– Bằng hữu dễ gặp. Một kẻ địch khó cầu. Đặc biệt là loại kẻ địch không kém hơn bao nhiêu này. Hơn nữa hai bên đều thưởng thức kẻ địch của mình. Bọn họ vừa là kẻ địch cũng là bằng hữu. Trên đường tu luyện, kẻ địch cũng là bằng hữu như vậy mới là điều đáng quý nhất!
Đông Phương Bất Bại thở dài nói.
Lại thêm hai mươi ngày nữa trôi qua.
Ầm!
Tinh không nổ vang.
Hư ảnh của Chung Sơn, Diêm Xuyên càng lúc càng lớn mạnh, thân hình thoáng động, uy nghiêm vô cùng. Các ngôi sao rung động.
Trong không gian của bàn cờ kia, thần phách của muôn dân cũng nhanh chóng tập trung lại. Vô số tín ngưỡng tràn vào tâm thần của hai người.
Diêm Xuyên, Chung Sơn đã quên mất vị trí đang ngồi, quên mất đối phương, chỉ biết là phải áp chế đối phương.
Dần dần, hai hư ảnh dựa lại vào gần nhau hơn.
Mỗi người đều dùng một đầu ngón tay chạm vào nhau. Tuy rằng một cái chỉ tay của người kia rất đơn giản, nhưng đầu ngón tay lại giống như ẩn chứa ý nghĩa thâm ảo của thiên địa, va chạm vào nhau.
Ầm!
Xung quanh hai người, thiên đạo cuồn cuộn bạo phát, ầm ầm trọng thương. Nhất thời, thiên hạ chấn động.
Đầu ngón tay của bọn họ cũng không hề tách ra, mà muốn nhất định phải phân ra thắng bại.
Cứ như vậy, thiên hạ đang chấn động. Tại nơi hai ngón tay chạm vào nhau. Tín đồ, vô số thần phách muôn dân của mỗi người cũng đều nhìn về phía nơi hai ngón tay chạm vào nhau.
Vù!
Đầu ngón tay của hai người đều phát ra một tiếng u u.
Ầm! Ầm!
Hai bức tượng hư ảo cực lớn gần như đồng thời nổ tung ra.
Ầm!
Tất cả không gian của bàn cờ, trong nháy mắt nổ tung. Trong nháy mắt, vô số thần phách từ đâu tới đều chạy về đó.
Vụ nổ cực lớn khiến tất cả thần phách nổ bắn trở lại.
Vù!
Thiên hạ, muôn dân đột nhiên chợt giật mình. Dường như vừa trải qua một giấc mộng thật dài vậy.
– Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta lại ở đây?
– Ta nhớ ra rồi. Lúc trước ta nhìn lên tinh không!
– Ta giống như đã đột phá bình cảnh?
– Ta cũng cảm thấy cảnh giới hình như tăng thêm rất nhiều!
– Trước đó đã có chuyện gì xảy ra vậy?
… … … …
… … …
…
Muôn dân đều lộ vẻ mờ mịt.
Tại chốn cũ của Bách thị, trên đỉnh đầu của hai người Chung Sơn và Diêm Xuyên lại có vô số tường vân, trên người mỗi người đều phóng ra hào quang chói mắt.
Hai người vẫn chưa mở mắt. Một lần quyết đấu này khiến mỗi người đều ngộ ra được những điều cực kỳ quan trọng.
Ầm ầm ầm!
Vô số nguyên khí trong thiên địa cuồn cuộn xông thẳng vào trong thân thể hai người.
Cương thi Diêm Xuyên ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hai người.
Ầm!
Thân thể Chung Sơn đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn.
Trong nháy mắt, đạo âm cuồn cuộn trùng thiên. Khắp thiên hạ dương gian đều là tiếng của đạo âm. Nơi đạo âm qua, khắp trời đều là hoa sen màu phấn hồng tung bay trong gió.
Hoa sen màu phấn hồng cực kỳ yêu diễm, lộ ra một khí tức an lành.
Vô số hoa sen màu phấn hồng tung bay trong gió.
Liên Thần đang đứng ở giáo trường Đông Phương, lại cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
– Đây là hoa sen gì vậy? Tại sao nó còn cường hãn hơn cả hoa sen xanh của ta chứ?
Liên Thần kinh ngạc nói.
– Chung Sơn đột phá!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
– Cái gì? Không thể nào, không thể nào như vậy được!
Liên Thần không tin sợ hãi kêu lên.
Người siêu thoát làm sao có thể đột phá được?
Ngày xưa mặc dù Chung Sơn đã từng nói với Liên Thần, nhưng Liên Thần căn bản không tin. Người siêu thoát đã là một loại tu hành cực hạn, làm sao có thể tiến thêm một bước nữa?
