– Kiệt Tư huynh đệ, mấy người các ngươi đi theo sát chúng ta.
Ba người Bảo Uy Nhĩ đi tới trên đỉnh núi, trên đỉnh núi có một huyệt động nối thẳng xuống bên dưới, đường kính huyệt động ước chừng ba bốn thước, năm sáu người đi song song hoàn toàn không thành vấn đề, lời của Bảo Uy Nhĩ vừa rơi xuống ba tộc trưởng liền trực tiếp tiến vào bên trong huyệt động, hướng bên dưới bay vút xuống.
– Đại nhân, cẩn thận một chút.
Thanh âm Xích Ký vang lên bên tai Kiệt Sâm.
– Không có việc gì, mọi người theo sát ta.
Kiệt Sâm gật gật đầu, không chút do dự tiến xuống huyệt động, đồng thời trong lòng Kiệt Sâm cũng cảm thấy nghi hoặc:
– Chẳng lẽ nhân vật trọng yếu kia ở trong huyệt động của ngọn núi tím này?
Biểu tình của Kiệt Sâm thật bình tĩnh, hắn căn bản không hề sợ hãi ba người Bảo Uy Nhĩ, nếu như đối phương có ác ý thì cứ trực tiếp thi triển ra Chư Thần kiếm trận, chỉ sợ đối phó ai thì còn khó mà nói, nhưng địa phương quỷ dị như thế này cũng làm trong lòng Kiệt Sâm có một chút cảnh giác.
– Sưu! Sưu! Sưu!
Một chuyến chín người nhanh chóng hạ thấp xuống sâu tận bên dưới huyệt động.
– Dựa theo chiều sâu này, thậm chí đã sớm vượt qua cả chân núi này rồi…
Trong lòng Kiệt Sâm cảm thấy thật nghi ngờ.
Tốc độ của nhóm người Kiệt Sâm nhanh tới bao nhiêu, tuy ngọn núi tím này cao gần ngàn trượng nhưng chút cự ly đó đối với bọn họ mà nói căn bản chỉ là chuyện trong nháy mắt, thế nhưng đã phi hành thời gian dài như vậy nhưng vẫn chưa thể nhìn thấy đáy.
Bỗng nhiên Kiệt Sâm phát hiện tinh thạch màu tím hai bên thông đạo hoàn toàn biến mất, xuất hiện chung quanh Kiệt Sâm bọn họ lại là màu nước biển xanh lam, bị một tầng năng lượng ngăn cách thành một lối đi, đoàn người đang theo thông đạo đi thẳng xuống bên dưới đáy biển.
– Đây là…?
– Kiệt Tư huynh đệ, nhân vật trọng yếu của tam đại gia tộc chúng ta ở dưới đáy biển.
Tựa hồ cảm nhận được vẻ giật mình của Kiệt Sâm, Bảo Uy Nhĩ tộc trưởng vẫn luôn đi phía trước dẫn đường quay đầu cười nói.
– Hoa lạp…
Đoàn người rất nhanh đi xuống, xuyên thấu qua thông đạo Kiệt Sâm có thể chứng kiến được thật nhiều loài cá bơi lội lướt qua chung quanh.
Cũng không biết đã phi hành mất bao lâu, đột nhiên thông đạo vốn nhìn không thấy đáy cuối cùng ẩn ẩn hiện ra một đạo hào quang màu tím, đoàn người tiếp tục phi hành xuống bên dưới, khi nhìn thấy vật thể màu tím kia là gì, liền lập tức bị trấn trụ.
Tận sâu bên dưới đáy Lôi Đình Hải, một tòa thành khổng lồ màu tím sừng sững tận sâu trong dưới đáy biển, giống như một đầu hồng hoang quái thú tiềm phục tại nơi này, chỉ nhìn từ xa xa đã thấy tòa thành tản ra khí tức khiếp người tỏa rộng khắp nơi.
– Nhân vật trọng yếu mà Bảo Uy Nhĩ đã nói chẳng lẽ đang ở bên trong tòa thành này sao?
Kiệt Sâm lập tức rung động.
Lôi Đình Hải là loại địa phương nào? Đây chính là địa phương vô cùng hiểm ác, muốn xuyên qua Lôi Đình Hải phải dùng thuyền thông qua mặt biển, những biện pháp nào khác tuyệt không thực hiện được, nhưng đối với thần cấp cường giả mà nói hoàn toàn có thể đi qua trong nước, vậy tại sao trong lúc phi hành mệt mỏi không lẻn vào đáy biển nghỉ ngơi, đợi khôi phục sức lực thì tiếp tục đi tiếp, mà nhất định phải đi bằng thuyền? Cũng bởi vì trong nước biển Lôi Đình Hải tràn đầy nguy hiểm.
Cho dù là cường giả cấp bậc Nhật Diệu thiên thần, cũng không dám ở lại trong biển Lôi Đình Hải bao lâu, ở dưới đáy biển gặp phải nguy hiểm vượt xa hơn trên mặt biển rất nhiều.
