Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 125 - Đại Sát Tứ Phương

trước
tiếp

“Tiểu tử, không cần phải đi nữa rồi, nơi này non xanh nước biếc, đúng là nơi chôn cốt của ngươi!”

Diệp Húc cưỡi Can Sài Giao vừa mới rời khỏi núi, năm lão già lập tức xông tối, trong đó có một lão bộc suýt nữa bị một quyền của hắn phế bỏ, cười lạnh nói: “Ngươi đả thương thiếu chủ nhà ta, lại suýt nữa phế bỏ lão phu, chẳng lẽ còn muốn sống trở về?”

Một lão già khác cười lạnh nói: “Ngươi thật sự tránh ở trong Bách Hoa cung không ra ngoài, làm rùa đen rút đầu, ít nhất cũng không phải chịu chết!”

Diệp Húc thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chư vị, ta là đà chủ Ngũ Độc giáo, các ngươi giết ta, chẳng lẽ không sợ Ngũ Độc giáo trả thù?”

“Trả thù?”

Một lão già cười lên ha hả, điềm nhiên nói: “Người khác sợ Ngũ Độc giáo các ngươi, nhưng Huyết Thần Bảo chúng ta lại không sợ! Cho dù là giáo chủ của các ngươi Lệ Thượng Dương thấy bảo chủ của chúng ta, cũng phải ăn nói khép nép! Ta ngược lại muốn nhìn, sau khi ngươi chết Lệ Thượng Dương sẽ xuất đầu cho ngươi không?”

“Hóa ra giáo chủ của chúng ta tên là Lệ Thượng Dương…”

Vài lão nhân kia đột nhiên im lặng, Diệp Húc thân là đà chủ Vân Môn sơn, không ngờ không biết tên giáo chủ, thật có thể nói là ngớ ngẩn.

Diệp Húc mỉm cười nói: “Các vị, ta nếu muốn chạy, các ngươi căn bản không làm gì được ta, nói thừa làm gì? Can Sài Giao chúng ta đi!”

Giao long mã dưới chân hắn hí lên một tiếng, nhảy dựng lên, chạy ra khỏi vòng vây của năm lão già, chạy như điên.

“Còn muốn chạy sao? Không dễ dàng vậy đâu!” Năm lão già giận tím mặt, đều thả người dựng lên, ngự phong mà đi, đuổi theo Diệp Húc. Trong đó một lão già tu vi thâm hậu nhất, đi tới trước một bước, xa xa đánh một chưởng ra. Lập tức từ trong lòng bàn tay lão lao ra năm bóng người màu đỏ rực, quỷ khí dày đặc, lệ khiếu liên tục, bay nhanh đánh tới Diệp Húc. Đúng là tuyệt học của Huyết Thần Bảo, Huyết Thần Kinh!

Bảo chủ Huyết Thần Bảo La Ẩn chính là nhân vật kỳ tài, hắn giống cung chủ Bách Hoa cung, thu hoạch được ngọc lâu tên là Linh Hóa Phạm Phụ Thất Tinh Lâu, cũng là thất tầng ngọc lâu. Trong ngọc lâu có kinh văn là tàn thiên cấm pháp Huyết Thần Kinh, là vu pháp pháp môn cao thâm.

Loại vu pháp này thi triển ra, nguyên khí hóa thành huyết ảnh, bổ nhào vào trên người vu sĩ, liền mang đi máu huyết của vu sĩ, bổ dưỡng tự thân, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nó càng tốt hơn so với Huyết Ma Nguyên Hồn Đại pháp của Phương Thần.

Cao thủ tu luyện Huyết Thần Kinh giết người càng nhiều, tu vi càng cao.

La Ẩn dựa vào môn cấm pháp ác độc này mà khai sáng ra Huyết Thần Bảo, hùng bá một phương. Cho dù là Bách Hoa cung chủ đạt tới cảnh giới tu vi vô cùng cao, cũng không dễ dàng gì mà trêu chọc vào hắn.

Năm đạo huyết ảnh kia bổ nhào vào phía sau Diệp Húc một cách nhanh chóng. Mắt thấy sắp sửa bổ nhào vào trên người hắn, đột nhiên một đạo kim quang từ xa xa bắn tới, dừng ở trên đỉnh đầu của Diệp Húc. Đây là trong lúc nguy cấp, hắn triệu hồi ra ngọc lâu của mình.

Chỉ thấy ngọc lâu của hắn lúc này đã biến thành màu vàng óng ánh, trở thành nhị tầng Thiện Thiện Vô Lượng Huyền Hoàng Lâu. Ngọc lâu chấn động rất nhỏ, phát một tiếng nổ, quầng sáng màu vàng óng rơi xuống, bảo phủ quanh thân hắn.