Liên Thần quay đầu nhìn về phía bắc. Quả nhiên hắn nhìn thấy trong lương đình, bên ngoài cơ thể Chung Sơn có vô số huyễn ảnh thần thú vờn quanh. Đạo âm cuồn cuộn, khắp trời đều là hào quang. Trên đỉnh đầu của Chung Sơn còn xuất hiện một đóa hoa sen màu hồng phấn cực lớn, đứng đầu vạn sen trong thiên hạ.
Mặc dù đứng ở một khoảng cách xa vô hạn nhìn tới, Liên Thần vẫn cảm nhận được một khí tức lớn lao đến cực điểm.
– Tại sao lại như vậy? Hắn lại có thể đột phá được sao?
Liên Thần lộ ra một sự cay đắng.
Ầm!
Thân thể nhân thân Diêm Xuyên đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang.
Trong nháy mắt, khác hẳn với đạo âm che kín thiên hạ của Chung Sơn. Đạo âm vừa qua, vô số hư ảnh bách thụ đột nhiên xuất hiện, chống lại những bông hoa sen màu hồng phấn kia.
– Thập bát trọng thiên?
Đông Phương Bất Bại ngưng trọng nói.
– Diêm Xuyên cũng đạt tới thập bát trọng thiên sao?
Liên Thần có chút tê dại nói.
– Đúng. Đây là khí tượng của thập bát trọng thiên. Khí trùng thiên hạ, đạo âm thiêu trời!
Đông Phương Bất Bại gật đầu một cái.
Liên Thần nhìn hai người ở Bắc Ngoại Châu, trong lúc nhất thời mặt lộ vẻ cay đắng. Hắn thở dài một tiếng. Ngày xưa mình đúng là không có mắt nhìn người. Bây giờ bọn họ đã đạt được tới một mức độ khiến mình phải ngước cổ lên nhìn.
Trong mắt Đông Phương Bất Bại lại loé ra từng tia sáng.
Nhân thân Diêm Xuyên và Chung Sơn đều đạt được một mức độ cực cao.
Vù!
Hai mắt nhân thân Diêm Xuyên mở ra, bắn ra hai hào quang mười tám màu.
Thập bát trọng thiên? Hiện nay đây đã là tu vi cao nhất của cường giả trong thiên hạ.
Hít sâu một hơi, nhân thân Diêm Xuyên nhìn về phía Chung Sơn trước mặt.
Thần sắc của Chung Sơn có phần thu liễm. Nhưng từ vô số những bông hoa sen màu hồng phấn trong thiên hạ nhân thân Diêm Xuyên có thể thấy được, thực lực của Chung Sơn cũng không kém gì nhân thân Diêm Xuyên.
– Chúc mừng!
Chung Sơn cười nói.
– Cùng vui!
Nhân thân Diêm Xuyên nói.
Bàn đá trước mặt ba người, lúc này tất cả quân cờ đã hóa thành bột mịn.
Trên tinh không, vô số ngôi sao dường như đã hoàn toàn bị làm cho rối loạn, vẫn dừng lại ở vị trí khi hai người đặt quân cờ cuối cùng.
– Tổng thể điều này thật sự có hơi lớn!
Chung Sơn cười nói.
– Như vậy cũng tốt. Bên trong bàn cờ này ẩn chứa cảnh giới của ngươi và ta, lưu lại cho thiên hạ quan sát đi!
Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.
– Cũng tốt!
Chung Sơn gật đầu một cái.
Xung quanh, thân tử hai bên đều lộ vẻ tò mò.
Rốt cuộc trận chiến này người nào thắng?
– Người siêu thoát, trường sinh bất tử. Bây giờ thực lực của ngươi hẳn là thập lục trọng thiên đi. Ta là thập bát trọng thiên, lại không thể thắng được ngươi, xem ra đúng là vô cùng huyền diệu!
Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.
– Ta cũng không có cách nào thắng được ngươi. Dù sao ta đã siêu thoát, tu hành càng gian nan hơn. Nếu lại muốn đột phá nữa, có thể xa tới mức không thể nhìn thấy được!
Chung Sơn khe khẽ thở dài.
– Người khác nói, ta sẽ tin tưởng. Còn Chung Sơn ngươi sao? Ha ha, ta chờ ngày gặp lại!
Nhân thân Diêm Xuyên cười to nói.
Chung Sơn khẽ mỉm cười, không có nhiều lời.
Lần này, hai người nhờ vào một trận chiến đấu, từng người đều đã đột phá. Chung Sơn lại có Bát Cực Thiên Vĩ, càng lúc càng hung hãn.
Hai người chiến đấu một trận, chỉ có thể xem là hoà. Nhưng hôm nay, hai người cũng không chuẩn bị lại tiếp tục đấu nữa. Tuy rằng mỗi người còn có thủ đoạn riêng của mình. Nhưng lúc này, bất kỳ ai cũng không có tâm tư tiếp tục chiến đấu.
Nhân thân Diêm Xuyên bỗng nhiên đưa tay phải ra.