Phật là gì?
Mang lòng từ bi, bảo vệ chúng sinh chính là Phật.
Đại thượng sư của Sắc Lặc tông tan thành mây khói nhưng pháp lực vô thượng của lão cũng giúp cho quầng sáng của Lạc Bắc bảo vệ vùng đất thần châu.
Vào lúc này, hóa thân của Hoàng Vô Thần bị đánh chết hết, hai mươi bốn cái xương sườn cũng bị Lạc Bắc đánh nát khiến cho y gần như một ngọn đèn dầu sắp cạn.
Nhưng Hoàng Vô Thần không hề trốn bởi vì y biết bây giờ mình có trốn cũng không thoát.
Trong đôi mắt của y vẫn có vô số những tia sáng lóe lên tiếp tục tính toán xem có cơ hội chuyện bại thành thắng hay không.
Oành!
Chín vòng đảo của Côn Luân đột nhiên nổ tung rồi lao ra vô số những tia sáng màu vàng, xuyên qua vòm trời màu trắng mà lao ra khỏi bảy vùng đất của Thần châu. Trời đất thay đổi, vô số yêu thú rơi xuống cánh đồng vô tận ở bên ngoài.
Trong mỗi một tia sáng màu vàng kia đều có một bóng người.
– Lạc Bắc!
Hoàng Vô Thần đứng yên trong hư không nhìn Lạc Bắc:
– Những người này đều là người của giới Niết Bàn, núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa, Thục Sơn, Nga Mi. Hiện tại bên ngoài bảy vùng đất này đã trở về thời hồng hoang, vô số yêu thú hoành hành. Chỉ có ta mới biết được những người này bị ta đưa tới đâu. Lạc Bắc! Ngươi mà giết ta, tất cả những người đó sẽ được chôn cùng với ta.
– Ngươi cũng muốn đổi mạng của những người đó lấy mạng của mình?
Lạc Bắc liếc mắt nhìn Hoàng Vô Thần một cái rồi ngừng lại.
Thấy Lạc Bắc cũng do dự như vậy, Hoàng Vô Thần nở nụ cười dữ tợn. Bởi vì y biết Lạc Bắc không bao giờ coi thường tính mạng của những người đó. Nhưng nụ cười dữ tợn của y còn chưa dứt đã thay bằng sự sững sờ.
Bởi vì trong nháy mắt khi Lạc Bắc dừng lại, 13000 đạo kiếm quang tinh tế đã xuyên qua vô số cổ phù do Hoàng thiên thần tháp tản ra mà chui vào khiến cho Hoàng Vô Thần như có vạn tia sáng bám lấy.
Vạn kiếm xuyên thân.
Trên người Hoàng Vô Thần xuất hiện 13000 cái lỗ thủng. Mỗi một cái khiếu huyệt trên người y đều bị Lạc Bắc đâm thủng.
Nụ cười vẫn còn đọng trên khuôn mặt của Hoàng Vô Thần. Một dòng chân nguyên từ trong các khiếu huyệt của y chảy ra ngoài.
“A!”
– Lạc Bắc! Ngươi bất chấp sự sống chết của chúng?
Hoàng Vô Thần hét lên điên cuồng. Từ trong 13000 khiếu huyệt của y xuất hiện một cái bóng màu vàng dường như định trấn áp toàn bộ chân nguyên đang chảy ra. Nhưng cái bóng màu vàng đó vừa mới xuất hiện lập tức vỡ vụn, không thể trấn áp nổi.
– Từ trước tới giờ ta không có thói quen bàn điều kiện với người khác.
Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Hoàng Vô Thần đang như một con nhím phun ra đầy những tia sáng màu vàng.
Những lời đó được hắn nói ra một cách tự nhiên. Trong tim của Lạc Bắc dường như xuất hiện một bóng người mặc trang phục màu trắng, cái bóng đó khiến co y cảm thấy vô cùng thân quen đồng thời lại càng thêm căm hận Hoàng Vô Thần.
Giới Niết Bàn, núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa…. Những cái tên đó khiến cho y cảm thấy vô cùng quen thuộc và có cả những người liên quan tới mình.
– Vừa rồi khi trời đất vỡ nát biến thành bảy khu vực kia, vô số sinh linh chết đi ngươi có để ý tới họ không? Ngươi có quyền gì mà quyết định sự sống chết của họ?
Một tia sáng từ trong tay Lạc Bắc bay ra rồi trong nháy mắt hóa thành một cái ấn màu vàng rồi từ trên không trung ép xuống đầu Hoàng Vô Thần.
