Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 107 - Liên Kết Trấn Áp

trước
tiếp

Ngũ Độc giáo hoành hành ngang ngược, chính là ma giáo xú danh toàn bộ Lĩnh Nam. Đệ tử thì càng kiêu ngạo, ra tay độc ác, thân là bề trên càng ưa thích.

Cố Ngôn Chi trong lòng mở cờ, bề ngoài nhìn như không có gì cả, như trước vẫn mang theo một vẻ ưu tư nói: “Lúc này chỉ sợ tu vi của hắn quá chênh lệch, nên bị Bạo Viên Đan khống chế thần trí. Cho dù là ta tiến lên cũng sẽ bị hắn công kích. Chỉ khi nào đợi dược lực bình phục lại, hắn mới khôi phục được thần trí. Tới lúc đó Ngô Chi rất định sẽ mang theo hắn tới thỉnh tội với Lương Vương.”

Lời tuy nói là như vậy, nhưng hắn trong lòng lại sung sướng khi người khác gặp họa, thầm nhủ: “Tiểu tử này là một nhân tài, đáng giá tài bồi đây! Bàn tay trần đánh chết Mao Khai Phục, ngay cả ta cũng không dễ dàng làm như thế được. Trải qua lần này, Ngũ Độc giáo ta nhất định sẽ danh chấn Thanh Châu! Chỉ có điều, sao ta không biết chưởng giáo còn phái đệ tử khác tới hạ thọ cho Lương Vương nhỉ?”

Trong lòng hắn càng buồn bực hơn chính là, Diệp Húc dùng Bạo Viên Đan nâng cao tu vi, nâng lên quá nhiều, suốt 32 tiểu cảnh giới, không ngờ lại không có bị yêu nguyên cuồng bạo làm cho không thể chống đỡ được mà bạo thể chết.

Hắn không biết, Diệp Húc tu luyện Cửu Chuyển Nguyên công, thân thể rất mạnh, vu sĩ bình thường khó có thể làm gì được hắn. Hắn dựa vào thân thể mạnh mẽ, cứng rắn chịu đựng lại yêu nguyên cuồng bạo của Bạo Viên xung kích lần thứ nhất.

Sau khi yêu nguyên cải tạo thân thể, Diệp Húc hóa thân thành Kim Mao Thủy Viên, thân thể cường độ bạo tăng, liền có thể chịu đựng được yêu nguyên, lúc này mới có uy thế khủng bố như vậy.

Đây chủ yếu là do thân thể hắn được Cửu Chuyển Nguyên Công tôi luyện đủ mạnh mẽ. Đổi lại là người khác, mặc dù tu luyện tới Dung Nguyên cửu phẩm, cũng sẽ bị yêu nguyên cuồng bạo đánh tan!

Nếu Diệp Húc biết được tác dụng phủ khủng bố của thú hóa đan chỉ sợ hắn khi nuốt viên Bạo Viên Đan này thì cũng phải chần chừ một thời gian.

Lương vương sắc mặt khẽ biến, Cố Ngôn Chi nói chỉ là bồi tội, mà không phải là bồi chết. Phải biết rằng Diệp Húc náo loạn một hồi ở Thanh Châu, đánh chết Quỷ Vương Tông Mao Khai Phục, đả thương nhiều gia chủ thế gia, nhìn như thế nào cũng là một tử tội!

“Đều nghe nói Ngũ Độc giáo bao che khuyết điểm, quả như thế!”

Lương Vương trong lòng cười lạnh nói: “Cố tiên sinh, một khắc thời gian, đủ để hắn san bằng Thanh Châu của ta rồi. Nếu Cố tiên sinh không có cách nào, như vậy bản vương phải nhờ chung chủ Bách Hoa Cung ra tay thôi, đánh chết hắn!”

Lương Vương thân mình cũng là một vị cao thủ, Diệp Tư Đạo lúc trước vì trị thương cho Diệp Húc, đêm đi ngàn dặm lẻn vào Lương Vương phủ ác chiến một thời gian với hắn. Cả hai bị thương, có thể thấy được thực lực của hắn so với những gia chủ Thanh Châu khác thì hơn một bậc. Nhưng hắn cũng biết Diệp Húc lúc này biến thành Kim Mao Thủy Viên trước mặt tác chiến, mình không phải là đối thủ.

