– Nàng cũng giống như Lạn Hàng sư huynh, cũng hơi nói lắp?
Ý nghĩ mới lóe lên trong đầu Lạc Bắc thì một tiếng rít dài vang lên. Trong ánh mắt Lạc Bắc liền thấy một thứ gì đó tối đen quét ngang không trung kéo theo một cơn gió.
Con Ô Cầu ngẩng đầu phun ra hai đám mây đen về phía thiếu nữ nhưng cái đuôi to như thùng nước của nó lại cuốn về phía Lạc Bắc.
Con Ô Cầu này cũng đã có một chút long uy nhưng hiện tại phải lấy một địch hai.
Hiện tại cái đuôi của con Ô Cầu chẳng khác gì một cây đại thụ đập vào người Lạc Bắc. Tuy nhiên hiện tại đối với Lạc Bắc mà nói thì thoải mái hơn so với vừa rồi. Lạc Bắc chỉ nhảy lên một cái cây rồi đạp mạnh một cái đã vọt ra ngoài cả chục trượng. Còn thiếu nữ vừa tránh thoát được hai làn hơi thở của Ô Cầu thì ánh mắt như muốn nói: ta không có gì đáng lo, ngươi hãy cẩn thận.
Thiếu nữ kia cũng nhìn Lạc Bắc thấy hắn không sao, hai tay nàng rung lên liền có một vầng sương mù màu xám bay tới đầu Ô Cầu.
– Đây là cái gì?
Lạc Bắc ngưng thần nhìn thì phát hiện ra làn sương mù màu trắng của cô gái dường như là bột phấn còn cụ thể là cái gì thì không thể nhìn rõ.
Lại một tiếng rít dài vang lên. Con Ô Cầu lắc đầu lại bổ vào làn sương mù kia, có điều lần này nó không phun khí độc mà chỉ hít không khí vào bụng rồi dùng hết sức phun ra.
Cú phun của nó khiến cho không khí phát ra tiến nổ chẳng khác gì tiếng sấm.
– Không hay! Con cự mãng không gờ còn có một đòn này.
Lạc Bắc nhìn thấy Ô Cầu phun ra hơi thở, toàn thân liền co lại. Khi hắn có phản ứng thì Ô Cầu không ngờ lợi dụng máu thịt trong người và xương cốt để nén ép không khí mà phun ra.
Hơi thở của nó giống như một viên đạn pháo vô hình nổ tung trong không trung. Thiếu nữ mặc dù tránh được nhưng cũng bị gió mạnh thổi bay. Mắt thấy thiếu nữ bị nguy, Lạc Bắc không lùi mà lại tiến tới, vọt đến bên cạnh Ô Cầu. Tay hắn liên tục nhặt núi đá mà ném vào con mắt khác của nó.
Cái đầu rắn to như một cái bồ chợt xuất hiện trước mặt Lạc Bắc.
Không ngờ con Ô Cầu lại đoán trước Lạc Bắc phải làm như vậy. Vì thế mà khi hắn vừa mới ném mấy viên đá, nó liền vòng lại định đớp Lạc Bắc.
Ba viên đá của Lạc Bắc nện trúng miệng Ô Cầu làm tung lên một làn máu. Nhưng Ô Cầu không hề dừng lại. Lạc Bắc rùng mình, khí huyết trong cơ thể cũng cảm nhận được sự nguy hiểm mà vận động cực nhanh. Sau khi tung người, Lạc Bắc vọt lên trời rồi lao đi được vài chục trượng. Nhưng con Ô Cầu đã chuẩn bị trước khiến cho lực lượng và uy thế của nó trong nháy mắt bộc phát. Lạc Bắc vừa mới nhảy được lên không trung mấy trượng thì đã thấy hai cái mép của nó tới trước mặt mình mà khép lại.
Một tiếng động vang lên.
Hai cái quai hàm khi khép kín phát ra âm thanh khiến cho người ta sởn tóc gáy. Hơi thở tanh hôi của nó khiến cho Lạc Bắc không mở mắt ra được, tuy nhiên cú đớp của nó còn cách nửa trượng chưa trúng vào Lạc Bắc.
– Do nó chỉ còn một con mắt cho nên cảm giác khoảng cách không chính xác lắm.
