Tiên Quốc Đại Đế

Q.1 - Chương 3 - Thủ Đoạn

trước
tiếp

Lúc Diêm Xuyên đang quan sát mọi người thì ở phía xa xa đột nhiên truyền đến một hồi ầm ĩ kêu gào.

Có mấy tên tướng sĩ đang áp giải một nam tử mặc hoa bào đến.

– Làm gì vậy, ta la Thiếu chủ của Triệu gia, ta là Triệu Thiên Đức, đồ chó mắt mù? Mau thả ta ra nếu không ta sẽ chém chín tộc nhà ngươi!

Triệu Thiên Đức hung hăng mắng chửi đám tướng sĩ này. Sắc mặt đám tướng sĩ tuy rằng hơi khó coi nhưng cũng không hề buông ra mà cưỡng ép áp giải hắn đến trước nhà trúc.

Phía sau có tướng sĩ mang theo thi thể Mã cung phụng cùng với tám cái cờ hiệu.

– Ngươi tên gì, ta muốn chém chín tộc nhà ngươi!

Triệu Thiên Đức nói rất liều lĩnh.

Diêm Xuyên nhìn Triệu Thiên Đức đang hung hăng kiêu ngạo, hai mắt hắn hơi nhíu lại.

– Chém chín tộc? Ai cho ngươi quyền lợi này?

Diêm Xuyên nói ra với ngữ khí băng hàn. Hắn đã biết được thân phân cũng như địa vị của mình nên lập tức dựa giẫm vào đó.

Một tự Tịnh Kiên Vương, tuy rằng Diêm Xuyên rất phản cảm với cái tên này, nhưng mà nếu như dùng ở trên người mình thì lại không hề phản đối. Địa vị ngang hàng với Yến Đế, như vậy tương đối mà nói thì mình cũng là chủ của một quốc gia.

Luật pháp là vấn đề quan trong nhất của một quốc gia, không được phép khinh nhờn. Đứng đầu trăm tội chém chín tộc, chỉ có xúc phạm hoàng quyền mới có thể bị xác đinh là tội lớn chém chín tộc, hơn nữa tội này cũng chỉ Đế Vương mới có quyền hạ lệnh. Ở Đại Yến quốc cũng chỉ có Yến Đế, hiện tại tăng thêm một Diêm Xuyên mới có tư cách hạ tội lớn chém chín tộc. Một tên Thiếu chủ của Triệu gia? Cho dù hắn là gia chủ Triệu gia cũng không có tư cách tham gia vào.

Một câu nói của Diêm Xuyên lập tức để cho ánh mắt của Triệu Thiên Đức nhìn tới.

– A, nghiệt chủng. Diêm Xuyên, ngươi biết ta là ai, tốt nhất ngươi nên thả ta như vậy thì ta có thể xem như không có chuyện gì xẩy ra!

Triệu Thiên Đức vẫn nói với vẻ hung hăng kiêu ngạo như cũ.

– Vương gia, Triệu gia là đại tộc của Yến quốc ta. Gia chủ Triệu gia lại càng được phong làm Dị Tính Vương(Vương khác họ), có quyền cao chức trọng, thậm chí còn khống chế ba thành quân đội của Đại Yến quốc ta, hơn nữa đại bộ phận quân đội đóng quân cách đây không xa. Triệu Thiên Đực này tại Yến quốc cũng được phong Hầu tước gọi là Đức Hậu Hầu.

Trung niên thái giám liền lập tức giải thích cho Diêm Xuyên.

– Hắc hắc, ta nhớ rồi chứng bệnh mất trí nhớ kia của ngươi vẫn chưa khỏi, hàng năm đều phải mất đi trí nhớ một lần. Hiện tại đã biết rõ ta là ai? Mau mau thả ta nếu không đại quân của Triệu gia ta nhất định sẽ san bằng nơi đây!

Triệu Thiên Đức lại liều lĩnh nói.

Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Đức rồi trầm giọng nói:

– Đức Hậu Hầu, thân làm quan của Đại Yến lại coi thường Thiên gia đáng vả miệng! Hoắc Quang chấp hành hình phạt!

– Vâng!

Hoắc Quang đang quỳ một chân trên đất liền lập tức đứng dậy hai tay nắm chặt đi về phía trước.

– Ngươi muốn làm gì? Ai dám đánh ta, ta chém chín tộc nhà hắn!

Triệu Thiên Đức nói với hai mắt trợn tròn như muốn nứt ra.

– Ba!

Một dấu tay đỏ tươi xuất hiện trên mặt Triệu Thiên Đức.

– Ngươi dám đánh ta?