Thanh niên giống như một ngọn tháp màu đen đứng bên người hắn đột nhiên cười nói: “Không cần cung chủ Bách Hoa ra tay, nếu là hàng phục hắn, lão Ngưu có thể làm được! Trước đó không lâu, vạn pháp yêu vương ban cho ta một kiện Tiểu Khảm Giáp. Đây là lần trước Thiên La Chu Vương tới La Phù Đảo làm khách, biểu thị vu pháp, há mồm phun ra tơ luyện chế thành bảo vật!”

Lương Vương trong lòng mừng rỡ, thấy Diệp Húc đả thương mấy người gia chủ bát đại thế gia, hung ác dị thường, vội vàng nói: “Còn mời hiền đệ về, hàng phục yêu viên!”

Thanh niên như tháp đen kia là một đầu lão ngưu tu luyện thành một đầu yêu. Vạn pháp yêu vương gọi hắn là ngưu, lấy trong câu” Man ngưu thiết kỵ bôn vạn lý, bài xương hạp nhập tử cung.” Rất là phong nhã, ý nhị ngân nga.

Vạn pháp yêu vương đọc đủ thi thư, nho nhã thú vị, nhưng đầu ngưu này hồn nhiên không học được nửa phần, dã man thô lỗ, khác hẳn với tên của hắn.

Lương Vương trong lòng một trận ác hàn, biết hắn là một người vô tư, không biết làm việc nặng nhẹ, thậm chí ngay cả Bách Hoa cung chủ cũng dám đùa giỡn.

Hắn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Diệp Húc lúc này so với trước còn hung mãnh hơn vài phần, bắt lấy một vị gia chủ không ngừng cuồng ẩu. Những người khác công kích căn bản không để vào mắt, tùy ý cho vu bảo vu pháp đập lên trên người.

Lão đầu ngưu còn đang chém gió ầm ầm, nước bọt bay ra tán loạn.

Lương Vương vội vàng ho khan một tiếng, quát: “Hiền đệ nếu không ra tay, Trương gia gia chủ sẽ bị hắn đánh chết mất!”

A Ngưu cười ha hả, vẫn chưa hiểu nói: “Lương Vương, ta đây trong lòng có trăm ngàn thủ đoạn câu dẫn tiểu yêu tinh, đợi chút chúng ta tán gẫu chơi! Thiên La Kinh Sa, lên cho ta.”

Yêu khí quanh thân hắn ngút trời, nâng lên cái Khảm Giáp bay lên không trung. Chỉ thấy khảm giáp này phát ra từng đạo ánh sáng màu bạch ngân. Từng sợi sơ màu bạch ngân theo khảm giáp bắn ra. Trong chớp mắt hình thành một cái lồng chụp màu bạch ngân, bao phủ một phạm vi vài dặm. Nó nhẹ như sa mỏng, thẳng tới Diệp Húc trùm lại, bao lại toàn thân hắn.

Đây đúng là vu bảo mà Thiên La chu vương luyện chế, bình thường là một kiện tiểu khảm giáp, nhưng một khi tế khởi, sẽ hóa thành lớn che trời, đem khóa lại kẻ thù.

Thiên La Khinh Sa mỏng nhưng chứa yêu nguyên pháp lực của lão Ngưu, nó bao lại toàn bộ Kim Mao Thủy Viên cùng nước lớn được gọi tới, kín không kẽ hở!

Trương gia gia chủ bị Diệp Húc đánh cho thương tích đầy mình, lúc này cũng bị bao trong đó, không khỏi kinh hãi muốn chết, lớn tiếng quát: “Mau thả ta đi ra ngoài!”

Diệp Húc mở miệng rít gào, hai tay ôm lấy, chỉ thấy giữa hai bàn tay to hình thành một quả bóng nước thật lớn, thả người nhảy lên, hướng tới Trương gia gia chủ mà nện xuống!

“Mạng ta xong rồi!”

Trương gia gia chủ mặt màu thảm đạm, đột nhiên thấy cái lồng chụp màu bạch ngân kia hở ra một cái khe. Hắn vội vàng thoát thân ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên La Khinh Sa đang khép lại. hp ôm lấy một bóng nước, ầm ầm nện ở khắp nơi, sóng nước văng lung tung, làm cho Thiên La Khinh Sa rung lên bần bật, nhưng thủy chung không bị pháp.

A Ngưu liên tục thúc dục yêu nguyên, Thiên La Khinh Sa lập tức kịch liệt thu nhỏ lại, hướng tới Kim Mao Thủy Viên bức tới, tính bắt giữ Diệp Húc.

Cái vu bảo này thu nhỏ lại tới cực hạn, trở thành một tiểu khảm giáp, trực tiếp chụp lên người Diệp Húc, trói trụ hắn lại, không thể động đậy.

