Thôn Phệ Tinh Không

Q.4 - Chương 127 - Tin Chết Của La Phong

trước
tiếp

Sâu trong di tích văn minh cổ, một phòng thủy tinh trong mê cung

“Thất bại chính là chết?”

“Ba năm?” Mặt La Phong thoáng cái trở nên rất khó coi. Mình ở trong di tích văn minh cổ này căn bản không có biện pháp liên hệ với ngoại giới! “nhiệm vụ Sát hạch tử vong đặc thù” này lại cho mình thời gian dài đến ba năm. Nhưng nếu mình thật sự trường kỳ bị vây bên trong di tích này, xã hội nhân loại bên ngoài sẽ nhận định ra sao? Phỏng chừng, sẽ nhận định mình đã tử vong! Đến lúc đó còn có thể thông báo tới cha mẹ mình, đến cả Từ Hân cũng sẽ biết. “Làm sao bây giờ, ta căn bản không chết mà!”

“Nhưng mà nếu ta trường kỳ bị vây ở đây, căn bản cũng không có biện pháp liên hệ với ngoại giới.”

La Phong cảm thấy lo lắng vạn phần. Vừa nghĩ tới cha mẹ đệ đệ, và cả Từ Hân đều nghĩ rằng mình tử vong, La Phong không khỏi sốt ruột hơn

“Hừ, lại gặp phải cái thứ nhiệm vụ sát hạch này nữa. Ta thà không thèm hoàn thành nhiệm vụ để lấy bảo vật!”

La Phong nghĩ không ra, nếu mình vắng mặt ba năm, trong nhà sẽ phát sinh chuyện gì!

“Nhanh!”

“Ta phải dùng tốc độ nhanh nhất tốc, phá vỡ mật thất!”

Đôi mắt La Phong nhìn chằm chằm vào vách phòng thủy tinh trước mặt. Trên vách tường có vô số những điêu khắc phức tạp. Bất chấp mọi thứ khác, La Phong nghiến răng

Veo! Veo! Veo!

Sáu thanh đao hóa thành sáu ánh đao, oanh kích vào quanh một vòng tròn trên bức tường thủy tinh đường kính ba ly. Một lần lại một lần, La Phong kiệt lực đem hết toàn lực cuồng kích!

“Phá cho ta!” La Phong như bị bệnh tâm thần.

“Ta không muốn ở lại đây ba năm!”

Một lần lại một lần oanh kích, nhưng chất liệu cổ quái cùng loại với thủy tinh đó lại chẳng hề có một vết nứt nào. “Vô dụng, vô dụng.” La Phong vô lực quỳ gối trong phòng thủy tinh.

Lý trí nói cho hắn biết, nhiệm vụ sát hạch đã cho hắn thời gian ba năm, sớm chứng tỏ nếu muốn phá vỡ phòng thủy tinh là một việc rất khó. Nếu… nếu có thể ở bên trong di tích, thông qua đồng hồ thông tin liên hệ với ngoại giới, nói một tiếng cho cha mẹ và bạn gái là mình còn sống, như vậy cũng tốt. Nhưng, mình không thể liên hệ. Cha mẹ một khi có chuyện gì, mình có thu hoạch được bao nhiêu thì làm gì được?

“Không có cách nào phản kháng, chỉ có thể chấp nhận.”

Đôi mắt La Phong như đao, đảo qua một bức họa và văn tự bí tịch trên vách tường thủy tinh “Cho ta ba năm, ta đây sẽ dùng ba tháng là phá vỡ mật thất.”

– Xoát!

La Phong ấn nút đồng hồ thông tin. Như một máy ảnh chụp ảnh, chụp lại toàn bộ những hình ảnh trên vách tường thủy tinh, vào đồng hồ thông tin, sau đó qua ‘phần mềm phiên dịch” toàn bộ đều phiên dịch thành văn tự và tranh vẽ Trung văn.

Trên hai mươi phút sau, một bộ bí tịch Chưởng Khống Sư bí truyền cơ sở đã dịch thành công.

