Sắc mặt của Hàng Thanh Phong vẫn thản nhiên, đột nhiên cầm lấy tai của một trong hai đứa bé còn sống mà bẻ gẫy hai ngón tay của nó. Thằng bé vẫn còn đang hôn mê bị bẻ gẫy hai ngón tay thì đau quả tỉnh lại mà kêu lên thảm thiết.
– Được! Nếu như ngươi không xuất hiện, ta cũng không giết những người này mà bóp nát từng khớp xương của chúng. Dù sao thì ngươi cũng tự xưng là Đông Hầu không biết có thể chữa trị cho chúng được không?
Một tiếng rắc vang lên. Trong lúc nói chuyện Hàng Thanh Phong lại bóp nát ngón tay cái của đứa bé khiến cho nó hét lên thảm thiết.
Thằng nhóc đó dường như cũng biết, cố gắng kìm nén nhưng âm thanh non nớt của nó vẫn vọng ra ngoài.
– Cái loại tiểu nhân vô sỉ ngươi ngay cả đứa bé mà cũng làm nhục như vậy. Nếu ta không nghiền nát xương của ngươi thành tro thì ta sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Từ bốn xung quanh, âm thanh tức giận vọng tới. Khi yêu tộc phá toái Kim đan biến thành hình người rất dễ làm cho linh khí trong trời đất biến động mà dẫn tới thiên lôi. Vì vậy mà yêu tộc sợ nhất là thiên lôi. Chỉ cần một cơn sấm xuân vang lên cũng đủ khiến cho họ bỏ chạy. Mà giờ phút này Đông Hầu Thanh Bức thề như vậy rõ ràng là đã nổi giận lôi đình.
– Thật không? – Hàng Thanh Phong cười lạnh định bóp nát một ngón tay nữa của đứa bé.
Vào giờ phút này trong số một trăm cao thủ các phái ở đây thật ra cũng có người không đành lòng. Nhưng sự ảnh hưởng của Côn Luân đã lâu ngày làm sao mà họ dám chỉ trích. Chưa nói vào lúc này bọn họ còn đang đối chọi với yêu quái, nếu như ai ngăn cản thì lập trường sẽ hoàn toàn không đúng.
“ Làm việc cứ theo tâm!”
Mấy cái chữ đó vang lên trong đầu Lạc Bắc. “ Dùng cái thủ đoạn này tra tấn một đứa bé có còn là chính đạo sao? Tại sao bao nhiêu người mà không có một ai bước ra ngăn cản?”
Nhìn thấy Hàng Thanh Phong định bóp nát tay đứa bé kia, trong khi bao nhiêu người không có ai lên tiếng, Lạc Bắc cảm thấy máu bốc lên đầu không nhịn được định tiến lên một bước. Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì một âm thanh tức giận đã vang lên:
– Dừng tay! Hành hạ một đứa bé đến chết đó là hành vi của chính đạo hay sao?
Lạc Bắc và nhiều người quay đầu lại nhìn thì thấy đó chính là Thái Thúc.
– Cái gì?
Ánh mắt của Hàng Thanh Phong nhìn về phía Thái Thúc.
Mặc dù y không biết Lạc Bắc làm sao trốn thoát khỏi tay Hắc Phong lão tổ nhưng y biết Lạc Bắc vì kết bạn với yêu mà bị phạt ra khỏi Thục Sơn. Y muốn làm thế này, đồng thời sắp xếp ở đây là để loại bỏ cả Lạc Bắc và Đông Hầu Thanh Bức.
Hàng Thanh Phong đoán chắc chỉ cần đám người Lạc Bắc vừa mới tiến vào khu rừng này, y sẽ nghĩ cách dẫn bọn họ lại đây. Mà y cố tình tra tấn đứa bé cũng cố ý để lôi Lạc Bắc ra. Nhưng y lại không ngờ Thái Thúc là người đầu tiên lên tiếng.
Thái Thúc đứng ra, Tân Thiên Trạm Lô cũng cảm nhận được tâm của cô liền tản ra ánh sáng màu bạc chói mắt. Cả trăm người nhìn thiếu nữ dưới ánh kiếm đều cảm thấy nàng giống hệt như thanh Tân Thiên Trạm Lô đầy khí khái và chính khí.
– Ngươi là đệ tử phái nào?