– Ba! Ba! Ba!…

Diêm Xuyên chưa nói dừng nên Hoắc Quang vẫn tiếp tục tát. Trong giây lát khuôn mặt của Triệu Thiên Đức đã sưng phồng lên, giọng nói không rõ ràng, vô cùng sợ hãi.

– Đừng đánh, đừng đánh!

Triệu Thiên Đức lập tức cầu xin tha thứ.

– Ba! Ba!…

Nhưng mà Hoắc Quang vẫn không ngừng.

– Van xin ngươi, đừng đánh, răng của ta rơi rồi, đừng đánh!

Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn, vẻ kiêu ngạo trước kia của Triệu Thiên Đức đã hoàn toàn bị đánh cho biết mất, trốn thì không thể trốn liền lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ.

– Dừng!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Hoắc Quang lập tức dừng tay, mà Triệu Thiên Đức thì quỳ ở trên mặt đát vừa lấy tay bưng mặt vừa hoảng sợ nhìn về Hoắc Quang. Mãi cho đến khi Hoắc Quang dừng tay thì hắn mới bỏ tay xuống, nhưng mặt cũng đã bị đánh cho không thành hình rồi.

Hắn vừa hoảng sợ vừa oán độc nhìn về phía Hoắc Quang.

Diêm Xuyên nhìn nhìn thi thể của lão đạo sĩ trên mặt đất bị ý chí của mình trùng kích với ánh mắt rất lạnh nhạt. Sau đó hắn trầm giọng nói:

– Nói đi, vì sao muốn hại ta, tất cả đều phải nói hết!

– Ta, ta bị người của Đại Trịnh quốc mê hoặc, ta bị lừa gạt, Vương gia xinh tha mạng!

Lần này Triệu Thiên Đức lập tức ngoan ngoãn nói.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Đức, miệng thì hiện ra một nụ cười lạnh nói:

– Đã đến tình trạng như bây giờ mà vẫn còn muốn gạt ta? Ta dễ lừa gạt như vậy sao? Đánh gãy một tay của hắn!

– Vâng!

Hoắc Quang trả lời một tiếng.

– Đừng!

Triệu Thiên Đức kinh sợ la lên.

– Rắc!

Cánh tay phải của Triệu Thiên Đức bị Hoắc Quang đánh gãy.

– A!

Hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết vậy.

– Nói!

Diêm Xuyên quát lạnh một tiếng.

Giờ phút này trong mắt của Triệu Thiên Đưc không phải là cừu hận nữa mà là kinh hoàng, ma quỷ, Diêm Xuyên này là ma quỷ, ma quỷ!

– Nói!

Hoắc Quang cũng nổi giận quát lên một tiếng để cho Triệu Thiên Đức giật mình một cái. Nhưng mà hắn vẫn cắn răng nói:

– Những câu kia của ta là thật, những câu…!

– Ah, Ta gét nhất là người khác gạt ta, đặc biệt là loại người như ngươi. Ngươi đã không muốn nói thật vậy thì… Hoắc Quang rút lưỡi của hắn!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

Rút lưỡi?

Hai con mắt của Triệu Thiên Đức lập tức trừng lớn. Một âm thanh không ngừng vang lên trong lòng ‘Hắn không dám, hắn không dám’.

Nhưng mà Hoắc Quang sao có thể để ý đến hắn chứ? Hoắc Quang giơ một tay nắm lấy cằm của Triệu Thiên Đức còn tay kia thì nắm vào đầu lưỡi của Triệu Thiên Đức.

– Ta nói, ta nói!

Triệu Thiên Đức kinh hãi la lên. Hắn đã hiểu Diêm Xuyêt thật sự không đùa, nếu như mình còn nói dối thì mạng nhỏ liền gửi lại nơi này a.

Diêm Xuyên nhẹ nhàng phất tay, Hoắc Quang liền kính phục đứng sang một bên.

Ánh sáng trong mắt Hoắc Quang lóe lên, trước kia hắn bị đày đến nơi này để bảo vệ cho Diêm Xuyên tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng mà trong lòng hắn vẫn không ngăn được hoang mang. Dù sao bảo vệ Diêm Xuyên thì tiền đồ của đời mình liền ngừng bước rồi, nhưng thủ đoạn cũng như biểu hiện lần này của Diêm Xuyện lại để cho Hoắc Quang thấy được một tia hy vọng.

Đại trượng phu phải bước đi ở trên thế gian, ai mà không muốn làm nên một phen sự nghiệp?

