Chiều ngày 27 tháng12 năm 2058, ở ngoài tổng bộ toàn cầu Cực Hạn Vũ Quán chợt có vô số phi cơ chiến đấu hình đĩa bay hoặc là ‘Phi cơ chiến đấu thông minh” hạ cánh xuống, mỗi một chiếc đều đắt vô cùng. Chiếc phi cơ chiến đấu thông minh Vương cấp của La Phong tại đây chỉ có thể xem như trung bình, chẳng hề nổi bật chút nào.
Vì, hôm nay trên ba mươi nghị sĩ đều tới đây!
15:10, trong tổng bộ kiến trúc hình phi thuyền khổng lồ, ở lầu cao nhất, tụ tập hơn một nửa cường giả nghị sĩ trên Địa Cầu, cùng với vài chiến thần có địa vị.
– La Phong, ta giới thiệu cho ngươi một chút. Vị này là nghị sĩ Bái Cách Lôi Phu.
Liễu Hà dẫn La Phong đi giới thiệu với một vài nhân vật lợi hại đại danh đỉnh đỉnh trên Địa Cầu. Các nghị sĩ ai cũng rất nể mặt vị tuần sát sứ thứ sáu của Cực Hạn Vũ Quán sắp được bổ nhiệm này.
– Vị này là nghị sĩ Chu Hỉ.
Liễu Hà cười nói:
– Cũng là người Hoa Hạ chúng ta.
– Chu Hỉ nghị sĩ, xin chào.
La Phong đưa tay ra.
– Nghị sĩ La Phong, xin chào.
‘Chu Hỉ”, nam tử mũi ưng, vóc người cơ bắp, cũng không khác gì với những người mà La Phong vừa gặp. Nhưng trong lòng La Phong lại cảm thán vô cùng. Năm đó chiến thần ‘Lục Cương” chết, nghị sĩ Chu Hỉ đến tham gia buổi tưởng niệm. Cảnh chính giới, thương giới, quân đội, vũ giả, rất nhiều đại nhân vật đều cung kính nghênh đón hắn. Lúc đó La Phong vẫn còn ở tiểu đội Hỏa Chùy đều chấn động vô cùng.
Quay đầu lại, mình cũng thành nghị sĩ rồi.
– La Phong, ngươi xem, người tóc hoa râm bên kia, cả người không có một chút khí tức người sống nào, chính là Nhan Hải nghị sĩ.
Liễu Hà thì thào
– Hắn mặc dù là người Hoa Hạ chúng ta, nhưng hắn lại có giao tình rất tốt với Lý Diệu. Ngươi lần này ép chết Lý Diệu, xem như đã kết thù với hắn rồi! Muốn làm hắn quan hệ giao hảo với ngươi là rất khó khăn.
– Thực lực của hắn rất lợi hại! Có tư cách giành ghế nghị trưởng thứ năm đó. Nhưng ngươi yên tâm, hắn cũng không dám trêu vào Cực Hạn Vũ Quán ta đâu.
Liễu Hà nói nhỏ
– Đương nhiên, không có việc gì cũng đừng đi trêu vào hắn là được.
La Phong nhìn thoáng qua, rồi chỉ cười cười.
Nhan Hải nghị sĩ? Đừng nói là Nhan Hải, cho dù là đệ tam nghị trưởng, đệ tứ nghị trưởng, đệ ngũ nghị trưởng, đợi khi mình về nhà sẽ tiến hành ‘Cửu Cửu Đoán Thần”, rồi bước vào cấp hành tinh bậc một, cũng chẳng là đối thủ của mình nữa.
Xa xa, Nhan Hải mặt không chút thay đổi, nhìn thoáng qua La Phong, xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh! Năm đó lang bạt với Lý Diệu trong thời kỳ Đại Niết Bàn, chính thức trải qua đủ mọi sinh tử, Nhan Hải đã coi Lý Diệu như hài tử của mình. Trải qua gian khổ sẽ kết thành cảm tình rất sâu.