Lạc Bắc vẫn còn trong không trung, trong đầu lóe lên suy nghĩ như vậy. Trong nháy mắt khi tỉnh táo, Lạc Bắc chỉ thấy thân thể của mình gần như sát với con mắt màu đỏ hồng trước mặt.
Trong tay Lạc Bắc vẫn còn một viên đá vẫn chưa ném. Chẳng hề suy nghĩ, Lạc Bắc dùng hết sức lực toàn thân ném mạnh vào con mắt đỏ hồng của con thú.
Một tiếng nổ vang lên, con mắt đỏ hồng của Ô Cầu nổ tung như bóng bóng.
– Hai con mắt của nó mù rồi.
– Không biết có chạy thoát không.
Cả hai suy nghĩ đó nhanh chóng xuất hiện trong đầu Lạc Bắc.
Mặc dù trong nháy mắt đánh nát một con mắt của Ô Cầu nhưng cái miệng rộng của nó cũng há ra mà đớp lấy Lạc Bắc. Lạc Bắc đang lơ lửng trong không trung không có đường xoay chuyển thì làm sao mà tránh được?
Nhưng đúng vào lúc này một bóng người màu vàng nhạt bay tới. Lạc Bắc chỉ cảm thấy ngực mềm nhũn rồi toàn thân vọt lên không trung mà vượt qua khoảng cách mấy trượng.
Mùi thơm xộc vào mũi của hắn. Hóa ra trong lúc gấp gáp cô gái đã vọt tới ôm lấy Lạc Bắc mà lao ra ngoài.
Khuôn mặt xinh xắn trước mặt hắn có chút kinh hãi tuy nhiên mùi thơm thì lại giống như mùi hoa trong veo thấm vào ruột gan.
– Đây là cái gì?
Đúng lúc này, Lạc Bắc phát hiện bàn tay thiếu nữ run lên. Một làn sương mù màu hồng trong nháy mắt tản ra kéo theo một mùi hương bao phủ cả khu vực rừng núi bên hàn đầm.
– Không…không được…nói chuyện.
Nghe thấy Lạc Bắc hỏi, thiếu nữ hơi lắp bắp nói câu đó rồi lại đưa Lạc Bắc tránh xa hơn một chút. Chợt cái đầu rắn to lại xuất hiện ở chỗ hai người vừa rồi mà đớp mạnh một cái.
“Hai mắt của con cự mãng đã bị mù. Làn sương mù màu hồng này chỉ để che giấu hơi thở của chúng ta không có nó cảm giác.” Lạc Bắc liền hiểu ra.
Con Ô cầu đớp trượt lên rít lên. Lạc Bắc nín thở nhìn thấy trong ánh mắt của con Ô cầu bị Lạc Bắc làm cho mù không ngờ xuất hiện bảy, tám cái dây màu tím.
Những cái dây đó đầu tiên rất nhỏ nhưng sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã to bằng ngón trỏ.
Nhìn sợi dây nhanh chóng dài ra từ trong máu thịt đúng là ghê người. Cho dù Lạc Bắc chỉ hơi nhìn nhưng trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh.
Cải cảnh tượng một sợi dây dài ra từ trong mắt rõ ràng là vô cùng đau đớn. Chỉ thấy con Ô Cầu rít lên một tiếng, toàn thân nó run rẩy cực mạnh, mài đầu lên mặt đất không để ý tới máu thịt đang chảy đầu mà chỉ muốn cắt đứt toàn bộ mấy cái dây đó.
Với sức lực của Ô cầu chỉ mới cọ sát một lúc khiến cho những sợi dây mới mọc ra trong mắt liền bị mục nát. Tuy nhiên sợi dây bị đứt không hề chết mà vẫn tiếp tục mọc ra.
Trong lúc nhất thời Ô Cầu gần hóa thành giao long liên tục rít lên mài đầu xuống đất, đồng thời toàn thân giãy dụa khiến cho đá núi tung bay, sóng không khí tản ra ngập trời, chẳng khác nào có hai cánh quân đang giao chiến trong khu rừng này.
“Đây là do cô ấy dùng pháp thuật?”
“Cô đã tu luyện tới cảnh giới ngự không, tu vi chắc chắn cao hơn so với ta.”