Hàng Thanh Phong xoay người, mặc dù biết rõ nhưng y cố tình hỏi.
– Thái Thúc, đệ tử Thục Sơn.
Thục Sơn quật cường đứng thẳng giữa mọi người trông chẳng khác gì một đóa hoa sen kiêu ngạo.
– Đệ tử Thục Sơn? – Hàng Thanh Phong nheo mắt lại rồi cười lạnh:
– Nếu như vậy thì các ngươi nên biết đứa bé này không phải là người mà là yêu.
– Người có chính tà, yêu không có tốt xấu hay sao? – Thái Thúc hít một hơi rồi nói tiếp:
– Hai cái đứa bé này có thể làm chuyện gì hại tới ai?
– Yêu phân tốt xấu? – Hàng Thanh Phong cười ha hả:
– Ngươi có biết câu nói này là đại nghịch bất đạo không?
– Vậy nói như thế nào? – Thái Thúc không hề nhường:
– Giết kẻ vô tội đó là đạo hay sao?
– Nói như vậy thì ngươi muốn bảo vệ hai đứa tiểu yêu này? – Hàng Thanh Phong lạnh lùng nhìn Thái Thúc:
– Chưa nói với tuổi của ngươi còn chưa xứng để luận đạo với ta. Hôm nay chính đạo chúng ta tập trung ở đây để đối phó với Thanh Bức Yêu nhân, ngươi lại đứng ra quấy rối chứng tỏ lập trường không rõ ràng. Nếu hiện tại ta giết hai tên tiểu yêu này, ngươi cũng định cứu chúng phải không?
Thái Thúc đột nhiên ngẩng đầu:
– Nếu họ không có làm chuyện gì thương thiên hại lý thì ta sẽ cứu họ.
– Được! Ngươi giỏi lắm. – Hàng Thanh Phong cất tiếng cười điên cuồng:
– Các vị đạo hữu! Mọi người nghe thấy rõ chứ? Cô ta vì hai tên tiểu yêu mà muốn đối địch với ta.
Trong tiếng cười điên dại của Hàng Thanh Phong, tất cả những người có mặt đều xôn xao. Gia Luật Tề và vị chưởng giáo Mễ Nguyên Sùng của phái Nam Sơn vội vàng nói với Thái Thúc:
– Thái Thúc! Sao ngươi lại nói như vậy. Mau lùi lại, không được nói nữa.
– Hừ!
Đúng lúc này, Hàng Thanh Phong lại hừ lạnh, bẻ gãy một ngón tay của đứa bé kia.
– Dừng tay.
Lần này thì Tân Thiên Trạm Lô của Thái Thúc từ sau lưng vọt lên.
– Lạn Hàng! Huyền Vô Kỳ sư huynh.
Lạc Bắc không hề suy nghĩ, Tam Thiên Phù Đồ cũng xông lên. Cùng lúc đó hắn có thể thấy bên cạnh tỏa ra ánh sáng màu hồng rực rỡ. Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ cũng sóng vai đứng bên cạnh hắn, Xích Tô và Thiên Thực đều vọt ra.
– Thế nào đây? Bốn người các ngươi định thông đồng tới yêu làm bậy trở thành kẻ địch với ta và chính đạo trong thiên hạ? – Ánh mắt của Hàng Thanh Phong trở nên lạnh lùng, đầy sát khí.
Lần này nét mặt của y hoàn toàn biểu lộ theo tâm chứ không hề có lấy một chút giả dối.
Hàng Thanh Phong định một hòn đá ném chết hai con chim, giết Lạc Bắc một cách quang minh chính đại. Y lấy Côn Luân lệnh mời nhiều môn phái tới đây thứ nhất là để đối phó với Đông Hầu Thanh Bức, thứ hai là để cho họ chứng kiến đám người Lạc Bắc thông đồng với yêu làm bậy. Có như vậy y giết chết bốn người Lạc Bắc mà không bị Thục Sơn nói gì.
Khi phi kiếm của cả bốn người bay ra, Hàng Thanh Phong hơi nhíu mày rồi cười lạnh. Y chẳng hề có nhiều động tác mà làm như định đánh chết đứa bé bên cạnh.
Hành động đó chẳng khác gì châm ngòi cho một thùng thuốc nổ.
