Mà Đâu Suất Cung đã bị đạo tổ cải tạo thành trận thế sản sinh linh lực cực lớn, tuy thiên địa to như vậy, chút linh lực này biến thành nhỏ bé, nhưng mà linh lực trong Đâu Suất Cung nồng đậm kinh người.
Hứa Tiên liền mượn nhờ những linh lực này lại một lần nữa cửa Linh Giới chi môn mở ra, tiên phật không chút do dự, hóa thành một đạo quang vũ, bay vào trong vòng xoáy Linh Giới chi môn.
Hứa Tiên nhìn qua cánh cửa, bỗng nhiên mở miệng nói:
– Phải đi sao?
Ở sau lưng hắn không xa, xuất hiện một đám nữ tiên, cầm đầu đương nhiên là Cửu Thiên Huyền Nữ, nàng trái ôm phải ấp trở lại sinh hoạt như trước, nàng đi đến bên cạnh Hứa Tiên, cùng hắn nhìn qua cánh cửa to lớn này, mở miệng nói:
– Đúng vậy a, nương nương ở bên kia đang chờ, cây bàn đào cũng cần linh khí duy trì.
Hứa Tiên đã sớm chú ý tới trong một đám nữ tiên kiều diễm, có một lão bà tóc bạc vẻ mặt hồng hào, trên người tản ra mộc linh chi lực nồng đậm, mặc dù là hắn khẽ hít vào một hơi cũng cảm thấy thoải mái, biết rõ đây chính là hóa thân của cây bàn đào, hiện ra tư thái lão thái, chỉ sợ không phải là do người ta yêu thích, mà là linh lực cung cấp không đủ.
Với tư cách là thần mộc duy nhất trên đời có công dụng kéo dài duyên thọ, trạng thái của nàng quyết định tuổi tác của đám Thiên Tiên.
Lão bà bà đi tới bên cạnh Hứa Tiên, lật tay lấy một quả bàn đào trong veo như nước, đặt ở trong bàn tay Hứa Tiên.
Hứa Tiên cười nói tạ.
Lão bà bà lại nói:
– Đây không phải cho ngươi ăn.
Ngay sau đó nàng hít sâu một hơi, đem linh lực nồng đậm trong Đâu Suất Cung như trường kình hấp thủy.
Một màn làm cho người ta ngạc nhiên xuất hiện, trên mặt nàng giăng khắp nếp nhăn đang nhanh chóng ít đi và biến mất, thân thể cong xuống cũng thẳng lên, không bao lâu đã biến thành bộ dáng thiếu phụ bốn mươi.
– Nếu trồng ở nơi này, nói không chừng cũng có thể nở hoa kết quả.
Mỗi một cây bàn đào đều có một hạt đào, đã từng có vô số người ý định trồng nó thành cây, nhưng đều dùng thất bại mà chấm dứt, trừ Côn Lôn Sơn ra, không còn nơi nào chứa được thần mộc như vậy, cho dù là linh mạch của ngũ nhạc sơn, sợ rằng chưa nở hoa, linh lực trong sơn mạch đã bị rút sạch.
Hứa Tiên gật gật đầu, đem quả bàn đào quý trọng này đặt vào trong ngọc bài, nếu như trồng ở đây có thể thành công a.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
– Xuất phát!
Nữ tiên nhao nhao bay lên trời, bay vào vòng xoáy vô tận.
Hứa Tiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói tiếng:
– Gặp lại!
Hôm nay từ biệt chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, hôm nay nghĩ đến, nữ tử tiêu sái này đã trợ giúp hắn rất lớn.
Nhưng khi hắn mở mắt ra lần nữa, lại phát hiện Cửu Thiên Huyền Nữ còn đứng bên cạnh hắn, giống như đang chào từ biệt đám nữ tiên kia, không khỏi có chút kinh ngạc.
Cửu Thiên Huyền Nữ cười nói:
– Như thế nào, cảm thấy kỳ quái sao? Linh lực của ta hiện giờ vừa khôi phục, hơn nữa Dao Trì Tiên Cung còn có nhiều tỷ muội tu vi chưa đủ, còn không có rời khỏi ta dạy dỗ, đương nhiên cần lưu lại một thời gian ngắn.
Hứa Tiên nói:
– Ah, như vậy cũng tốt.
– Nói thực ra, ngươi vừa rồi có chút không nỡ sao?