Nhưng hôm nay tam đại gia tộc lại có thể ở dưới đáy Lôi Đình Hải xây dựng một tòa thành, điều này làm Kiệt Sâm làm sao không cảm thấy kinh hãi, đây rõ ràng là phải có được lực lượng vô cùng cường đại mới có thể làm ra được sự kiện rung động đến bậc này.
– Hô…
Đoàn người đi theo thông đạo tiến vào bên trong tòa thành màu tím kia.
– Kiệt Tư huynh đệ, đi theo ta, ngàn vạn lần chớ đi nhầm.
Bảo Uy Nhĩ quay đầu nói, tận sâu trong đáy mắt của hắn Kiệt Sâm nhìn thấy được tia cung kính, phảng phất như trong lòng hắn tràn đầy cung kính đối với tòa thành này.
Không biết là vì sao, một tia cảm giác không ổn chợt dâng lên trong đáy lòng Kiệt Sâm, nhưng nếu đã đi tới chỗ này, Kiệt Sâm cũng không muốn lùi bước, hơn nữa đối với Chư Thần kiếm trận của mình trong lòng Kiệt Sâm rất có tin tưởng.
Thần thức thoáng tản ra, Kiệt Sâm cảm giác hết thảy tình hình khắp bốn phía.
Toàn bộ tòa thành không có một bóng người, ở dưới đáy biển lại cảm thấy vô cùng trống trải, yên tĩnh, nhóm người Kiệt Sâm theo ba người Bảo Uy Nhĩ đi thẳng về phía trước.
Tòa thành màu tím tạo cho người ta loại cảm giác xa hoa, nhóm người Kiệt Sâm xuyên qua một hành lang thật dài, đi tới bên trong tòa thành.
– Bảo Uy Nhĩ tộc trưởng, nhân vật trọng yếu của tam đại gia tộc các ngươi đang ở đâu đây?
Xích Ký không nhịn được lên tiếng hỏi.
– Ha ha, các ngươi kiên nhẫn thêm một chút, lập tức tới ngay rồi.
Bảo Uy Nhĩ mỉm cười nói.
– Ân?
Đúng lúc này nhóm người Kiệt Sâm chợt thấy hai mắt sáng bừng, một tòa đại điện to lớn xuất hiện ngay trước mặt của hắn.
– Nơi này là…Bảo Uy Nhĩ tộc trưởng, các ngươi đây là ý gì?
Thanh âm tiếng quát lớn chói tai của Kiệt Sâm lập tức vang vọng, mà năm người Xích Ký cũng sầm mặt thân hình thoáng nhoáng lên vây quanh bảo hộ Kiệt Sâm ở trung ương.
Đây là một tòa đại điện lớn vô cùng, thế nhưng ở ba mặt vách tường có ba gã cường giả đang hấp hối, hai tay lẫn hai chân cùng thân thể đều bị từng đạo xiềng xích do lôi điện hình thành buộc chặt, tựa hồ đang lâm vào trong hôn mê.
Một màn âm trầm khủng bố như thế tự nhiên làm nhóm người Kiệt Sâm vô cùng tức giận.
– Đại nhân, chúng tôi đã mang người đến cho ngài!
Ba người Bảo Uy Nhĩ cũng không hề liếc nhìn nhóm người Kiệt Sâm, chỉ hướng bảo tọa phía trước cung kính hành lễ nói.
Không biết từ lúc nào một nam tử tuấn mỹ có mái tóc dài màu tím yêu dị vô thanh vô tức nằm nghiêng trên bảo tọa, ánh mắt tà dị nhìn xuống sáu người Kiệt Sâm bên dưới, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Người này xuất hiện yên lặng không một tiếng động, với thực lực của sáu người Kiệt Sâm vậy mà không hề phát giác được chút nào.
Mà giờ khắc này ánh mắt Kiệt Sâm lại không nhìn vào nam tử có mái tóc màu tím yêu dị kia, mà lại nhìn qua ba người bị trói chặt, trong ánh mắt có vẻ giật mình khó che giấu.
– Đây là…không ngờ là…
Kiệt Sâm khiếp sợ lên tiếng, sau một khắc đôi mắt hắn bỗng nhiên biến thành lạnh như băng.
Toàn bộ đại điện khí tức quỷ dị, nam tử có mái tóc dài màu tím yêu dị ngồi trên bảo tọa nhìn chăm chú nhóm người Kiệt Sâm.
– Xoạt!
Nam tử tóc tím đột nhiên đứng lên, trường bào màu tím trên người phất phơ, giơ tay nhấc chân giống như một người bình thường, không hề có chút thần lực tán dật, nhưng trong nội tâm Kiệt Sâm lại có cảm giác nguy cơ vô hình dâng lên, loại cảm giác nguy cơ này vô cùng mãnh liệt, viễn siêu bất luận cường giả nào mà Kiệt Sâm từng gặp trước đó.
Có thể làm cho ba Nhật Diệu thiên thần vô địch đều phải cung kính hành lễ xưng hô bằng đại nhân, lại sẽ là nhân vật như thế nào?