– Tại sao là Thần Dạ?
Người ở chỗ này cũng có hơi không hiểu. Thần Dạ tất nhiên biểu hiện ra ngoài cực kỳ xuất sắc, ngoài ra bản thân căn cơ đã bị phế , nhưng lại có thể vẫy một cái mà đánh bại huynh đệ Trường Tôn Uy, làm cho người quá mức giật mình.
Nhưng mà so sánh với nhau thì uy hiếp của Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên xem ra còn lớn hơn nữa. Hai người trẻ tuổi mới mười bảy tuổi, mà bản thân tu vi võ đạo lại đều đạt tới cảnh giới Sơ Huyền Lục Trọng.
Quan hệ giữa bọn họ cùng Thần Dạ đã là không cần nhiều lời. Nếu như hôm nay Thần Dạ ở lại chỗ này, mà để cho hai người bọn họ chạy thoát đi ra ngoài. Thì sau này, sau này. . . .
Nghe thấy mọi người nghi vấn, Nhị hoàng tử cũng là bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng trong đầu vang lên lời của một người đã nói với hắn:
– Trong ba người, chỉ có Thần Dạ không thể bình yên vô sự rời đi.
– Chiếu theo mệnh lệnh của Bổn vương mà hành động!
Tại sao lựa chọn hàng đầu lại chính là Thần Dạ, Nhị hoàng tử cũng không hiểu. Thế nhưng điều đó tịnh không gây trở ngại hắn kiên định làm như vậy.
. . . .
Ở trên nóc nhà, Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên sau khi nhìn thoáng qua đối phương rất nhanh, Diệp Thước thản nhiên nói:
– Thần Dạ, ngươi chọn lựa người đi?
Thần Dạ mày kiếm lập tức nhướn lên, hắn làm sao mà không hiểu ý tứ trong lời nói. Tình thế trước mắt, mặc dù chưa từng có nhiều thời gian để cho hắn nói cái gì đó, nhưng, cuối cùng chẳng phải là có khả năng hành động sớm sao?
Thần Dạ cười cười, bóng dáng vừa động, lập tức như tên rời cung, bắn ra dữ dội về phía Hắc y nhân dẫn đầu đang hướng tới chỗ hắn ở phía trước !
– Thần Dạ!
Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên gầm lên.
– Ha ha!
Thần Dạ cũng là cười to:
– Hãy để cho ba huynh đệ chúng ta nhìn một chút, rốt cuộc những yêu ma quỷ quái các ngươi có thể làm được gì chúng ta!
Bóng người phóng đến, loại khí tức sắc bén như kiếm phong giống hệt sấm sét cuồn cuộn cuốn đi. Không gian, dường như bởi vậy mà có hơi dừng lại.
Ý chí mạnh mẽ sắc bén như một thanh bảo kiếm tuyệt thế cắt qua. Cùng với Thần Dạ lao tới, trong không gian lập tức kích động ra một cơn rung động vô hình, phảng phất như nước gợn lan đến.
Một thân chỉ trong chớp mắt đã lao đến, hắn hướng tới tên cao thủ Sơ Huyền trước người kia. Lực lượng cơ thể toàn thân, tất cả đều hội tụ trên nắm đấm. Bên trong lực lượng cơ thể , năng lượng Huyền Khí từ đan điền tuôn trào dữ dội mọi thứ ẩn dấu trong đó. Tức thì, hắn hung hăng nện tới.
Mắt thấy Thần Dạ chủ động công kích tới, cao thủ Sơ Huyền che mặt hai mắt xoay tròn hiện ra sự hung ác vô biên vô tận mà khàn khàn cười một tiếng. Thân hình hắn bất động, bàn tay vẻn vẹn lao ra như tia chớp. Bỗng chốc, chỉ thấy ở cuối bàn tay lại có một bàn tay hư ảo thật lớn khác lao ra. Nó mang theo kình khí cường đại mà nặng nề chụp xuống.
– Hắc, đồ bậy bạ che mặt nhát gan, đừng hòng làm thương tổn huynh đệ của ta.
Mắt thấy một quyền một chưởng sắp chạm vào nhau giữa không trung, đột nhiên một đạo âm thanh nương theo một bóng người mạnh mẽ xen vào giữa. Nó nhằm thẳng bàn tay cực lớn giữa không trung mà đến. Thiết Dịch Thiên hắc hắc cười một tiếng quái dị, tung ra một quyền này để nghênh đón.
– Bịch!
Trong tiếng va đập mãnh liệt, nắm đấm của Thiết Dịch Thiên cứ như vậy mà đánh tan bàn tay hư ảo của cao thủ Sơ Huyền che mặt. Hơn nữa, khí thế của hắn không thay đổi, tiếp tục nhằm hướng đối phương mà lao tới như tia chớp.