Huyết ảnh đánh tới, đánh lên trên cái lồng nguyên khí, chỉ thấy nguyên khí lồng chấn động như sóng gợn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh vỡ. Diệp Húc cũng bị chấn động tới nguyên khí bốc lên.

Loại vu pháp này lực công kích không mạnh, nhưng thắng ở ác độc, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

“Hoa Hồ Điêu, lên!”

Nguyên thần, nguyên khí của Diệp Húc đều dũng mãnh lao vào trong cơ thể của Hoa Hồ Điêu, lập tức tế khởi nói. Bách Hoa cung Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh có ghi lại pháp môn tế luyện yêu thú, Diệp Húc cũng không có học được bộ chân kinh này. Hắn sử dụng chính là Nguyên thần ký thác thuật do Diệp Phan truyền lại, cho dù không có Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh nhưng cũng đủ để tế khởi Hoa Hồ Điêu!

Chỉ thấy đầu dị thú này bắn lên không trung, trên không trung tự phi hành, giống như một con cá lớn, trong khoảnh khắc hiện ra trước người lão già kia!

“Một con yêu thú nho nhỏ, cũng không biết xấu hổ mà lấy ra bêu xấu!”

Lão già cười lạnh, tế khởi ngọc lâu của mình, hạ xuống cái lồng nguyên khí bảo vệ thân thể. Tiếp tục cầm Huyết Thần Kinh đánh sát tới Diệp Húc, bỏ qua Hoa Hồ Điêu.

Đột nhiên hình thể của Hoa Hồ Điêu giống như được thổi phồng lên vậy, càng lúc càng lớn, thân như bạch tượng, ở trên không trung mở ra cái miệng rộng của mình. Răng rắc! một tiếng vang lên, nó nuốt trọn cả lão già kia lẫn ngọc lâu vào trong bụng.

Lão chưa từng nghĩ tới, đầu yêu thú nhìn như ngoan ngoãn này lại hung mãnh tới như vậy, chỉ một chiêu liền mất mạng!

Diệp Húc xử lý xong một cường địch, lập tức tế khởi Hoa Hồ Điêu đánh tới một lão già khác. Lão già kia gầm lên, đột nhiên một thanh loan đao bay ra từ ngọc lâu trên đỉnh đầu, quay tròn, chém thẳng xuống Hoa Hồ Điêu.

Lão nhìn ra dị thú này vô cùng hung mãnh, quyết định tế khởi vu binh rất nhanh, ý đồ chém Hoa Hồ Điêu ra làm hai.

Diệp Húc tâm niệm vừa động, thu hồi lại Hoa Hồ Diêu, con điêu nhi trắng như tuyết kia lập tức thu nhỏ lại hình thể đứng lên trên đầu vai hắn.

Loan đao chém xuống đầu hắn, két một tiếng bổ thẳng vào cái lồng nguyên khí, đánh lên trên người Diệp Húc, làm cho hắn rơi từ trên lưng Can Sài Giao xuống.

“Chết cho ta!” lão già kia rống to một tiếng, hướng tới Diệp Húc mà đánh. Loan đao của hắn từ trong ngọc lâu bay ra, ước chừng có tới 24 kiện vu binh, gắn bó thành một trận thế, rít gào, đuổi theo Diệp Húc.

Lúc này Diệp Húc còn chưa rơi xuống đất, liền bị 24 kiện vu binh tạo thành đao trận bao phủ bên trong, nguy ở sớm tối.

Hắn không chút kích động, đột nhiên hít dài một hơi, ngọc lâu thẳng lên trên không, hướng tới lão già kia mà chụp xuống!

Lão già đối với chuyện ngọc lâu bay tới đỉnh đầu mình thì bỏ mặc, cười lạnh liên tục, tiếp tục thúc dục đao trận, tính toán chém Diệp Húc thành thịt vụn trước.

Hô!

Từ trong ngọc lâu của Diệp Húc đột nhiên rớt xuống một đầu hắc hùng, nện thẳng lên trên đầu lão già, làm cho lão già này không khỏi đập người xuống đất.

“Cái gì vậy?”

Hùng Bi đang xử lý dược điền, liền bị đẩy ra khỏi ngọc lâu, chỉ thấy mông mình đè vào một lão nhân tóc trắng xóa, không hiểu sao kinh ngạc mở miệng nói: “Này, lão già, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ba lão già ở đằng sau không nói câu nào đều tế khởi vu binh, phô thiên cái địa đánh tới đầu hắc hùng!

Hùng Bi kinh hãi thất sắc, vội vàng nhấc mông khỏi lão già kia mà đón nhận vu binh đang công kích tới. Lão già kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức bị vu binh của đồng bạn tế khởi ra đánh thành thịt vụn.

