Mắt Lưu Cẩn lóe tia kinh ngạc:
– Lão Hoàng gia?
Diêm Xuyên cười hỏi:
– Đã biết lần này tại sao ta làm rầm rộ rồi?
Hoắc Quang nghi hoặc hỏi:
– Đây là cơ nghiệp lão Hoàng gia dựng lên, vương làm ầm ĩ một chút cũng đương nhiên, nhưng hiện tại lão Hoàng gia không còn, mấy người trong Đại Hà tông chưa chắc lòng hướng về vương. Vương làm vẻ kiêu căng thế này không sợ dẫn đến đệ tử bên trong phản cảm sao? Dù gì chúng ta còn phải vào Đại Hà tông!
Diêm Xuyên nhẹ lắc đầu.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
– Ngươi vẫn chưa hiểu, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi. Hiện giờ chúng ta vào Đại Hà tông, đợi ổn định rồi ngươi nói cho ta biết tại sao, tại sao ta làm chuyện kiêu ngạo như vậy.
Hoắc Quang biểu tình nghiêm túc nói:
– Vâng, thần nhất định cố gắng suy nghĩ, không để vương thất vọng!
– Ừm! Đi tiếp đi.
Nói xong Diêm Xuyên ngậm miệng.
Đại quân chậm rãi đi hướng Đại Hà tông.
Đại Hà tông, chủ phong được Công Đức trì chiếu rọi.
Giữa sườn núi chủ phong có một tòa cung điện to lớn.
Đại Hà điện!
Đại Hà điện, chủ điện của Đại Hà tông, nơi chưởng môn nghị sự.
Trên một đài cao trước Đại Hà điện có mấy bóng người đứng.
Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp, Túy Kiếm Sinh cung kính đứng ở cuối cùng.
Đứng phía trước nhất là chưởng môn Đại Hà tông, Phùng Thái Nhiên.
Sau lưng Phùng Thái Nhiên đứng phong chủ Địa phong, Mạc Vô Hối. Phong chủ Huyền phong, Phùng Thiên Vũ. Phong chủ Hoàng phong, Cao Bất Phàm.
Bảy người đứng trên đài cao nhìn phía xa phương nam Đại Hà tông đoàn cẩm y quân từ từ đi tới.
Túy Kiếm Sinh cơ mặt co giật nói:
– Chưởng môn, Diêm Xuyên nói như vầy, khiến chưởng môn, phong chủ ba phong xuống núi nghênh tiếp.
Không chỉ là Túy Kiếm Sinh, Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp cũng ngơ ngác nhìn nhau, Diêm Xuyên này quá vênh váo rồi đi!
Chưởng môn và phong chủ ba phong nghênh tiếp chính là đại biểu toàn thể Đại Hà tông, lấy lễ tiết long trọng nhất nghênh tiếp. Hình như người từ thượng vị tông môn đến cũng chưa đến mức dùng lễ tiết như vậy.
Mạc Vô Hối trừng mắt nói:
– Hừ! Tiểu nhi vô tri, cuồng vọng!
Phùng Thiên Vũ, Cao Bất Phàm nhíu chặt mày.
Phùng Thái Nhiên lộ nụ cười quái dị, nói:
– Thú vị, mới tám năm mà tâm trí của hắn đã trưởng thành đến mức này sao?
Phùng Thiên Vũ nghi hoặc nhìn Phùng Thái Nhiên:
– Phụ thân?
Phùng Thái Nhiên lắc đầu, nói:
– Nhìn xem rồi nói.
Phong chủ ba phòng cùng gật đầu, nói:
– Ừm!
Đám thủ lĩnh Đại Hà tông nghiêm túc nhìn phía xa ba ngàn đại quân đi tới.
Bên trong Đại Hà tông, sơn phong khắp nơi.
– Biết gì không? Hôm nay Diêm Xuyên trở lại.
– Nhi tử của chưởng môn đời trước?
– Hừ! Tiểu súc sinh đã trở lại?
– Đâu chỉ trở lại, nghe nói còn mang theo ba ngàn nô bộc?
– Ba ngàn? Đùa sao? Hắn điên rồi!
– Ba ngàn người vào Đại Hà tông? Chưởng môn cho phép không?
– Sắp vào tông rồi, nghe nói Phùng Thiệu của Huyền phong dẫn một đám người đi ngăn chặn.
– Cái gì? Phùng Thiệu? Tôn tử của chưởng môn?
– Đi, đi xem một chút!
……………
………
…
Ngày Đại Hà tông náo nhiệt nhất. Tin tức Diêm Xuyên sắp tới nơi lan truyền khắp nơi, thật nhiều đệ tử Đại Hà tông chạy đi xem đại quân đến.
Huyền phong, giữa sườn núi, một tòa cung điện.
Một người đàn ông áo đen đứng trên một thạch đài, hông giắt một thanh tế kiếm. Người đàn ông áo đen một tay vịn tế kiếm, đôi mắt nghiêm túc nhìn bên ngoài Đại Hà tông, xem ba ngàn đại quân phía xa bốc lên bụi trần.
Sau lưng người đàn ông áo đen có hai người đàn ông đi tới.
– Đại sư huynh!
Đại sư huynh, chính là Giang Nam ngày xưa cùng Phùng Thiệu bị Diêm Xuyên đánh ngã.