Cao thủ Sơ Huyền che mặt kinh hãi. Thiết Dịch Thiên thân là cao thủ Sơ Huyền Lục Trọng, chênh lệch cùng hắn so sánh quá lớn. Nếu chính diện oanh kích, cho dù một quyền này đã không còn toàn lực thì cũng không phải Võ Giả cảnh giới Sơ Huyền Nhất Trọng như hắn có khả năng đón đỡ.
Không chút nghĩ ngợi, cao thủ Sơ Huyền che mặt bay ngược ra, đồng thời cao giọng quát:
– Mọi người cùng nhau lên, giết bọn họ.
Nhưng hắn lại quên , vừa rồi lúc hắn đang cùng Thần Dạ công kích lẫn nhau tại một chỗ, thì Thiết Dịch Thiên đột nhiên xuất hiện. Với tốc độ mau lẹ thế này, lại há để cho hắn chạy thoát .
Ngay trong lúc âm thanh của cao thủ Sơ Huyền che mặt vừa mới vang vọng, thân hình như tháp sắt của Thiết Dịch Thiên đã giống như một chiếc xe tăng di động tới. Bóng ma cực lớn trực tiếp bao phủ ở trước người trước mặt. Tức thì lực lượng hào hùng đã trút xuống như quả núi.
– Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Cao thủ Sơ Huyền che mặt chỉ kịp giơ hai tay để chắn, thì lực lượng kia đã như cơn mưa ào ào trút xuống. Răng rắc một tiếng, cánh tay hắn liền gãy gập, lực lượng còn thừa lại vẫn hung hãn công kích tới, hung hăng nện trúng lồng ngực hắn .
Cao thủ Sơ Huyền che mặt hự một tiếng, máu me đỏ tươi trực tiếp nhuộm đỏ miếng vải đen che mặt của hắn. Hai mắt hắn lập tức lồi ra như của con cá chết, chỉ không đầy một giây mà thân thể hắn đã lạnh lẽo cực độ. Thi thể từ trên nóc nhà tựa như hòn đá mà lăn xuống, nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
– Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Một tràng âm thanh giòn tan khiến cho tất cả cao thủ bịt mặt ở đây cùng đám người Nhị hoàng tử trong chỗ tối đại biến sắc mặt. Một màn vừa rồi này, vẻn vẹn thời gian mới mấy giây đồng hồ mà một cao thủ Sơ Huyền Nhất Trọng cứ như vậy dễ dàng chết ở trong tay Thiết Dịch Thiên . . . . .
– Cùng tiến lên, giết bọn họ.
Ở trong phòng tối, âm thanh của Nhị hoàng tử đã có vẻ hơi đang bị lâm vào trạng thái kích động khác thường.
Mặc dù Thiết Dịch Thiên đã gây tổn thương cho hắn, nhưng Nhị hoàng tử cho rằng đó là Thiết Dịch Thiên đánh lén, hơn nữa lực lượng hộ vệ bên người hắn không đủ. Thế nhưng một đòn mau lẹ vừa rồi, quả thực đã khiến Nhị hoàng tử khiếp sợ.
Ba người này nếu mà không giết, thì căn cứ vào ân oán giữa bọn họ cùng việc hôm nay, mặc dù một ngày kia, Nhị hoàng tử hắn đứng đầu thiên hạ, nhưng ngôi vị hoàng đế này cũng không cách nào ngồi cho ổn được.
Hắc y nhân ở bốn phương tám hướng chung quanh, sau khi có hơi ngây người ra liền bộc phát từng đợt sát khí mãnh liệt, đều tự vung binh khí trong tay, hung tợn xung phong liều chết về hướng ba người .
– Dịch Thiên!
– Ngươi yên tâm, giao cho ta!
Thiết Dịch Thiên quát to một tiếng giận dữ, song chưởng vung lên phảng phất hai thanh trường thương, sau khi đánh gục hai người xông đến trước tiên tức thì mang theo Thần Dạ. Hắn tung người dựng lên, lao đi rất nhanh theo phương hướng chạy về Trấn Quốc Vương phủ.
Cùng lúc đó, Diệp Thước vọt người lên giữa không trung. Cây quạt trắng xòe ra vỗ vào không gian. Lập tức có vô số kình khí, hóa thành vô số những mũi tên nhọn không có gì kiên cố mà không phá nổi mà bắn dữ dội ra khắp bốn phương tám hướng .
– Dịch Thiên, ngươi làm gì, mau buông!
Bị Thiết Dịch Thiên túm chặt, Thần Dạ không thể động đậy chút nào.
Thiết Dịch Thiên đang phóng nhanh liền cười một tiếng, mà nói:
– Không phải ta và Diệp Thước xem thường ngươi. Nhưng có ngươi ở đây, ta cùng hắn hai người, thật sự là không thể đánh đã nghiền. Cho nên, trước cứ đem ngươi trở về rồi hãy nói sau.