Dược Thần

Chương 137 - Linh Quả Cuồng Bạo. (2)

trước
tiếp

– A!

Y Đức mất đi nửa người, lăn ra mặt đất kêu thống khổ, phát ra tiếng thảm thiết từ tận tim gan:

– Cuồng… cuồng bạo Linh quả, ở phía trên núi … có Cuồng Bạo Linh quả.

Y Đức nói xong câu kia, nửa người còn lại trực tiếp bị bóng đen nuốt vào trong bụng.

– Cuồng Bạo Linh quả?

Đám người nhất thời rối loạn.

Con mắt Kiệt Sâm không khỏi sáng ngời, thảo nào Linh thú trên Ô Thác sơn mạch lại điên cuồng như vậy.

Bóng đen chậm rãi đi tới, lúc này mọi người cũng bất chấp tin tức Cuồng Bạo Linh quả kinh người, hiện giờ nhìn rõ được bóng đen kia, đây là một đầu Linh thú cao chừng một trượng, toàn thân da lông xanh đen, ánh lửa chiếu vào tản ra quang mang u ám, trên khóe miệng có hai răng nanh sắc nhọn lòi ra.

– Cụ Phong Xỉ hổ, là Cụ Phong Xỉ hổ!

– Tứ giai Linh thú Cụ Phong Xỉ hổ!

Trong đám người phát ra một tiếng kêu kinh khủng, ở đây người mạo hiểm mạnh nhất là Thần Ân Linh sư tam giai trung cấp, tuy rằng ở đây có rất nhiều người thế nhưng một đầu Cụ Phong Xỉ hổ tứ giai tuyệt đối có thể đánh chết tất cả mọi người.

– Linh thú tứ giai?

Đám hảo hán của Trấn Cự Tháp cách đó không xe nghe được câu này, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, không chút huyết sắc.

Linh thú tứ giai, ở trong đám Linh thú tuyệt đối có thể coi là tồn tại lợi hại, một đầu Linh thú như thế cho dù ở trong thành Lam Ngõa cũng có thể tạo nên một hồi tai nạn, càng không phải nói nhỏ bé như Trấn Cự Tháp.

– Rống!

Cụ Phong Xỉ hổ quét tròng mắt đỏ lòm ra bốn phía, hai tròng mắt băng lãnh khiến đám mạo hiểm giả run rẩy trong lòng, sau đó Cụ Phong Xỉ hổ nhảy lên, lợi trảo tùy ý đánh đến một mạo hiểm giả.

– Bồng!

Mạo hiểm giả kia căn bản không kịp phản ứng, trường kiếm trong tay bị đánh bay, thân thể bị một trảo của Cụ Phong Xỉ hổ đập nát vụn toàn bộ.

– Đi tìm chết!

Một mạo hiểm giả giơ cao trường kiếm lên, ra sức chém xuống.

– Hô!

Cụ Phong Xỉ hổ bỗng gia tăng tốc độ, một đạo huyễn ảnh hiện lên, mạo hiểm giả kia nhất thời bị chém nát, ngay sau đó hai cái răng nhanh trực tiếp xé xác thân thể hắn ra.

– A!

Trong đám người vang lên một tiếng tê rống, tất cả mọi người xung quanh Cụ Phong Xỉ hổ đều vung kiếm bổ tới, dưới tránh né của Cụ Phong Xỉ hổ, hầu như tất cả trường kiếm đều thất bại, thỉnh thoảng có hai người bổ trúng thân thể Cụ Phong Xỉ hổ nhưng căn bản không làm tổn thương chút da lông nào.

– Sưu!

– Sưu!

– Sưu!

Cụ Phong Xỉ hổ vùng vẫy trong đám người, một một kích hạ xuống là cướp đi một mạng sống.

Quá nhanh, Cụ Phong Xỉ hổ ở trong đám Linh thú tứ giai am hiểu nhất chính là tốc độ, công kích và phòng ngự không mạnh nhưng ở trước mặt đám mạo hiểm giả chỉ có Thần Ân Linh sư trung cấp là cao nhất cùng hai tên Linh sư cấp thấp, còn lại đều là Linh sĩ và Linh đồ. Gặp công kích của Cụ Phong Xỉ hổ quả thực chính là một hồi tàn sát.

Chỉ trong nháy mắt, hai mươi ba mạo hiểm giả bị chết đi gần mười người.

– Trốn mau!

– Lấy thực lực của chúng ta căn bản không phá nổi phòng ngự của Cụ Phong Xỉ hổ!

– Lưu lại chỉ còn một con đường chết!

Chiến đấu ngắn ngủi trôi qua, đám mạo hiểm giả không còn dũng khí phản kháng nữa, bọn họ toàn lực chém vào trên thân thể Cụ Phong Xỉ hổ nhưng căn bản không gây được chút thương tổn, mà Cụ Phong Xỉ hổ lại có thể dễ dàng giết chết bọn họ.

Trốn!

Bọn họ chỉ có một lựa chọn!

Những người may mắn còn sống sót điên cuồng chạy trốn ra bốn phương tám hướng, Cụ Phong Xỉ hổ dù lợi hại hơn nữa cũng không thể đuổi giết tất cả những mạo hiểm giả chạy tứ tán như vậy, Cụ Phong Xỉ hổ có thể giết được mấy người?