Lúc trước Thiên La Chu Phương há mồm phun tơ, tùy tay luyện chế ra cái vu bảo này. Nó được xưng là suy nghĩ diệu tưởng, những cao thủ tham gia đại hội ở La Phù Đảo tán thưởng không ngừng.

Diệp Húc tuy rằng lúc này thần trí bị mơ hồ, bị khí thế hung bạo của Kim Mao Thủy Viên làm choáng váng đầu óc. Nhưng nhận thấy được nguy cơ, rít gào không ngừng. Dưới chân hắn, từng đạo rồng nước hướng tới bốn phương tám hướng mà đánh, đem Thiên La Khinh Sa chấn tới kịch liệt run rẩy!

A Ngưu giận quát một tiếng, liên tục thúc dục yêu nguyên, liều chết áp chế, chỉ thấy Thiên La Khinh Sa liên tục thu nhỏ lại, dần dần bao phủ chỉ còn hơn mười mẫu.

Lúc này, không gian đối với hình thể khổng lồ của Diệp Húc kia mà nói, đã có chút nhỏ hẹp, tiếp qua một lát, hoàn toàn không hề còn không gian nữa.

Rầm rầm!

Diệp Húc đột nhiên huy động nắm tay như một quả núi nhỏ, nện thật mạnh lên trên Thiên La Khinh Sa, chấn cho khí huyết của A Ngưu phải bốc lên.

Rầm rầm! rầm rầm! rầm rầm!

Diệp Húc một quyền rồi lại một quyền đánh tới, không ngờ làm cho Thiên La Khinh Sa mở rộng ra, phạm vi càng lúc càng lớn.

“Không xong rồi, thằng nhãi này khí lực so với lão Ngưu ta muốn lớn hơn không ít, chỉ sợ vây không được hắn!” A Ngưu trong lòng lo lắng.

Đột nhiên, Diệp Húc rống một tiếng giận dữ vang trời, hai tay cầm lấy Thiên La Khinh Sa dùng sức xé rách, lão Ngưu sắc mặt khẽ biến quát: “Lương Vương, ta không trấn áp được thằng nhãi này, mau tới đây trợ giúp ta một tay!”

Lương Vương không chút nghĩ ngợi, bàn tay đặt lên hậu tâm của hắn, chân nguyên cuồn cuộn không ngừng rót vào. Bọn họ hai người liên kết đối phó một tiểu bối, tự giác hổ thẹn, nhưng là bất chấp tất cả. Thiên La Khinh Sa đột nhiên sáng ngời lên, tiếp tục thu nhỏ lai, trong chớp mắt đã thu nhỏ lại còn hơn một mẫu!

Diệp Húc bị bức liên tục lui về phía sau, không gian ngày càng nhỏ hẹp. Hắn liên tục hí rống, tiếng hô long trời lở đất, cánh tay thô to hiện lên huyết quản, dữ tợn khủng bố, dùng toàn sức lực xé rách kiện vu bảo này!

Xoạt!

Kiện Thiên La Khinh Sa rốt cuộc không chịu nổi lực lượng của hắn, bị xé rách ra. Diệp Húc có thể thoát thân, vọt người nhảy tới không trung, đấm ngực rít gào, hai mắt như lửa. Trên bầu trời lập tức phun trào ra một mảnh hồng thủy, giống như cái hồ nước rộng lớn cả chục dặm đang di động trên không trung vậy. Nó đang muốn đè xuống thành, đem toàn bộ Thanh Châu thôn phệ bao phủ lấy!

Chiến đấu tới giờ khắc này, Kim Mao Thủy Viên cái thế hung uy, bá chủ trong nước đã hoàn toàn được hiển lộ ra.

“Tiểu Khảm Giáp của ta!” lão Ngưu kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng triệu hồi lại Thiên La Khinh Sa. Chỉ thấy vu bảo này bị xé mở một mảng lớn, đau đớn không ngừng.

Lương Vương lại như lâm vào đại địch, khẩn trương nhìn chằm chằm vào hồ nước trên trời. Chỉ thấy hồ nước càng lúc càng lớn, hiển nhiên Kim Mao Thủy Viên đã hoàn toàn bị chọc giận, chuẩn bị thủy ngập Thanh Châu!

“Xin mời cung chủ ra tay, hàng phục yêu viên!” Lương Vương quyết định thật nhanh, cất cao giọng nói.

Tám vị gia chủ thế gia khác cũng nhất tề hướng tới Tụ Bảo Trai chắp tay nói: “Mời cung chủ ra tay, tru sát tên này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.