bởi vậy cho nên tất cả Thú Vương gần đó đều phóng xuất khí tức của mình, dạy cho kẻ xâm phạm một bài học.
Vũ La trấn thủ Nam Hoang chín mươi năm. hiểu rất rõ ràng bất kể là người hay hung thú đều có một điểm chung: hiếp yếu sợ mạnh.
Cho dù đẳng cấp Thú Vương cũng là như vậy.
Nếu như hiện tại Vũ La lui nhường, e rằng lập tức sẽ có một Thú Vương lăng không bay tới, nuốt chửng hắn. nhân tiện càn quét sơn động phía sau.
Cho nên Vũ La tuyệt không lùi bước. Trước đó hắn không có cách nào đối kháng lại đám Thú Vương này, thế nhưng hiện tại hắn đã có Kỳ Lân Tý.
Vũ La không chút do dự, giơ cao cánh tay trái trong suốt như thủy tinh của mình lên, một tay chống trời. Luồng hỏa khí của hắn ngưng tụ thành hình dáng Thần Thú Kỳ Lân. một cỗ khí tức của Thần Thú Hồng Hoang viễn cổ chậm rãi lan tràn ra.
Kỳ Lân Tý chính là Thiên Mệnh Thần Phù lục phẩm thượng, nhưng theo uy lực mà nói, cũng không đủ để chấn nhiếp bất cứ hung thú nhất phẩm nào. Thế nhưng chính như Vũ La lý giải, cho dù là Thú Vương cũng hiếp yếu sợ mạnh, khí tức Thần Thú làm cho những hung thú này đặc biệt kiêng kỵ.
Trong đêm tối, vùng núi trong chu vi trăm dặm lặng ngắt như tờ, ngay cả những con côn trùng thích huyên náo vào ban đêm cũng thành thành thật thật ngủ dưới lớp đất xốp, một chút cử động cũng không dám.
Bảy con Thú Vương, một con Thần Thú. dưới khí tức áp chế của chúng đủ để làm cho toàn bộ thế giới trở thành một mảnh tĩnh mịch.
Thời gian giằng co như vậy kéo dài chừng một chén trà nhỏ, Vũ La không chút thoái nhượng, khí tức của Thần Thú Kỳ Lân làm cho các Thú Vương cũng không biết thực ra hắn chỉ là một người, mà cho rằng hắn là một con Thần Thú mới sinh.
Cuối cùng, một con Thú Vương đầu tiên lùi bước, những Thú Vương khác cũng theo đó lần lượt đánh trống lui quân. Vũ La mỉm cười, cũng chậm rãi thu hồi khí tức Thần Thú.
Đã hoàn thành đối kháng lần này, Vũ La buông lỏng toàn thân, lập tức mồ hôi đầy người, đặt mông ngồi xuống đất. toàn thân không còn một chút sức lực.
Bảy con Thú Vương, bất cứ một con nào cũng có thể dễ dàng giết chết một con Thần Thú Kỳ Lân vừa mới sinh, thế nhưng chúng nó cũng không dám mạo hiểm, ai biết phía sau con Thần Thú Kỳ Lân này có thể có hai con Thần Thú thành niên hay không?
Uy lực của Thần Thú. tuyệt đối không phải hung thú có thể chống lại được.
Huống chi, khí tức của Thần Thú trời sinh áp chế hung thú. làm cho bảy con Thú Vương này đều rất khó sinh ra tâm tư tự thân đối kháng, chỉ bằng vào khí thế, Kỳ Lân Tý đã có thể bức lui bảy con Thú Vương.
Thu Kỳ Lân Tý vào Phong Thần Bảng, cánh tay trái của Vũ La khôi phục trạng thái bình thường, vừa rồi chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ đã làm hắn hư thoát, quả nhiên Thú Vương không phải dễ đối kháng như vậy, cho dù là mình có khí tức Thần Thú.
Trong toàn bộ quá trình, bởi vì tác dụng của trận pháp được Vũ La bày ở động khẩu, cho nên mọi người trong sơn động không bị kinh động. Mà Vũ La cũng đoán chắc Mạc Thiên Ngôn trong thời gian ngắn như vậy không có khả năng hoàn thành việc luyện khí. cho nên căn bản không cần lo lắng vị Đại Năng này phát hiện điều gì.
Làm những Thú Vương này kinh sợ thối lui, Vũ La liền an tâm ngồi xuống trong động khâu, tiện thể triệt hồi trận pháp của mình bố trí. xem ra đêm nay hẳn là không có con hung thú đui mù nào trở lại quấy rối nữa.
Hắn lấy sợi xích ra. cầm trên tay thưởng thức, sau khi đã cắn nuốt một con Huyết Vĩ Chu Vương, sợi xích cho tới bây giờ mới tiêu hóa xong linh khí. Trên khoen sắt. kim quang của phù văn đã nội liễm toàn bộ vào trong phù văn. nhìn qua khoen sắt này chỉ là vòng sắt bình thường, trên mặt khắc một ít văn tự kim sắc mà thôi, không bắt mắt chút nào. nhưng Vũ La rất rõ ràng. Phù Bảo khác với pháp bảo, trạng thái này của sợi xích chính là đã đạt tới một trạng thái cực hạn. gần đột phá đẳng cấp.
Đã cắn nuốt pháp bảo ngũ phẩm trung Kim ngư Kiếm của Lý Kình Vũ. sợi xích đã tấn thăng đến cảnh giới lục phẩm trung, lần này, sợi xích đã đạt tới tiêu chuẩn lục phẩm thượng, tiếp theo món Phù Bảo này có thể đạt tới tiêu chuẩn ngũ phẩm.