“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?”

Hùng Bi tỉnh tỉnh mê mê, vẻ mặt buồn bực, đột nhiên một cỗ nguyên khí hùng hậu vọt tới, rót vào thân hình hắn, một nguyên thần xa lạ đột nhiên giáng lâm vào trong óc hắn, tế khởi đầu hắc hùng nhức đầu này. Nó lập tức gào thét đuổi theo ba lão già mà nghênh đón. Đây cũng là do nguyên thần của Diệp Húc giáng lâm vào trong Tử Phủ của hắn, cưỡng ép tế khởi đầu Hùng Bi này, trở thành vu bảo ném tới ba lão già kia.

“Hóa ra là tiểu tử thối nhà ngươi, Hùng lão gia sẽ không để ngươi yên!”

Hùng Bi kêu lên oa oa, chỉ thấy một lão già vọt tới trước mặt, bộ mặt dữ tợn khủng bố, vội vàng huy động bàn tay lớn của mình, đánh thẳng tới lão già!

Lão già kia bị hắn tát một phát, cái đầu xoay tròn hai vòng, gần như vắt cổ xuống, thậm chí ngay cả ngọc lâu cũng bị chụp vỡ!

Hùng Bi tâm thần chấn động, bức nguyên thần của Diệp Húc ra khỏi Tử Phủ. Hai lão già còn lại miệng phát ra tiếng rống giận, đều sử dụng vu pháp sử trường của Huyết Thần Bảo là Huyết Thần Kinh, chỉ thấy hơn mười đạo huyết ảnh rít gào đánh tới hắn.

Lúc này, đao trận bên người Diệp Húc đã không còn nữa, nguy cơ được giải trừ. Hắn tế khởi ngọc lâu thu đầu hắc hùng vào bên trong, hơn mười đạo huyết ảnh đánh lên trên ngọc lâu, rung động thình thịch.

Hùng Bi đặt mông ngồi trong dược điền, vẫn buồn bực như trước, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì…”

Diệp Húc trong nháy mắt giải quyết liền ba đối thủ Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ, lập tức tế khởi Can Sài Giao, hướng tới hai lão già còn lại nghênh đón. Cùng lúc đó, hắn phân tâm nhị dụng, đồng thời tế khởi Hoa Hồ Điêu, đi sau lưng Can Sài Giao.

Bất kể là Can Sài Giao hay là Hoa Hồ Điêu, đều là dị chủng yêu thú, cực độ dũng mãnh, sau khi bị hắn tế khởi, lại càng hung ác!

Can Sài Giao xông lên phía trước, hai lão già còn lại đều tự mình xuất Huyết Thần Kinh, mười đạo huyết ảnh bay tới, nhào vào trên người Can Sài Giao, bị giao long khí của nó làm cho tán loạn. Loại vu pháp Huyết Thần Kinh này tuy mạnh nhưng đối với huyết mạch giao long như Can Sài Giao, lập tức trở nên bất lực.

Giao long mã này đảo qua cái đuôi của mình, liền đánh nát cái lồng nguyên khí của lão, rồi lập tức hung mãnh vồ tới, cắn xé nửa người của lão!

Lúc này chỉ còn lại lão già lúc trước bị Diệp Húc đánh vỡ hết răng miệng. Lão thấy dị trạng như vậy, không khỏi kinh hãi muốn chết, làm sao còn muốn tiếp tục giết tới Diệp Húc, vội vàng xoay người bỏ trốn.

Hoa Hồ Điêu truy đuổi không được, Diệp Húc không khỏi khẽ nhíu mày. Nguyên thần ký thác thuật của hắn dù sao cũng không bằng được thuật tế luyện yêu thú, kém xa xa với Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh. Nếu là hắn có thể học được Thiên ma Nguyên Hóa Chân Kinh, tế luyện yêu thú giống như vu bảo vậy, thuận buồm xuôi gió vô cùng.

“Bách Hoa cung Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh đích xác có chỗ độc đáo. Nếu có thể học được phương pháp tế luyện yêu thú trong đó, những người này căn bản không phải đối thủ của ta!”

“Tiểu tử, Huyết Thần Bảo ta nhớ kỹ ngươi, lão phu ngày khác thề huyết tẩy Vân Môn sơn, chó gà không tha!” lão ra kia bay ra ngoài trăm mét, quay đầu lại lạnh lùng nói.

“Muốn chết!”

Diệp Húc nhướn mày, hơn mười đầu giao long rít gào từ trong cơ thể lao ra. Chúng giương nanh múa vuốt lao tới lão già kia, trong nháy mắt đã tới trước mặt lão!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.