo nhiệt như trước kia, mọi người thỏa thích du xuân du ngoạn, giống như đã quên chiến loạn cách đây không lâu.
Có người lên tiếng trêu đùa:
– Đạo Tể ngươi mặc quần áo này làm gì? Còn lĩnh một đám la hán giả ngốc tới đây, cũng không sợ phật tổ một đạo kim quang thu yêu nghiệt các ngươi sao!
Lời ấy làm mọi người cười to.
Đạo Tể hòa thượng cười ha hả nói:
– Chúng ta cần phải đi tây phương cực lạc!
– Thế giới tây phương cực lạc ở nơi nào?
– Đương nhiên là chỗ của phật tổ!
Có người ngả ngớn trêu đùa vài câu, cửa lớn Hứa phủ mở ra, mười tám hòa thượng đứng lên, đứng nghiêm.
Mọi người nghị luận nhao nhao, có người hiểu chuyện nói:
– Nghe nói Hứa đại nhân trở về, đoán chừng là thỉnh hòa thượng cầu thần thỉnh phật, nhưng thỉnh người nào không tốt, lại thỉnh mười tám la hán tặc ngốc tới, chậc chậc!
Trong phòng khách Hứa phủ, rốt cuộc Hứa Tiên dưới sự thúc dục của Bạch Tố Trinh có cảm giác lưu luyến không rời, hỏi:
– Các ngươi muốn làm gì?
Hàng Long La Hán chuyển thế Đạo Tể hòa thượng nói:
– Chúng ta muốn đi theo tùy tụng phật tổ, thỉnh Đại Đế thành toàn!
Hứa Tiên khẽ giật mình, cảm thấy hứng thú, nói:
– Đại Đế? Ta chính là Đại Đế gì?
Sau khi hắn vượt qua Thiên Tiên, cũng có tư cách có danh xưng.
– Ngự Môn Đại Đế!
Khóe mắt của Hứa Tiên co lại, Tiểu Thiến cùng Vân Yên bưng trà đi tới “PHỤT” một tiếng, quay đầu đi, vai run run không thôi.
…
Một cái bàn dài được đặt ra, vừa ngồi xuống, một người đi qua.
Ngự Môn Đại Đế Hứa Tiên, người đi tới chính là Lữ Động Tân, hai người sắc mặt nghiêm túc.
Hứa Tiên nói:
– Quyết định sao?
Lữ Động Tân nói:
– Vâng!
– Ngươi không hối hận?
– Đương nhiên.
– Ta còn khuyên ngươi một tiếng, không bằng đợi tới khi vượt qua đại thiên kiếp rồi đi!
– Không cần khuyên nữa, thiên kiếp có thể hàng lâm ở bên kia, người ở đằng sau còn chờ sốt ruột.
Sau lưng Lữ Động Tân thì có một hàng dài, có tăng có đạo, nữ có nam có, có người hô:
– Đạo hữu phía trước nhanh một chút.
Tiểu Thiến cười dịu dàng nói:
– Vậy thì mời dời bước bên kia, đứng ở bên ngoài.
Lữ Động Tân nói:
– Đứng ra ngoà|?
– Ngươi tính khi nào xuất phát? Y bát do ai kế thừa? Lưu lại động phủ làm sao bây giờ, những chuyện này không thể vô ý. Mặc dù ngài đi, nhưng Chung Nam sơn nhất mạch truyền thừa không thể gián đoạn, nói không chừng còn có nhân tài mới xuất hiện, ví dụ như thần ấn cần mang đi, mang đến Linh Giới thì chẳng phải quá lãng phí, những vật này bề ngoài đều có, ngài cẩn thận một chút!
Tiểu Thiến nhẹ giọng nói ra, đã đem giấy bút giao cho Lữ Động Tân.
Lữ Động Tân vò đầu một hồi, đã thấy Thần Tiên quen biết đang ghé vào mặt bàn, hắn viết lối chữ khải, thỉnh thoảng cắn đầu bút khổ tư một hồi.
Hứa Tiên đem đạo phật hai tổ cùng một đám Thiên Tiên đi về Linh Giới thông cáo thiên hạ, không mấy ngày thì một đám tiên phật đi tới cửa, muốn đi về Linh Giới.
Cái gọi là Linh Giới, chính là mặt ngoài, ý là thế giới có linh khí, là Hứa Tiên suy nghĩ rất lâu rồi quyết định, dù sao chỉ là tinh cầu khác, cũng quá khoa học viễn tưởng một chút. Lúc này gọi là Linh Giới, đợi hai vị đại năng kia ngây ngốc ở Linh Giới chán, thời điểm kiếm được nơi tốt hơn thì kêu là Tiên Giới.
Bởi vì người quá nhiều, trước sau có khác. Hơn nữa mỗi một lần mở ra Linh Giới chi môn đều cần tốn hao lực lượng của Hứa Tiên, mà tòa Linh Giới chi môn trừ Hứa Tiên là Thiên Tiên ở biên giới Đại La Kim Tiên mở ra, không thể phó thác cho người nào khác.