Lúc này, theo thời gian kinh đô Hoa Hạ, là tháng chín, ngày 22, 22:56.

La Phong chính là bắt đầu tu luyện bí truyền Cơ Sở 312 Thức của Chưởng Khống Sư. Khát vọng về nhà mãnh liệt làm La Phong đem toàn bộ tinh lực đổ vào đó. Di tích văn minh có cung cấp thức ăn, nước! Khát thì uống nước. Đói thì ăn. Thời gian khác hoàn toàn đắm chìm vào tu luyện cơ sở này! Một khi tu luyện, La Phong mới phát hiện ra cơ sở 312 thức này rất bác đại tinh thâm! Nói về mức độ phức tạp thâm ảo, cao minh hơn Thiên Thần Đồ Lục không biết bao nhiêu lần.

Thiên Thần Đồ Lục kỳ thật là một bức đồ án khô khan. Nó buộc người ta khống chế phi đao không ngừng mô phỏng theo đồ án, áp dụng một loại đạo lý tu luyện “Thục năng sinh xảo”, ‘Quyền đả thiên biến, kỳ nghĩa tự hiện’ (Quen tay hay việc, quyền đánh nghìn lần thì tự phát sinh kỳ ảo), chính là không ngừng luyện tập khống chế phi đao tới cực hạn. Do đó đạt tới hiệu quả đề cao năng lực khống chế! Những đồ án ấy kỳ thật chính là Hồng thông qua hệ thống trí tuệ tiến hành suy lý ra. Bộ sau khó hơn bộ trước. Còn Cơ sở 312 thức lại khác hẳn!

Đây kỳ thật là một thế lực vũ trụ lúc trước kiến tạo ra di tích văn minh cổ số chín này lấy làm phương pháp tu luyện của ‘Chưởng Khống Sư” cơ sở của tinh thần niệm sư nhất mạch! Vì bộ Bí Truyền Cơ Sở này có từ xa xưa, không biết đã sinh ra bao nhiêu cường giả mạnh hơn La Phong gấp trăm lần!

Tinh Thần Niệm Sư Cơ Sở mà La Phong lúc trước mua, được ‘Hồng’ xem như trân bảo, chỉ là từ trí tuệ kết tinh của nhân loại trên Địa Cầu vài chục năm gần đây thôi. Còn cơ sở 312 thức lại là bí pháp đã trải qua ức vạn lần khảo nghiệm! Một khi tu luyện, La Phong lập tức cảm thấy hai thứ này rất khác nhau!

Khổ tu Thiên Thần Đồ Lục lâu như vậy, La Phong chỉ có tiến bộ rất thấp. Nhưng tu luyện cơ sở 312 thức… năng lực khống chế phi đao đã được đề cao rất nhanh, loại tốc độ đề cao này làm La Phong cũng rất hoảng sợ.

– Ầm!

“Vẫn không đủ.”

Trong phòng thủy tinh, La Phong mặt mày râu ria nhìn chằm chằm vào vách tường thủy tinh. Trên vách tường thủy tinh cũng không hề có vết nứt gì. Mười thanh đao phiến vừa đánh vào vách tường thủy tinh múa lên rồi trở lại trong Độn Thiên Toa

“Cả mười thanh đao phiến, mỗi một thanh dao đều vượt qua lực công kích năm mươi vạn kg, vẫn còn không đủ.”

“Tiếp tục!”

La Phong lại đắm chìm vào trong cơ sở 312 thức. Từ khống chế sáu lưỡi dao tới khống chế 10 lưỡi dao, chỉ mất có hai tháng hai mươi mốt ngày! Phải biết rằng La Phong tu luyện Thiên Thần Đồ Lục hơn một tháng, vẫn chưa từng có tiến bộ khống chế sáu thanh lên bảy thanh phi đao được! So hai phương pháp tu luyện với nhau quả là có chênh lệch kinh người.

Lối vào căn cứ ngầm Di tích văn minh cổ số chín.

– Ba tháng rồi!