Bốn người Lạc Bắc và Thái Thúc như hiểu ý nhau khiến cho bốn vầng kiếm quang lao đi. Đồng thời Huyền Vô Kỳ cũng phóng Xuyên Sơn hắc lý chu ra.
– Các ngươi muốn chết?
Cả bốn người còn chưa kịp nhảy vào Xuyên Sơn hắc lý chu thì một vầng cương khí màu vàng đất đã bao phủ lấy Hàng Thanh phong. Trong nháy mắt nó hóa thành một quả trứng to màu vàng đất, không còn nhìn thấy bóng dáng Hàng Thanh Phong đâu nữa. Bốn đạo kiếm quang lao tới khiến cho những mảnh vụn của quả trứng bay tán loạn nhưng kiếm quang còn chưa kịp xuyên qua thì cương khí màu vàng đất đã nổ tung, uy thế chẳng khác gì lúc nội đan của đám người núi Quý Du nổ.
“ Oành!” Giống như mặt đất bị sấm sét đánh xuống, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng rung người không khống chế dược Xuyên Sơn hắc lý chu khiến cho nó hóa trở lại hình dạng ban đầu đồng thời Xích Tô và Thiên Thực cũng rơi xuống đất.
Tân Thiên Trạm Lô và Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc cũng lắc lư trong không trung.
Thứ pháp bảo của Hàng Thanh Phong có tên là Hỗn Độn kim đản, nó được luyện thành từ khí hệ Thổ trong ngũ hành và lôi cương. Một khi nó bị nổ mất một chút, khí hệ Thổ và khí Lôi cương sẽ ngưng kết lại, đồng thời nó cũng có thể nổ tung để đả thương kẻ địch. Đây có thể nói là một thứ pháp bảo công phòng lợi hại.
Mới chỉ đối mặt một cái, Hàng Thanh Phong lợi dụng pháp bảo khiến cho chân nguyên của Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng trên thân kiếm nổ tung. Ngay lập tức từ trong quả trứng màu vàng có một bàn tay vươn ra cầm lấy Xích Tô và Thiên Thực.
“ Pháp bảo và tu vi của người này cao như vậy. Trong số những người mà ta gặp thì chỉ có Hắc Phong lão tổ và Khuất Đạo Tử là có thể vừa mới ra tay đã thu được phi kiếm của Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng sư huynh.”
Chân nguyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc so với chân nguyên bình thường cứng cỏi hơn nhiêu. Khi hỗn độn kim đản bùng nổ, Tam Thiên Phù Đồ cũng không bi ảnh hưởng lớn. Nhìn thấy tình hình nguy cấp, Lạc Bắc liền dốc sức thi triển, Tam Thiên Phù Đồ lập tức hóa thành một tia sáng màu đen mà lao về phía Hàng Thanh Phong.
– Kẻ này còn nhỏ tuổi mà tu vi không ngờ cao như vậy.
Nhìn thấy uy thế của Tam Thiên Phù Đồ và long tức trên thân kiếm, hơn nửa số cao thủ có mặt hơi kinh hãi. Thục Sơn là đại phái đứng thứ hai đương thời, hiện tại lại đang giao thủ với Côn Luân, hơn nữa còn có Đông Hầu Thanh Bức ẩn nấp ở gần khiến cho những người ở đây không dám ra tay giúp đỡ mà chỉ tập trung tinh thần nhìn bốn người Lạc Bắc và Hàng Thanh Phong đấu pháp.
– Đom đóm mà cũng so với trăng rằm.
Khi Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc chém tới, Thái Thúc cũng được thở một hơi. Đạo kiếm quang tối đen bao phủ lấy Hàng Thanh Phong cắt từng mảng hỗn độn kim đản bay ra. Nhưng Hàng Thanh Phong không coi Thái Thúc và Lạc Bắc và đâu mà chỉ cười lạnh rồi hỗn độn kim đản lại nổ tung.
Cú nổ đó khiến cho trong phạm vi mười trượng lấp đầy khí hệ Thổ và Lôi quang tản ra từng vòng trong suốt. Sắc mặt Thái Thúc trắng nhợt khi thu phi kiếm lại thì chân nguyên trên đó đã gần như mất hết.
– Cái gì? Khi hắn rời Thục Sơn, tu vi mới chỉ ở mức ngự kiếm sơ giai vậy mà không ngờ đã đạt tới đỉnh cao ngự kiếm. Người này không thể để được.