Vũ La hôm nay cảnh giới đề thăng, sợi xích cũng đề thăng theo, vừa vặn thích hợp.
Hắn tiện tay để sợi xích vào trong tóc, theo tóc bay phấp phới trong gió đêm. không ai nhìn ra bên trong cất giấu một món trọng bảo.
Lại một lát sau. Cốc Mục Thanh từ trong nhập định tỉnh lại, sau Vũ La liền đến phiên nàng trực đêm.
Bầu trời cấm địa Yên Sơn rất sáng, tinh quang đầy trời chiếu xuống. Cả vùng rừng núi vốn tối om lạnh lẽo, trong khoảnh khắc thân thể uyển chuyển dịu dàng của Cốc Mục Thanh đi tới, trở nên dáng vẻ tình thơ ý họa chẳng khác nào một bức tranh thủy mặc.
Cốc Mục Thanh dáng người cao gầy, ở trước mặt Vũ La luôn luôn biểu hiện hào sảng giống như nam tử. giống như hiện tại ôn nhu như nước thật là hiếm thấy, Vũ La trong lúc nhất thời nhìn tới nỗi có chút ngây dại.
Mãi đến khi Cốc Mục Thanh đến trước mặt. không nhịn được bật cười, Vũ La xấu hổ phục hồi tinh thần lại, dùng cành cây vẽ không mục đích trên mặt đất che giấu sự quẫn bách của mình.
Cốc Mục Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn. khoảng cách không xa cũng không gần. cặp chân dài kinh người co lại, hai tay ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Vũ La cũng không nói gì. giữa hai người tựa hồ có một cảm giác ăn ý nào đó.
Cốc Mục Thanh không hỏi thân phận của hắn. Vũ La cũng không hỏi nàng có biết hay không.
Thác Bạt Thao Thiên đang tu luyện bỗng nhiên thở phì ra giống như một con liệt mã tỉnh lại, xa xa nhìn thấy Cốc Mục Thanh và Vũ La nhếch miệng cười, nhắm mắt lại một lần nữa nhập định.
– trở về đi, trên người ngươi còn bị thương.
Một câu nhàn nhạt đã là cực hạn mà Cốc Mục Thanh có thể làm lúc này, nàng cũng không phải loại nữ tử ôn nhu động lòng người. Nếu như Vũ La muốn trùng kiến bá nghiệp của Nam Hoang Đế Quân, đề đao của Cốc Mục Thanh có thể theo hắn trùng sát, ngay cả thiên quân vạn mã cũng có thể giết qua giết lại mà y phục không dính máu. Thứ mà nàng có, chính là lưỡi dao sắc bén nhiễm huyết, lãnh diễm hàn quang chiếu thẳng vào mặt, mà tuyệt đối không phải giống như con chim nhỏ nép vào trong lòng nam nhân hỏi han ân cần, ngày đông thêm áo, ngày hè quạt mát.
Vũ La gật đầu. đứng dậy vỗ vỗ mông, tùy tiện, hồn nhiên không có ý tứ chú ý hình ảnh của mình trước mặt Cốc Mục Thanh. Cốc Mục Thanh cũng không thèm để ý, nhìn theo hắn rời đi, một lần nữa đưa ánh mắt vào trong tinh không rộng lớn.
Trong khi đoàn người đi qua sơn lâm, Mạc Thiên Ngôn đi đầu tiên đã thu lại pháp bảo động thiên của mình, chỉ dựa vào linh nguyên bản thân, hai tay chắp sau lưng đạp không mà đi, cách mặt đất chừng ba trượng, không bị địa hình trở ngại, có thể nhìn thấy rõ tiêu ký trên mặt đất.
Gió núi lành lạnh thổi ống tay áo của hắn bay phấp phới.
ở phía sau hắn. đám người Cốc Mục Thanh và Vũ La đi sau nửa trượng để biểu thị tôn kính.
Bỗng nhiên Mạc Thiên Ngôn phía trước ngừng lại:
– Các ngươi nghe xem…
Trên mặt mọi người hiện lên một mảnh nghi hoặc, Mạc Thiên Ngôn không nói một lời vung tay áo đi trước. Mọi người theo sát phía sau. đi qua mấy ngọn núi, bỗng nhiên một trận khí thủy linh ôn nhuận thổi đến. một con sông lớn trùng trùng điệp điệp, giống như một con quái mãng cực lớn chảy cuồn cuộn ở trong núi non trùng điệp.
Mọi người đi trong cấm địa Yên Sơn nửa ngày, mặc dù đều là người tu chân nhưng mồ hôi đã toát ra đầy người. Thác Bạt Thao Thiên cười lớn. đem Vẫn Thiết Trọng Kiếm cắm ra phía sau chuẩn bị đi tới vốc nước rửa mặt.
Mạc Thiên Ngôn đang ở trên không trung, thoáng quan sát một chút, tựa hồ không có nguy hiểm gì. cho nên cũng không ngăn cản. Cốc Mục Thanh và Hổ Mãnh lão luyện thành thục đều đang nhìn hắn. Mạc Thiên Ngôn mỉm cười vung tay lên. mọi người hỉ hả tiến lên. nhưng bỗng nhiên có một thanh âm kêu to:
– Rắn! Một con rắn thật lớn!
Mọi người sửng sốt. Mạc Thiên Ngôn không kịp nghĩ nhiều, lăng không một trảo, một đạo chưởng ảnh hư ảo kéo Thác Bạt Thao Thiên trở lại:
– Chậm đã!