Lão già áo đỏ lắc đầu thở dài

– Suốt ba tháng, La Phong vẫn chưa từng ra, đưa tin tức này thông báo cho Cực Hạn Vũ Quán đi.

– Dạ!

Rất nhiều nhân viên làm việc trong căn cứ vội phát tin tức.

La Phong vẫn trong di tích văn minh cổ, vùi đầu khổ tu, không hề biết ngoại giới phát sinh chấn động như thế nào!

Lần này Cực Hạn Vũ Quán có tám chiến thần tiến vào di tích văn minh cổ số chín, trong đó có năm người ra. Năm người này, thành công hai người, tàn phế ba người. Còn có ba người không thể ra! Bình thường không thể ra khỏi di tích, đều sẽ bị nhận định là mất tích!

Nhưng, phải biết rằng ba người không thể ra, có chiến thần vô địch rất nổi tiếng La Phong!

Không ai có thể nghĩ đến, La Phong lại thất bại! Cho dù thất bại, tốt xấu gì cũng có thể tàn phế mà ra. Nhưng La Phong và hai chiến thần kia, rốt cuộc không có tin tức gì. Tổng bộ toàn cầu Cực Hạn Vũ Quán, trong kiến trúc phi thuyền khổng lồ, nam tử áo đen ‘Hồng’ lặng lẽ đứng đó, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh ra ngoài.

– Quán chủ.

Xinh Đẹp cung kính nói.

– Không ngờ, ta không ngờ…

Hồng thở dài một tiếng.

Lần này tám người đi vào, đi ra năm người. Người nhanh nhất, chỉ cần ba ngày là ra! Nhiều muộn nhất, là mười lăm ngày! Ba người còn lại vẫn một mạch không ra… Trong đó có cả La Phong.

Dựa theo lệ thường, nếu ba tháng không ra, theo quy tắc sẽ bị phán định là tử vong!

Thời chưa có phần mềm phiên dịch, chiến thần khi tiến vào di tích văn minh cổ số chín, vì nghe không hiểu, nhìn không hiểu, người bị vây lâu nhất trong đó là hơn bảy tháng.

Nhưng từ sau khi có phần mềm phiên dịch, hiệu suất gia tăng lên nhiều. Dài nhất cũng mới chỉ tháng rưỡi! Vũ quán kéo dài gấp đôi thời gian, định ra thời gian phán định tử vong là ‘3 tháng”. Nếu ba tháng không thể ra khỏi di tích văn minh cổ số chín, sẽ nhận định là tử vong!

– Lần này có ba người không ra.

Nam tử áo đen Hồng nói trầm trầm

– Thông báo cho thân nhân về cái chết của họ! La Phong ngoại lệ… Thông báo cho thân nhân La Phong, La Phong có thể tử vong, nhưng chưa xác nhận.- Dạ.

Xinh Đẹp khom người nói.

– Nhưng mà… quán chủ, đã ba tháng rồi mà?

Xinh đẹp không kìm được.

Hắc y nam tử thở dài một tiếng:

– Ta vẫn không thể tin, La Phong sẽ thua trong di tích văn minh cổ số chín này. Đi đi!

– Dạ.

Xinh Đẹp lùi lại rồi ra ngoài.

Nam tử áo đen Hồng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần đầu tiên gặp La Phong, là ở trại huấn luyện tinh anh. Lần đó Hồng kinh ngạc vì thiên phú của La Phong! Sau đó từng bước một, hắn càng thêm coi trọng La Phong. Thậm chí còn đem ‘Độn Thiên Toa” giao cho La Phong. Hắn nhận định La Phong tương lai sẽ trở thành phụ tá đắc lực. Không ngờ… Thua vì di tích văn minh cổ số chín với mức độ nguy hiểm khá là thấp.

Sáng sớm, tiểu khu Minh Nguyệt, Dương Châu thành.

– Hồng Quốc, ngươi nói chuyện gì thế?

