Tiên Quốc Đại Đế

Q.2 - Chương 34 - Một Bàn Đại Kỳ

trước
tiếp

Hai kỳ đạo cao thủ, điên phong đối quyết!

tôn tử của Dịch Phong đứng một bên như là chiếc thuyền con đặt mình vào gầm rống sóng biển cuộn trào, lắc lư tròng trành, kinh hồn táng đảm.

Dịch Lâm mơ hồ như thấy trong khói trắng ngưng tụ từng mãnh tướng xung phong, bên cạnh gã có mãnh tướng lướt qua, sự kích động đó hiếm thấy trong đời gã. Dịch Lâm nhìn Diêm Xuyên đã không có khó chịu, chỉ có kinh sợ, người này quá khủng bố!

Trên hồ sương mù dày đặc cuồn cuộn.

Ven hồ, không ai trông thấy tình hình bên trong.

Họ chỉ thấy sương mù dày đặc xoay tròn, cực kỳ huyền ảo, tốc độ xoay có khi khoái, có khi chậm, như là đối ứng bố cục bên trong bàn cờ.

– Giết!

– Hí!

Ầm ầm!

– Chỉ ta vô địch!

– Xông lên, giết, giết, giết!

… … … … …

… … …

Trong sương trắng truyền đến phong lôi gầm rống, tiếng ngàn vạn binh mã chém giết, tiếng tùng kích điếc tai.

Kỳ vương đứng ven hồ nhìn ngơ ngẩn, sao lại có loại thanh âm này? Tiếng sấm nổ mạnh? Sa trường xung đấu? Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Các kỳ vương khó hiểu, kích động, hưng phấn, thậm chí lòng rít gào.

Kỳ đạo! Đây là thứ họ luôn truy cầu, bọn họ chỉ biết kỳ đạo huyền diệu, nhưng lần đầu tiên phát hiện thì ra kỳ đạo có thể mạnh đến mức này. Đánh cờ? Đánh cờ?

Các kỳ vương siết chặt nắm tay, nhìn sương trắng, cũng nhìn mây đen trên trời do sương trắng tụ thành.

Trong mây đen tiếng sấm không dứt, mỗi lần vang là một lần đặt cờ. Cờđen là hố đen, cờ trăng là điểm trắng, ứng chiếu cả bàn cờ.

Các kỳ vương vừa nhìn sương trắng vừa nghe tiếng chém giết hùng hồn, một bên dùng bút nhanh chóng ghi chép, tình hình ngàn năm chưa có này phải lưu truyền thiên cổ!

Trong lương đình ven hồ.

Mạnh Dung Dung và đám Trường Thanh nhíu mày nhìn bầu trời.

Trường Thanh nhíu mày nói:

– Đại tiểu thư, chuyện này là sao?

Mạnh Dung Dung trầm giọng nói:

– Diêm Xuyên, khi hắn viết chữ ‘vụ’ thì dng nhập vào sa trường chi vận, vậy nên lúc hai người đặt cờ thì chữ và cờ dung vào nhau, đặt cờ sẽ hiện ra sa trường chiến đấu khổng lồ, bố cục thiên hạ.

Trường Thanh cảm thán nói:

– Trong viện một số đại nho cũng có thể làm đáo, nhưng bọn họ ít khi đánh cờ như vậy trước mặt người khác, Trường Thanh lần đầu tiên thấy.

– Lần đầu tiên? Ha ha, tiếp tục xem đi.

Trong mắt Mạnh Dung Dung càng khó chịu hơn.

Bên kia Lưu Cẩn cảm thán nhìn hình ảnh này, sai bảo một cẩm y quân:

– Ngươi ở lại đây.

Cẩm y quân kia nghi hoặc hỏi:

– Lưu công công định đi?

Lưu Cẩn đáp:

– Ừm, vương gia có nhiệm vụ khác cho ta, ngươi ở lại đây hầu hạ vương gia, vương gia có yêu cầu gì thì ngươi phụ trách thông truyền.

Cẩm y quân lập tức bảo đảm:

– Lưu công công yên tâm!

Khi tất cả chú ý đến giữa hồ đánh cờ thì Lưu Cẩn ra khỏi cốc nội.

Nửa ngày sau, hoàng cung Yến đế.

Lưu Cẩn gặp mặt Yến đế.

Yến đế tò mò hỏi:

– Lưu Cẩn? Nghe nói Diêm Xuyên đang đánh cờ với Dịch Phong?

Lưu Cẩn nghiêm túc nói:

– Đúng vậy, vương gia phái ta đến truyền tin cho ngươi.

Yến đế tò mò hỏi:

– A?

Lưu Cẩn hít sâu, nói:

– Vương gia nói đã tới lúc, kêu Yến đế mau thả bồ câu truyền tin cho Nam Cương tiền tuyến, phái binh đi Trịnh quốc, thu Trịnh quốc Bắc Cương bốn mươi hai thành!

Yến đế nheo mắt hỏi lại:

– Bắc Cương bốn mươi hai thành? Hiện tại chính là lúc?

Lưu Cẩn nghiêm túc nói:

– Vâng, vương gia nói bây giờ có thể lấy, mau lên, chậm thì sinh biến!

Yến đế gật đầu, nói:

– Ừm, ta biết rồi.

Lưu Cẩn mở miệng nói:

– Nếu vậy thì Lưu Cẩn cáo từ.