Hai người sau lưng Giang Nam cũng là người lúc trước bị Diêm Xuyên độc ngã.
Một người mở miệng nói:
– Đại sư huynh, Diêm Xuyên sắp nhập tông, lúc trước Phùng Thiệu… Phùng Thiệu sư thúc mời chúng ta đi ngăn cản, chúng ta không đi.
Giang Nam thản nhiên nói:
– Không đi là tốt nhất.
Người kia nhíu mày nói:
– Đại sư huynh, mối nhục hôm đó không lẽ cứ bỏ qua như vậy?
Giang Nam trầm giọng nói:
– Chưởng môn sẽ không để Diêm Xuyên ngoài cửa, Phùng Thiệu đi dù có ngăn được Diêm Xuyên thì cũng sẽ được chưởng môn cho vào. Bây giờ đi sẽ chỉ là mất mặt, mối nhục ngày xưa sau này tính.
Hai người gật đầu, nói:
– Ừm! Chúng ta nghe theo đại sư huynh!
Ba người im lặng nhìn phía xa ngoài sơn môn.
Diêm Xuyên lười biếng ngồi trên long đài, chống cằm nhìn sơn môn Đại Hà tông ngày càng gần.
Cửa sơn môn có một khối bia đá cực lớn, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ viết ba chữ to ‘Đại Hà tông’.
Xung quanh có sương khói nhàn nhạt, nhưng giờ phút này đã là chính ngọ, sương chứng minh một điều là Đại Hà tông chưa mở ra đại trận hộ sơn.
Diêm Xuyên mơ hồ thấy bốn phía bên trong Đại Hà tông đầy người, hiển nhiên rất nhiều người chú ý đến đoàn người của hắn.
Cửa sơn môn có hai trăm cường giả ai nấy giương cung bạt kiếm, vẻ mặt gây hấn.
Trong đó có mười người làm Diêm Xuyên quen mắt, chính là kẻ lúc trước bị độc yên của hắn đánh gục.
Người dẫn đầu là kẻ bị Diêm Xuyên dùng một trái nho kẹt khí quản, tôn tử của chưởng môn, Phùng Thiệu.
Khóe môi Diêm Xuyên cong lên.
Phùng Thiệu bỗng hét to:
– Đứng lại đó cho ta!
Phùng Thiệu cầm thanh trườmg kiếm, đứng trước hai trăm tu giả, lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên trên long đài.
Đại quân hơi tạm dừng, Diêm Xuyên nhìn hướng Phùng Thiệu.
Diêm Xuyên thản nhiên hỏi:
– Như thế nào? Túy Kiếm Sinh không chuyển lời sao? Đại Hà tông chỉ để các ngươi tới nghênh tiếp ta?
Phùng Thiệu quát mắng:
– Phi! Ta nghênh tiếp ngươi? Ngươi nằm mơ đi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
– Nếu không phải thì đừng cản đường?
Phùng Thiệu quát:
– Cản đường? Hừ, chúng ta cản đường ngươi rồi sao? Diêm Xuyên, ngươi nghe cho ta, gia gia cho ngươi vào Đại Hà tông là thương hại ngươi, đừng không biết điều!
Diêm Xuyên bình thản hỏi lại:
– A? Ta không biết điều như thế nào?
Phùng Thiệu mắng:
– Hừ! Ngươi mang nhiều người như vậy là có ý gì? Ngươi nghe cho ta, tối đa cho phép ngươi mang ba nô bộc vào Đại Hà tông, mấy người khác đều cút về đi!
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:
– Đây là ý của Phùng Thái Nhiên?
Phùng Thiệu la lên:
– Không, là ý của ta!
Diêm Xuyên cười hỏi:
– Nói vậy là Đại Hà tông đã đổi chưởng môn? Phùng Thiệu ngươi là tân chưởng môn?
Phùng Thiệu quýnh lên, hét:
– Ngươi, hừ, Diêm Xuyên, hôm nay chỉ cần có ta ở thì các ngươi đừng hòng vào Đại Hà tông!
Diêm Xuyên nhìn quần núi Đại Hà tông trong mây mù, khóe môi cong lên.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
– Hoắc Quang!
– Có thần!
Diêm Xuyên trầm giọng quát:
– Đệ nhất quân đoàn mở đường, ai dám chặn đường, giết!!!
– Tuân lệnh!
Ai dám chặn đường, giết!
Đám Phùng Thiệu cơ mặt co giật.
Hoắc Quang quát:
– Phương trận!
– Grao!
Ba ngàn đại quân phút chốc đứng thành quân trận, hộ vệ Diêm Xuyên ở chính giữa, đại quân đạp bước tiến tới trước.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bước chân chỉnh tề hiện rõ sa trường hung thần.
Phùng Thiệu quát:
– Đứng lại cho ta!
Hoắc Quang trừng mắt nói:
– Mục tiêu ở phía trước trăm trượng!
Két két két két!
Đằng trước nhất phượng trận, sáu trăm Xạ Nhật tiễn nằm trên dây cung, mục tiêu chỉ hướng đám Phùng Thiệu.
Đám đệ tử Đại Hà tông biến sắc mặt.
Keng keng!
Keng keng!
Đám đệ tử nhanh chóng rút ra trườmg kiếm, pháp bảo của mình, kinh ngạc nhìn đám người trước mắt.