Bên trong phòng bếp, Cung Tâm Lan hô

– Ba tháng rồi mà vẫn không liên lạc được với tiểu Phong, trong lòng ta cảm thấy không an tâm.

– Ngươi yên tâm đi.

Bên trong phòng khách, La Hồng Quốc cầm báo xem, cười ha ha

– Nhi tử chúng ta là cao thủ tuyệt thế! Giết quái thú như cắt rau. Lần trước tư lệnh quân khu Đông Nam còn tới tận nhà chúng ta cảm tạ mà.

Đột nhiên… chuông cửa vang lên.

– Không biết chừng tiểu Phong về đó.

La Hồng Quốc lập tức đứng dậy, nhưng từ phòng bếp, Cung Tâm Lan đã còn nhanh hơn lão, chạy ra cửa.

– Nhầm nhà?

Vợ chồng La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan nghi hoặc nhìn hai người trước mắt. Đứng ở ngoài cửa là một nữ tử tuyệt đẹp, sau nàng là một thiếu nữ khác.

Hơn nữa dưới bậc cửa, có bốn người khác đi lên. Chính là Chu hội trưởng và ba vị chủ quản của Cực Hạn Vũ Quán cơ sở Giang Nam Thị. Sáu người này đều tỏ vẻ trầm thống.

– Hồng Quốc, không ổn lắm, ta cảm thấy không ổn.

Cung Tâm Lan nói nhỏ.

– Chu hội trưởng? Mau mau vào đi.

La Hồng Quốc vội cười nói.

Sáu người đi vào. Nữ tử đi đầu khom người nói:

– La tiên sinh, Cung phu nhân, ta là Giang Phương, sư phụ của La Phong.

– Nguyên lai là sư phụ Giang Phương, ta đã nghe nói về ngươi.

Cung Tâm Lan chào.

– Hôm nay ta tới, để thông báo cho các ngươi một tin tức.

Trong mắt Giang Phương xen lẫn chút bi ai. Nàng không ngờ thanh niên rất có nhận thức, lại khắc khổ như vậy mà…

La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan liếc mắt nhìn nhau.

– Nhi tử của các ngươi La Phong, vũ quán chúng ta nghi rằng hắn đã tử vong, do đó thông báo cho hai vị biết.

Giang Phương nói nhỏ.

– Trời ơi!

Cung Tâm Lan trợn tròn mắt, ngã xuống ngất luôn.

Thân thể La Hồng Quốc run lên, nhưng vẫn có thể vội đỡ lấy thê tử mình. Nước mắt La Hồng Quốc không kìm được chảy dài xuống.

Giang Phương cũng vội đỡ lấy Cung Tâm Lan. Cung Tâm Lan vừa được đỡ lên, mở mắt ra thấy trước mắt mình là Giang Phương, thanh âm khàn đi:

– Giang sư phụ, không thể, không thể. Tiểu Phong nhà ta không thể có việc gì được, không thể, không thể…

Cung Tâm Lan sắc mặt tái nhợt.

– Hai vị, chỉ là hoài nghi, còn chưa xác nhận.

Giang Phương nói ngay.

– Đúng, chỉ là hoài nghi.

La Hồng Quốc đỡ lấy Cung Tâm Lan

– Không có việc gì đâu, tiểu Phong sẽ trở về thôi.

Cung Tâm Lan lại âm thầm chảy lệ. Hoài nghi ư?

Cực Hạn Vũ Quán là thế lực gì? Một thế lực mạnh nhất trên Địa Cầu! Cực Hạn Vũ Quán cử mấy vị chiến thần này tới thông báo cho họ, không có chắc chắn, ai dám nói lung tung?

La Hồng Quốc hiểu rõ… nhi tử La Phong của hắn e rằng có tới chín thành có thể đã chết rồi.

– Chu hội trưởng, chào…

La Hoa vẻ mặt tươi cười đi vào cửa chính. Nhưng nhìn thấy cha, mẫu thân, không khỏi hốt hoảng, vội xông tới:

– Cha, mẹ, hai người làm sao vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.