Hứa Tiên vừa rồi thành lập chỗ ghi danh Linh Giới, làm tốt công tác Ngự Môn Đại Đế.
Hứa Tiên uống một ngụm trà nói:
– Vị kế tiếp!
Một lão đạo râu dê nhìn Hứa Tiên thi lễ, nói:
– Bần đạo tham kiến Ngự Môn Đại Đế!
Hứa Tiên nhìn hắn một cái:
– Cửa này chỉ có người tu vi ngoài Địa Tiên mới có thể thông qua, chờ ngươi vượt qua tiểu thiên kiếp, trở thành Địa Tiên rồi nói sau!
Tuy Linh Giới chi môn này là pháp bảo cực kỳ huyền diệu, nhưng cũng không phải ai cũng tùy ý đi qua.
Lão đạo ảm đạm thất sắc.
– Ngộ tính của bần đạo nông cạn, thiên địa linh khí hiện giờ mỏng đi rất nhiều, cuộc đời này chỉ sợ vô duyên nhìn đại đạo.
Hứa Tiên nói:
– Đạo hữu cũng không cần quá mức lo lắng, sau khi rất nhiều tiên phật rời đi, tự nhiên sẽ có nhiều động thiên phúc địa lựa chọn, mà linh khí thiên địa cũng sẽ từ từ khôi phục. Sau khi đại bộ phận thần tiên đi tới Linh Giới, động thiên phúc địa còn lại cũng phân phối theo nhu cầu, cũng truyền thừa đạo tu hành.
Thiên địa linh khí được nhật nguyệt tinh hoa chiếu gọi nên từ từ khôi phục, bởi vì thần tiên quá nhiều cho nên cung không đủ cầu, mà người tu hành tu vi càng cao tiêu hao linh khí càng lớn. Hứa Tiên thông qua kế thừa Đâu Suất Cung cũng tìm hiểu tư liệu của đạo tổ, nếu như đem người tu hành ngoài Địa Tiên đưa tới Linh Giới, linh khí trên thế gian này sẽ chậm rãi khôi phục.
Đây cũng là trách nhiệm Hứa Tiên dừng lại ở thế giới này, đạo tổ lưu lại Đâu Suất Cung là thành thị khổng lồ, cũng không phải là nơi thí nghiệm, mà là một trận thế gia tốc sinh linh lực, đương nhiên cũng cần người tu hành tiêu chuẩn như Hứa Tiên giữ gìn.
Bởi vì thế giới này cũng không phải bị hai vị kia vứt bỏ, dù sao Thần Tiên cũng là người, Linh Giới chưa hẳn có tính mạng như nhân loại, mặc dù Thiên Tiên có pháp lực ngập trời, cũng chỉ cần có thời gian thích ứng, mà thế giới này trở thành căn cứ trọng yếu.
Trên mặt lão đạo sĩ vui vẻ, tuy linh sơn trong thiên hạ rất nhiều, nhưng đại bộ phận do thần tiên tu vi cao thâm chiếm cứ, nếu như tiên phật đều đi nhiều, tự nhiên còn lưu lại không ít chỗ cho Nhân Tiên như hắn, vì vậy thiên ân vạn tạ lui xuống.
Tất cả công việc tiến hành đâu vào đó, thẳng đến lúc chạng vạng tối, một lão tăng đi tới trước mặt Hứa Tiên chắp tay trước ngực thi lễ, bên cạnh mang theo một quái vật đầu sư tử:
– Hứa thí chủ, bần tăng muốn đi theo phật tổ, có nhiều thứ cũng nên vật quy nguyên chủ.
– Địa Tàng Vương Bồ Tát!
Hứa Tiên lập tức đứng dậy hoàn lễ, trong nội tâm khoan thai thở dài, lúc ban đầu hắn từng suy nghĩ nên dùng biện pháp gì thu hồi Địa Phủ.
Sau đó trên đầu của Hứa Tiên gia tăng danh hiệu, Hạo Thiên Đại Đế vừa đi, thiên đình cũng là quần long vô thủ, hơn mười tông chủ đạo môn tạm thời do Hứa Tiên làm chưởng môn, giúp bọn hắn tìm kiếm phù hợp đệ tử đem nhà mình đạo pháp truyền thừa xuống dưới.
Rốt cuộc Hứa Tiên cũng nếm thử cái gì gọi là “Thượng thiên hạ địa, Duy Ngã Độc Tôn “, nhưng cảm thấy quá phiền nhiễu, hận không thể về nhà tiếp tục ngủ, cũng may hắn có thời gian, có thể chậm rãi đi làm những chuyện này.
Mà việc cấp bách cũng chỉ có một, tiễn đưa đám tiên phật này đi Linh Giới.
Mười ngày sau, trong Đâu Suất Cung.
Tiên phật sợ hãi thán phục sự thần kỳ của đạo tổ, Hứa Tiên đã đi tới đỉnh cao nhât của tháp, Linh Giới chi môn cần thiết linh lực kinh người, nhưng cũng không cần nhiều sức lực của hắn.