– Nói đi!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

– Vâng! Đoàn cung phụng của Đại Trịnh quốc mang theo đại quân tiến vào mảnh ‘Phong Cấm Sâm Lâm’ (rừng rậm phị phong kín) này cho nên gia chủ nhân cơ hội này liên hợp với cung phụng của Đại Trịnh quốc tiến hành giết ngài! Ta, ta chỉ là một người dẫn đường.

Triệu Thiên Đức run rẩy nói.

– Vì sao?

Diêm Xuyên lập tức nghi ngờ hỏi.

– Việc này là quyết định của gia chủ, bởi vì ngươi là một tự Tịnh Kiên Vương, ngươi là huyết thống của Diêm thị!

Triệu Thiên Đức vẫn còn run rẩy nói.

– Huyết thống của Diêm thị? Nói như vậy thì Triệu gia các ngươi muốn mưu triều cướp ngôi hả?

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

Dùng tâm trí Đế Vương của Diêm Xuyên ngày xưa thì lập tức nghĩ ra được điểm mấu chốt. Nếu như huyết thống của Yến Đế bị chém giết hết thì dòng chính của Đại Yến liền chỉ còn lại chính mình, bây giờ trước tiên giết mình liền chấm dứt đường lui của Đại Yến giá họa cho Đại Trịnh quốc, như vậy càng có thể mê hoặc được Yến Đế. Hơn nữa, nếu như mình chết thì cũng có thể là khiến cho Yến Đế vui mừng đấy, dù sao thân phận của mình cũng quá đặc thù.

– Mưu Triều cướp ngôi?

Một đám tướng sĩ lập tức kinh hãi.

– Triệu gia thật là lòng muông dạ thú a!

– Không, không, không có…!

Triệu Thiên Đức run rẩy nói.

Diêm Xuyên tự nhiên không muốn nghe Triệu Thiên Đức biện luận nên lại tiếp tục hỏi:

– Đoàn cung phụng của Đại Trịnh quốc? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

– Ta, ta cũng không biết!

Triệu Thiên Đức lắc đầu nói.

– Hả?

Sắc mặt Diêm Xuyên lập tức trầm xuống.

– Ta, ta thật sự không biết, nhưng mà ta nghe nói sau đó không lâu thì cung phụng của Đại Yến ta cũng chạy đến nơi này. Không chỉ có đám người cung phụng mà thậm chí, thậm chí ta còn nghe nói có cả người trong Tiên môn cũng có thể tới đây, việc khác ta thật sự không biết!

Triệu Thiên Đức vội vàng nói ra tất cả.

Duyên Xuyên nhìn vào Triệu Thiên Đức trầm mặc một lúc rồi tiêu hóa những tin tức này trong chốc lát.

– Diêm, Vương gia, tiểu nhân nhất thời hồ đồ thỉnh cầu Vương gia bỏ qua cho ta!

Triệu Thiên Đức lập tức kêu lên.

– Vương gia, người này xử trí như thế nào?

Hoắc Quang cung kính hỏi.

Diêm Xuyên nhìn Triệu Thiên Đức với sắc mặt lạnh lẽo rồi thản nhiên nói:

– Coi thường Thiên uy, cấu kết với địch để phản quốc, ám sát bổn Vương tội không thể tha nhưng xét thấy vẫn có phối hợp nên được lưu lại toàn thây, ban được chết!

Ban được chết!

Ba chử này giống như sâm sét giữa trời trong lành, để cho Triệu Thiên Đức choáng váng một lúc. Vốn là muốn hạ thấp thái độ, tham sống sợ chết chờ ngày sau tự do mang theo quân đội Triệu gia tiêu diệt Diêm thị nhất mạch, trả lại gấp trăm lần cho sỉ nhục ngày hôm nay, nhưng mà không ai có thể tưởng tượng được Diêm Xuyên lại hung ác như vậy?

– Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta, ta là Thiếu chủ của Triệu gia, giết ta Triệu gia nhất định sẽ tạo phản, ông nội của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

– Ngươi đừng giết ta, ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, rất nhiều!

Lời nói của Triệu Thiên Đức không đầu không đuôi.

Diêm Xuyên không để ý đến hắn mà lại nhìn về phía Hoặc Quang.

– Vâng !

Hoắc Quang lập tức lên tiếng.

– Phộc!

Trường thương lập tức đâm thủng yếu hầu của Triệu Thiên Đức.

– Ô ô ô!

Triệu Thiên Đức trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng mà Ô ô ô lên rồi ngã xuống đất mà chết.

Quân sĩ bốn phía lập tức yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều không dám ngẩng đầu, trong lòng thì dâng lên sóng to gió lớn. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy được thủ đoạn của Diêm Xuyên, cay độc đến cực điểm.