Nghĩ tới mấy đám dây khổng lồ ngăn cản con Ô Cầu lúc đầu, Lạc Bắc liền có suy nghĩ như vậy. Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc lại cảm nhận có một bàn tay đang nắm lấy mình, thân thể của thiếu nữ đang dính sát vào người hắn hơi run run. Nhất thời Lạc Bắc hiểu ra đây là lần đầu tiên dùng pháp thuật đối địch. Nhìn thấy nàng kinh hãi như vậy, hắn cũng không đành lòng.
Mắt thấy con Ô Cầu điên cuồng như vậy cũng không biết nó còn có thần thông gì không. Nhưng nếu nó phát hiện ra vị trí hai người thì chỉ với việc nén ép không khí như vừa rồi cả hai đều nguy hiểm. Vì vậy mà Lạc Bắc cũng không thể lên tiếng, đành phải vỗ nhẹ lên vai thiếu nữ.
Con cự mãng gào thét khiến cho núi đá bay tứ tung. Tuy nhiên dưới cảnh tượng như vậy, tâm ý của hai người tương thông với nhau, thiếu nữ hiểu được ý của Lạc Bắc nên cũng từ từ bình tĩnh lại.
Đám dây màu tím liên tục sinh sôi. Con Ô Cầu liều mạng quay cuồng khiến cho đầu nó gần như bị mài nát. Nhưng đám dây vẫn liên tục dài ra, không chỉ ở hốc mắt mà còn cả trên mặt nó.
Đám dây đó dường như lấy máu thịt của nó mà sống nên liên tục tiêu hao sức lực của Ô Cầu. Chưa tới nửa nén nhang, thể lực của Ô Cầu cũng yếu đi, đồng thời thân hình của nó cũng thôi quay cuồng mà chỉ nằm đó co giật.
– Coi như kết quả đã định.
Lạc Bắc nhìn thấy Ô Cầu thì nghĩ vậy. Thiếu nữ mặc quần áo màu vàng nhạt cũng đưa hắn bay xuống.
Trận kịch đấu này dường như đã tiêu hao rất nhiều khí lực của thiếu nữ tuyệt sắc. Khi hạ xuống đất nàng đứng thở hổn hển. Lạc Bắc nhận thấy trên trán và cổ của nàng cũng thấm một lớp mồ hôi trong suốt.
Mùi hương thoang thoảng quẩn xung quanh người nàng.
Ngay cả mồ hôi cũng có mùi hương.
– Đa…đa tạ…tạ ơn ngươi.
Vào lúc Lạc Bắc hơi sững sờ, thiếu nữ mặc quần áo màu vàng nhạt lại lắp bắp nói với hắn.
“Cô ấy cao thật!”
Sau khi rơi xuống đất, Lạc Bắc mới phát hiện ra thiếu nữ có vóc dáng cao gầy, không ngờ xấp xỉ với hắn. Hắn đang định trả lời thì đột nhiên lắp bắp kinh hãi. Con Ô Cầu lại ngẩn đầu lên nhưng nghe được thanh âm của thiếu nữ mà phát hiện ra phương vị của họ. Nó liền bổ tới. Nhưng một tiếng nổ vang lên giống như cả ngôi nhà bị sập, thân hình nặng nề của nó giáng xuống mặt đất làm bốc lên một đám bụi.
– Nó không còn sức cử động nữa.
“Phù!” Lạc Bắc thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi quay đầu lại thì thấy thiếu nữ đã đi về phía Ô Cầu. Bàn tay nhỏ bé của nàng giơ lên nhưng nét mặt thì dường như không đành lòng, muốn bỏ đi pháp thuật mà mình đã sử dụng.
– Ngươi muốn tha cho nó? – Lạc Bắc hơi do dự kéo tay áo của Thiếu nữ.
– Con cự mãng này không biết là thứ dị chủng gì mà lại gần tu thành giao long. Hơn nữa hơi thở và nọc độc của nó rất nguy hiểm, nếu ngươi muốn buông tha cho nó thì cũng đừng tới quá gần.
– Đây…đây là Ô Cầu. – Thiếu nữ lắc đầu:
– Ta cũng không muốn thả… Cho dù muốn tha…ta…ta cũng không biết cách dừng lại pháp thuật Tử Lạc đàng sinh trưởng.
– Ô Cầu?
Lạc Bắc giật mình còn chưa kịp hỏi thiếu nữ chẳng phải muốn thả nó thì đã thấy hai tay nàng giật giật, một làn pháp lực dao động liền tản ra.