Yến đế gật đầu đồng ý:

– Được rồi.

Yến đế nhìn Lưu Cẩn rời đi, nhíu mày, suy tư.

Ngoài hoàng cung, Lưu Cẩn mới đi ra thì thấy Hoắc Quang y phục hơi rách rưới.

Hoắc Quang cười hỏi:

– Lưu công công, như thế nào?

Lưu Cẩn cười nói:

– Dựa theo vương gia yêu cầu, đã thông báo cho Yến đế, mặt sau không liên quan gì đến ta.

Hoắc Quang cảm thán nói:

– Vương gia thật lợi hại, trong cốc đánh cờ, ngoài cốc còn đánh một bàn cờ khác.

Lưu Cẩn cười nói:

– Thật ra bây giờ vương gia đánh ba bàn cờ mới đúng.

– A?

Lưu Cẩn trầm giọng nói:

– Ngoài cốc bố cục là một bàn, trong cốc đánh cờ là một bàn, còn một bàn là với Mạnh Dung Dung. Chúng không có gì muốn Cự Lộc thư viện, so sánh thì trong lòng Dịch Phong càng hướng về Cự Lộc thư viện, dù chịu đánh cờ với vương gia thì cũng thế. Mối thay đổi cách nghĩ của Dịch Phong, đánh bại Mạnh Dung Dung thì trước tiên phải toàn thắng hai bàn, dùng hai bàn này kích động bàn thứ ba, đấu bại Mạnh Dung Dung.

Hoắc Quang gật đầu, nói:

– Ừm, mặc kệ là ai, có bao nhiêu lý do đều muốn tiến Cự Lộc thư viện mà không muốn phụ trợ người thường Lực cảnh, hy vọng vương gia có thể thắng.

Lưu Cẩn trầm giọng nói:

– Nhất định có thể thắng!

– Đúng vậy.

Lưu Cẩn nghi hoặc hỏi:

– Còn nữa, vương gia kêu ngươi trở về tìm di vật của Độc Sư đã tìm được chưa?

Hoắc Quang trầm giọng nói:

– Bà nội nó, là Triệu gia chứa chấp Độc Sư. Độc Sư bị buộc ra, Triệu gia ôm mọi thứ trốn khỏi Yến Kinh. Hừ, ta đã phái người truy bắt, thứ vương gia muốn không ai lấy đi được!

Lưu Cẩn gật đầu, nói:

– Ừm.

Trong cốc nội, trên đảo giữa hồ, sương mù dày đặc tràn ngập, sát khí tứ phía.

Hiện tại Dịch Lâm không dám thở mạnh.

Diêm Xuyên, Dịch Phong nhìn chằm chằm bàn cờ.

Dịch Phong trầm giọng nói:

– Đại long đã thành, chờ ta lấy!

Cạch!

Một quân cờ trắng đặt trên bàn cờ.

Theo cờ trắng đặt xuống, trong sương mù xung quanh lại vang lên tiếng gầm.

Dịch Phong nhắm mắt lại, thấy trong biển mấy vô tận binh mã xuất binh công kích theo bố cục của lão.

– Vạn mũi tên cùng bắn!

– Tuân lệnh!

Bùm!

Bùm!

Bùm!

……

Mười vạn mưa tên bắn lên trời, như bão tố ập đến bắn hướng bên kia biển mây, chỗ thực lực Diêm Xuyên khống chế.

Dịch Phong nhìn mà ‘lòng’ dâng trào nhiệt huyết, vạn mũi tên cùng bắn không ở uy lực mà là khí thế!

Một loại cảm giác đại thế loa nhanh nảy sinh.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Dịch Phong, thấy lão hơi hưởng thụ loại cảm giác này thì lộ nụ cười vừa lòng.

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

– Đồ đại long của ta? Đâu dễ vậy? Âm dương nghịch chuyển, xá tử thủ sinh!

Cạch!

Một quân đặt xuống, trên bàn cờ Diêm Xuyên tự hủy ba nước, bởi vì ba nước này là cầu chết nhưng lại khiến đại long sống lại, đại long sống thì đồ long thất bại, còn khống chế ngược lại Dịch Phong.

– Thuẫn trở!

Đinh đinh đinh đinh!

– Toàn quân đột sát!

… … … … … …

… … …

Dịch Phong nhắm mắt lại, trong biển mây ưu thế ban đầu chuyển đổi, hai quân chém giết, đoản binh va nhau, tử thương vô số.

– A?

Dịch Phong nhướng mày, trầm tư.

Dịch Lâm ở một bên nhỏ giọng khuyên:

– Gia gia, nên ăn cơm!

Dịch Phong tiếp tục nhìn bàn cờ, từ chối:

– Không ăn.

Diêm Xuyên đưa ra một bình nhỏ:

– Ta biết lúc này ngươi ăn không vô, ván cờ của chúng ta không biết sẽ kéo tới khi nào, đây là Ích Cốc Đan, một viên có thể giữ sức mười lăm ngày.

Dịch Phong ngừng chơi cờ, nhìn bình nhỏ, hít sâu, gật đầu, nói:

– Tốt!

Diêm Xuyên cười hỏi:

– Lão thái sư, kỳ cảnh của bổn vương thế nào?

Dịch Phong nghiêm túc nói:

– Cuộc đời ít thấy, tinh diệu tuyệt luân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.