“Rầm rầm rầm!”
Tầng tầng lớp lớp không gian bị nghiền nát kèm theo uy áp khủng bố ập tới khiến cho Hoàng Vô Thần không thể nhúc nhích.
– Lạc Bắc! Ngươi có giết ta cũng vô ích. Tất cả trí nhớ của ngươi, những người quan trọng với ngươi, sư huynh Lạn Hàng của ngươi, sư muội Thái Thúc của ngươi, đạo lữ Nạp Lan Nhược Tuyết đều không bao giờ tìm lại.
Hoàng Vô Thần như nhìn thấy tận thế giáng xuống liền nở nụ cười điên cuồng.
Lạc Bắc không nói gì chỉ bước một bước liền tới trước mặt Hoàng Vô Thần.
Đột nhiên, tiếng cười của Hoàng Vô Thần tắt hẳn. Y đột nhiên nghĩ tới một chuyện… Một chuyện khiến cho bản thân y rùng mình.
“A!”
Sắc mặt của Hoàng Vô Thần trở nên dữ tợn đồng thời toàn thân tản ra hơi thở hủy diệt. Da thịt của y xuất hiện vô số vết nứt và từ bên trong tản ra một thứ ánh sáng ma quái. Trong nháy mắt, Hoàng Vô Thần như nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ mà cố gắng để cho thân thể và nguyên thần nổ tung.
Nhưng ánh mắt của y lập tức trở nên vô cùng sợ hãi. Bởi vì khi toàn bộ chân nguyên và khí huyết của y tản ra đồng thời trong thân thể chấn động nhưng lại không thể phun ra ngoài do 13000 khiếu huyệt đã bị phong ấn.
Hoàng Vô Thần giống như một quả bóng cao su được bơm căng mà không thể tự mình nổ tung.
Phụp!
Tay phải của Lạc Bắc nhẹ nhàng đi thẳng vào trong những cái phù màu cổ đồng đang rơi xuống do mất sự khống chế mà chộp lấy Hoàng Vô Thần.
Oành!
Một làn chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh khủng bố từ trên đầu chui vào trong thân thể của Hoàng Vô Thần khiến cho tất cả kinh mạch của y tan thành tro bụi.
Tuy nhiên thân thể của Hoàng Vô Thần có đầy linh tính nên sức sống vẫn chưa chết.
Y biết thành một cái xác còn ý thức nhưng không thể thực hiện một động tác hay thốt lên tiếng.
Lạc Bắc xách Hoàng Vô Thần như xách một cái xác đứng trong không trung. Trong tích tắc, ánh mắt của hắn có vô số tia sáng lóe lên dường như đang suy nghĩ xem mình có pháp thuật nào moi được trí nhớ từ đầu của Hoàng Vô Thần hay không.
Nhưng tia sáng trong mắt hắn nhanh chóng biến mất. Bởi vì ngoại trừ Hoàng Vô Thần ra, thế gian này không còn một ai biết được bí thuật như vậy. Cho dù trong La Phù của Lạc Bắc có cả vạn pháp, sau đó lại có được mọt chút dấu vết công pháp của Huyền Vô Thượng nhưng cũng không có bí thuật nghịch thiên như vậy.
Tuy nhiên nét mặt của Lạc Bắc không hề có chút thất vọng.
Hắn cứ đứng trong không trung như vậy mà suy nghĩ. Lạc Bắc nghĩ xem trong vô thức tại sao mình lại phải bắt được Hoàng Vô Thần mà không nương theo sự căm hận để giết chết y?
Một tia sáng màu bạc từ người hắn bay ra rồi hóa thành Tạo Hóa vạn thọ đỉnh. Sau đó toàn bộ trận pháp bên trong Tạo Hóa vạn thọ đỉnh nghịch chuyển rồi Lạc Bắc và Hoàng Vô Thần biến mất.
Tạo Hóa Vạn thọ đỉnh đứng giữa hư không.
Thời gian lúc này như dừng lại. Đột nhiên…. Ầm! Nắp của Tạo Hóa Vạn thọ đỉnh mở ra, Lạc Bắc lại đưa Hoàng Vô Thần xuất hiện giữa hư không.
Trong tay Lạc Bắc xuất hiện hai viên tinh thạch.
Một viên tinh thạch nhìn như giọt nước mắt to bằng trái long nhãn tản ra ánh sáng màu xanh. Còn một viên thì to bằng hạt dưa có màu vàng sẫm.
Tam Sinh Thạch và hạt bồ đề ngàn năm.