– Không có.
– Thực sao?
– Ta nói không có!
– Đừng thẹn thùng mà!
Vì vậy trong thiên hạ, tiên phật đã ngoài Địa Tiên đã rời đi, rốt cuộc thế giới của Hứa Tiên cũng thanh tỉnh lại.
Trong cuộc sống hàng ngày, giậc hồng cân đã bị triều đình dọn dẹp, thế cục thiên hạ quay về yên ổn, Phan Ngọc suất quân đắc thắng trở về, danh tiếng thái thịnh.
Nhưng trong kinh thành, vương triều thay đổi, mưa gió sắp đến áp bách làm nhiều người thở không nổi.
Trong Khôn Ninh cung tĩnh mịch, một tiểu thái giám vội vàng đi vào bên ngoài màn che, lại hết sức phóng nhẹ bước chân, giống như sợ đánh vỡ yên lặng.
Thái hậu nương nương đứng dậy, nói:
– Thế nào, Nhu Gia nàng… Nàng hồi âm sao?
Tiểu thái giám vẻ mặt đau khổ nói:
– Nương nương, tiểu nhân vừa bị ngăn ở cửa cung, tin tức không truyền ra ngoài được.
Thái hậu nương nương chán nản ngồi xuống:
– Tốt cho Phan Ngọc!
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình một ngày kia lại phải nhờ Nhu Gia đi cầu tình, thực sự càng nghĩ càng hiểu, vương triều Chu gia đại thế đã mất. Những ngày này khi Phan Ngọc chiến thắng quay về, đại thần trong triều đã có hơn phân nửa quy hàng Phan gia, người âm thầm vụng trộm nhiều vô số kể, một thanh lợi kiếm đang treo lên đầu hai nhà Chu Doãn, chẳng biết lúc nào sẽ biến thành máy chảy thành sông.
Tiểu hoàng đế mở to hai mắt nhìn qua màn này, nhìn qua bọn cung nữ thái giám kinh hoàng, nhận thức cảnh tượng vương triều bị diệt, nhưng hắn chẳng những không cảm thấy sợ hãi, trong nội tâm lại sinh ra cảm giác hiểu ra, lẳng lặng hiểu rõ hưng suy biến ảo của thế gian, sinh tử thoải mái, một tia linh lực yếu ớt đang lưu động trong cơ thể.
Người trong hoàng cung ăn bữa nay lo bữa mai, thời điểm ngủ thực bất an ngủ, thân đang ở trong gió lôc, nhưng tiểu hoàng đế vô cùng bình tĩnh, hắn cũng không che dấu chuyện mình tu đạo, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, dùng một loại giọng diệu thành thục không phù hợp với tuổi của mình, nói:
– Mẫu hậu không cần sầu lo, ngươi, ta, tỷ tỷ sẽ không có việc gì, hết thảy sẽ trôi qua thôi.
Trong nội tâm thái hậu nương nương buồn khổ rơi lệ:
– Ngươi đứa nhỏ này, còn chưa hiểu nhân tâm hiểm ác.
– Ngộ tính của ngươi vượt qua dự kiến của ta, rất tốt!
Tiểu hoàng đế được nghe được âm thanh này, đột nhiên đứng lên, kinh hỉ nói:
– Sư phụ!
Thân ảnh Hứa Tiên từ hư hóa thật, nói:
– Ngươi đã gọi ta một tiếng sư phụ, vậy thì đi theo ta, vấn đỉnh đạo trường sinh!
– Ân!
Tiểu hoàng đế trịnh trọng gật đầu, cúi đầu xuống phát hiện long bào óng ánh đã đổi thành một thân đạo bào.
Thái hậu nương nương bắt lấy tay của hoàng đế:
– Đợi một chút, hoàng nhi, chẳng lẽ con muốn bỏ ta mà đi, Hứa Tiên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì mẫu tử chúng ta.
Hứa Tiên nói:
– Nương nương có cả đời phú quý, Nhu Gia sẽ tận hiếu với người, chỉ là đường của bọn họ còn dài!
Sau gần tháng, một đạo chiếu thư bố chiếu thiên hạ, hoàng đế bệ hạ tự nhận đức hạnh chưa đủ, thích thú đem ngôi vị hoàng đế nhường lại cho Đại tướng quân Phan Ngọc, Đại tướng quân liên tục khiêm nhượng rồi tiếp chỉ, đăng cơ xưng đế, phong Nhu Gia làm hoàng hậu.