Mà nguyên một đám quân giáp đen bị bắt thì đều run lên bần bật.

– Vương gia, Triệu Thiên Đức đã chết!

Hoắc Quang cung kính nói.

Diêm Xuyên nhìn nhìn thi thể của Triệu Thiên Đức rồi thản nhiên nói:

– Cỗ thi thể này mang đến Triều Đô giao cho Yến Đế!

– Vâng!

Hoắc Quang cung kính đáp.

Đưa thi thể đến Triều Đô? Mọi người đều không rõ mục đích là gì, đây không phải là chuyện thừa sao? Nhưng mà cũng không ai dám nói gì.

– Những người tử thương trong chuyện này có thể có trợ cấp sao?

Diêm Xuyên nhìn về Hoắc Quang hỏi.

– Có, người thân của mỗi người chết trận đều được ba trăm lượng bạc!

Hoắc Quang nói.

Nhìn những cổ thi thể này thì Diêm Xuyên liền lắc đầu nói:

– Những người này vì bảo vệ ta mà chết, trợ cấp của mỗi nhà tăng lên gấp năm lần!

– Vù vù!

Mọi người lập tức mãnh liệt ngẩng đầu, trong nội tâm đều kinh ngạc một lúc rồi đột nhiên lại biến thành nhiệt huyết.

– Vâng!

Hoắc Quang hét to lên. Hắn hét to là vì tiễn đưa những huynh đệ đã chết này, vì khao quân(thưởng cho người có công) của Diêm Xuyên mà cảm động.

– Thu dọn bốn phía, tống giam và dò hỏi quân gáp đen về cung phụng của Trịnh quốc vì sao tới đây!

Diêm Xuyên nói.

– Tuân lệnh!

Hoắc Quang cung kính nói.

– Về phần cung phụng Đại Trịnh đã chết này thì trước tiên lục soát sau đó chờ ta đi ra xử trí!

Diêm Xuyên nói tiếp.

– Vâng!

– Đứng lên a!

Diêm Xuyên nói với những tướng sĩ quỳ trên mặt đất.

– Ta Vương gia!

Đám tướng sĩ liền nhao nhao đứng dậy.

Diêm Xuyên quay đầu đi về phía nhà trúc. Chuyện còn lại đều giao cho Hoắc Quang rồi.

– Vương gia!

Trung niên thái giám lập tức sại khiến đám tạp dịch đưa tới mầy chậu nước sạch để cho Diêm Xuyên rửa sạch vết máu trên tay.

Diêm Xuyên rửa tay xong liên phân phó:

– Ta nghỉ ngơi một lạt, bất kể kẻ nào cũng không được phép quấy rầy!

– Vâng!

Trung niên thái giám cung kính nói.

Diêm Xuyên đi vào trong nhà trúc rồi khép cửa lại. Còn trung niên thái giám thì tự mình bảo vệ bên ngoài cửa nhà trúc, nhìn Hoắc Quang đang chỉ huy đám tướng sĩ nhanh chóng tản ra bốn phía.

Trung niên thái giám liến cảm thán nói:

– Lão Hoàng gia, Vương gia cuối cùng cũng đã trưởng thành! Ngài ở trên trời có linh thiêng, có thể nghỉ ngơi rồi!

Bên trong nhà trúc.

Diêm Xuyên khoanh chân ngôi ở trên giường nhắm mắt điều tức, cảm nhận bản thân.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Diêm Xuyên mơi chậm rãi hồng hào lên. Hai mắt hắn mở ra, duỗi hai tay rồi nhìn vào lòng bàn tay đang có nhàn nhạt kim quang lấp lóe.

– Lực cảnh tầng ba? Vẫn là quá yếu, vẻn vẹn chỉ có lực lượng chín trâu? Xem ra muốn đạt được thực lực của kiếp trước thì vẫn con rất lâu a!

Diêm Xuyên có chút cảm thán nói.

Noi xong thì Diêm Xuyên liền nhíu hại mắt lại rồi nói tiếp:

– Đợi trẫm trở lại đỉnh phong, Chân Hùng ngươi có được thanh Tiên kiếm kia thì cũng nên là Tiên Nhân cảnh? Trẫm nhất định sẽ tìm tới ngươi, kiếp này trẫm nhất định phải tạo ra một triều đình còn hùng mạnh hơn kiếp trước rất nhiều, trấn áp Thiên kiếp, tiến thẳng vào Tiên Nhân cảnh! Phanh ra lồng ngực ngươi, mọc lấy tim phổi ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.