– Nhanh, nhanh đi thông tri cho người dân Trấn Cự Tháp!

Thấy đám mạo hiểm giả bỏ chạy tán loạn, các tráng hán cũng vội vã chạy về trấn của mình.

Toàn bộ luyện võ trường hỗn loạn, chỉ có đoàn người Kiệt Sâm vẫn bất động như trước.

– Linh thú tứ giai quả nhiên lợi hại, công kích và phòng ngự của Cụ Phong Xỉ hổ bằng nhau thế nhưng tốc độ nhanh hơn ta không ít, cũng không biết công kích của ta có thể phá phòng ngự của nó không.

Ánh mắt Kiệt Sâm sáng rực lên nhìn Cụ Phong Xỉ hổ, từ khi tấn cấp Linh đồ cao cấp, đánh chết Cuồng Lang Cơ Vạn xong, hiện giờ Linh sư cao cấp đã không còn là đối thủ của hắn, lúc này hắn đang âm thầm so sánh mình và Cụ Phong Xỉ hổ.

Đầu Cụ Phong Xỉ hổ nhìn bốn phía xung quanh, trong mũi phụt ra sương trắng, chợt ánh mắt nhìn chăm chú vào đám người Kiệt Sâm cách đó không xa.

– Rống!

Thanh âm trầm thấp không rõ vang lên, Cụ Phong Xỉ hổ lao thẳng đến chỗ đám người Kiệt Sâm.

– Ốc Ân, các ngươi bảo vệ tiểu thư cho tốt, đầu Cụ Phong Xỉ hổ này để ta giải quyết!

Ba Đốn nhìn Cụ Phong Xỉ hổ lao vút tới, nhàn nhạt nói.

– Hừ, đối mặt với Cụ Phong Xỉ hổ còn dám ngây ngốc đứng đó, quả thật là lũ ngu.

Thần Ân đang đào tẩu thấy đám người Kiệt Sâm không tìm cách chạy thoát, trong lòng không khỏi cười nhạt:

– Tuy rằng đầu lĩnh hộ vệ kia mạnh mẽ nhưng chỉ sợ chỉ là một Linh sư cao cấp, còn lại đều là Linh sĩ cao cấp mà thôi, Cụ Phong Xỉ hổ là Linh thú tứ giai, lưu lại chính là tìm đường chết.

Không ít mạo hiểm giả đang chạy trốn cũng bớt thời gian quay lại nhìn, thấy Cụ Phong Xỉ hổ đánh về phía đám người Kiệt Sâm, nghĩ đến sự lợi hại của đám Ốc Ân lúc trước, trong lòng không khỏi có chút chờ mong, mà càng nhiều hơn là đáng tiếc. Rất hiển nhiên, khi đối mặt với Linh thú tứ giai Cụ Phong Xỉ hổ, bọn họ cũng không xem trọng đám Ốc Ân.

Vừa nghĩ đến Yên Cơ thành thục quyến rũ, giống như một viên mật ngọt lại bị chết dưới vuốt của Cụ Phong Xỉ hổ, những mạo hiểm giả đều không khỏi cảm giác tiếc hận trong lòng.

– Di, đại hán trung niên trong đội ngũ đó lên rồi!

Chính vào lúc này, đám mạo hiểm giả lại phát hiện, mấy hộ vệ mặc áo giáp của Kiệt Sâm kia co rút lại, để vây quanh bốn người thiếu niên, nữ nhân, lão giả, nhưng đại hán trung niên chậm rãi đi ra khỏi đoàn người.

Nhìn Cụ Phong Xỉ hổ hung mãnh vọt tới, Ba Đốn chậm rãi vận chuyển Linh lực Tông Linh sư cao cấp trong cơ thể, một tia Linh lực dâng trào mãnh liệt trong thân thể hắn khiến Ba Đốn cảm giác vô cùng hưng phấn.

– Hắc, tiểu tử kia, đại gia chơi đùa với ngươi.

Ba Đốn phát sinh một trận cười hào sảng trong miệng.

– Hưu!

Thấy có người cư nhiên dám ngăn trở trước mặt chính mình, điều này khiến Cụ Phong Xỉ hổ cảm giác bị người ta khinh rẻ, thân hình mạnh mẽ gia tốc, biến ảo thành một đạo tàn ảnh.

– Rống!

Cụ Phong Xỉ hổ mở miệng máu lớn, lợi trảo đánh mạnh về phía Ba Đốn.

– Dừng!

Ba Đốn gầm lên giận dữ, trường kiếm bên hông cũng không rút ra, hai tay nhanh như thiểm điện bắt được đôi chân trước của Cụ Phong Xỉ hổ.

Giống như thiên thạch lao xuống địa cầu, một người một thú trong nháy mắt lao vào một chỗ, vô số bụi khói mù mịt bốc lên, toàn bộ thân thể của Ba Đốn bị đánh lui ra ngoài mấy thước, hai chân trượt dài trên luyện võ trường tạo thành hai khe rãnh thật dài, mãi một lúc mới rốt cục ngừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.