Ngày đó trong thành Trường An, có vô số người thấy tận mắt một con kim long vờn quanh hoàng thành, rơi vào trong hoàng cung, chứng tỏ đã thay đổi thiên hạ, khiến cho thế nhân kính phục, âm thanh phản đối ít đi.
Phan Ngọc vặn gãy bút lông sói:
– Mang thai!
Rồi sau đó giống như không có gì xảy ra, đem đoạn bút ném xuống, nhưng đã không tiếp tục viết.
Hứa Tiên nói:
– Đúng vậy a, lần trước ta không phải nói cho nàng biết sao? Nhờ có nó mới vượt qua cửa ải này.
Nàng đã phong Hứa Tiên làm hộ quốc công, thời điểm này đang cùng Phan Ngọc thương nghị vận mệnh của quốc gia, nhưng trong đầu của Phan Ngọc lúc này đang bồi hồi hai chữ kia, bị Hứa Tiên nói làm tỉnh lại, nói ra:
– Thời điểm không còn sớm, trẫm muốn đi ngủ.
Hứa Tiên nói:
– Sớm như vậy!
Phan Ngọc nói:
– Tối nay xin mời Hứa ái khanh cùng trẫm cùng trò chuyện qua đêm.
Bỗng nhiên Hứa Tiên hiểu ý, cười ôm lấy Phan Ngọc, nói:
– Thần tuân chỉ.
– Các ngươi không được phép gạt ta!
Thân ảnh Nhu Gia công chúa nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt không cam lòng nhìn qua bọn họ.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc cùng thở dài.
Huyền Ky đạo quang, Ngư Huyền Ky cũng đang xem mạch cho Bạch Tố Trinh, cũng kỳ quái hỏi:
– Ngươi không tự biết được sao? Hơn nữa các ngươi tu hành là bói toán, loại chuyện này cần gì hỏi ta.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau, Bạch Tố Trinh ngượng ngập nói:
– Nhưng mà đã qua mấy tháng rồi.
Bụng của nàng vẫn trơn nhẵn như luc ban đầu, không có chút bộ dáng hoài thai.
Ngư Huyền Ky nói:
– Các ngươi cũng không phải phàm nhân, đương nhiên không có khả năng hoài thai chín tháng.
Hứa Tiên vội hỏi:
– Đại khái cần bao nhiêu thời gian mới sinh ra?
Nhưng hắn đã chuẩn bị tâm lý thật lớn, đang chuẩn bị làm phụ thân.
Ngư Huyền Ky nói:
– Để ta suy tính một chút.
Nàng yên lặng bấm đốt ngón tay một phen, sắc mặt cổ quái, sau đó bình tĩnh nói:
– Từ tốc độ suy diễn, ít nhất cần ngoài một ngàn năm.
Hứa Tiên nói:
– Một ngàn năm, ngươi không tính sai chứ?
Đứa nhỏ này là tồn tại siêu thoát mệnh số, ngay cả Lậu Tẫn Thông của Hứa Tiên cũng tính không ra, cho nên cầu trợ Ngư Huyền Ky, dùng phương pháp nguyên thủy nhất tính toán.
Ngư Huyền Ky nói:
– Hơn nữa chỉ là đoán chừng đại khái, đứa nhỏ này đồng thời kế thừa lực lượng của hai người các ngươi, chỉ sợ vừa ra đời đã có lực lượng vượt qua vô số tiên phật, kỳ tích thì đương nhiên phải cần thời gian rất lâu rồi.
Tuy trước đó đã có đoán trước, nhưng khi nghe xác định, Bạch Tố Trinh cảm giác mình sắp bất tỉnh, nói như vậy chẳng phải chờ đợi ngàn năm sao?
Hứa Tiên ngược lại thở ra một hơi, cười nói:
– Xem ra tiểu gia hỏa này cũng không vội nhìn thế giới này.
Bạch Tố Trinh nói:
– Như vậy cũng kiên nhẫn chờ thôi.
Hứa Tiên nói:
– Khá tốt chúng ta có thời gian, chờ cũng tốt.
Trong Đâu Suất Cung, một gốc cây đang từ dưới đất chui lên.
Giống như câu truyện trong cổ tích, vương tử cùng công chúa sinh hoạt hạnh phúc bên nhau.
Hết!