Chỉ tiếc, đối thủ là người của Cực Hạn Vũ Quán. Nhan Hải mặc dù có chút oán hận, nhưng chỉ có thể nhịn
– Thì ra đó là La Phong?
– Nghe nói hắn khống chế ám khí, lực công kích mạnh nhất có thể đạt tới tám trăm tới chín trăm vạn kg đó.
– Đích xác có thể sánh ngang một vài nghị sĩ rồi.
– Có thể sánh ngang thì đã sao? Hắn dù sao cũng còn chưa đột phá, tốc độ chạy trốn lúc sinh tử, còn có các loại phương thức chiến đấu, đều không so được với sự linh hoạt xảo diệu của ta! Thật sự đánh với nghị sĩ, e rằng hắn chẳng đánh bại được ai cả.
– Có nghị sĩ có thể khống chế ngọn lửa, có người có thể khống chế hàn băng vân vân rất khó lòng phòng bị.
Vài nghị sĩ được mời tới tòa án dự thính đang tụ lại một góc, thấp giọng thảo luận. Khi đó đồng thời họ cũng hình thành lớp cách âm chung quanh, phòng ngừa truyền ra ngoài bị La Phong nghe thấy.
Dù sao cường giả cấp hành tinh cũng không muốn kết thù kết oán với La Phong, chỉ là trong lòng vẫn hơi khinh thường mà thôi.
Vẻ khinh thường này kỳ thật cũng là từ việc ghen ghét mà ra.
Ghen ghét tiềm lực của La Phong! Khi còn là ‘Chiến thần đỉnh cao ‘ mà đã có thể đạt tới lực công kích như thế, tương lai khi La Phong đột phá tới cấp hành tinh, tuyệt đối sẽ thành nhân tài kiệt xuất trong số họ!
– Tiềm lực cao tới đâu, bây giờ chính thức đấu với chúng ta vẫn yếu hơn một chút.
Dù trò chuyện với nhiều nghị sĩ, nhưng La Phong vẫn nhận thấy các nghị sĩ bảo trì một chút khoảng cách với mình. Cũng chỉ có tuần sát sứ của Cực Hạn Vũ Quán là rất thân cận với La Phong thôi.
– Đệ Nhất Nghị Trưởng, đệ nhị nghị trưởng, tới rồi.
– Hồng và Lôi Thần.
Đám cường giả nghị sĩ dự thính và một bộ phận chiến thần toàn bộ đều yên lặng. Chỉ thấy từ cửa hông tòa án, một nam tử áo đen, một hòa thượng đầu trọc mặc trường bào màu trắng, một trước một sau đi về phía vị trí bàn xử án cao nhất. Nam tử áo đen Hồng như nuốt chửng cả ánh sáng chung quanh, còn hòa thượng đầu trọc lại có một loại cảm giác làm cho người ta xúc động không tự chủ được.
“Hồng, cấp hành tinh cấp sáu.”
“Lôi Thần, cấp hành tinh cấp bảy!” La Phong nhìn hai người.
Nam tử áo đen Hồng, lạnh lùng lạnh giá.
Lôi Thần trường bào màu trắng, ôn hòa đầy vẻ tươi cười, nhưng lại làm cho mình sinh ra cảm giác kính sợ.
Đây là hai đại cường giả trên Địa Cầu! Nói về tố chất thân thể, Lôi Thần vượt qua Hồng, nhưng Hồng vì có khu vực của mình, thực lực hoàn toàn áp đảo Lôi Thần! Khi Hồng và Lôi Thần đến, tòa án chẳng mấy chốc đã mở phiên tòa. La Phong ngồi ghế nguyên cáo, vợ chồng còn Lý Diệu, Duy Ny Na mang theo xiềng tay xiềng chân đứng ở vành móng ngựa. Lịch sử rất hiếm thấy việc phán xử hai vị chiến thần cao cấp.
16 giờ 20 chiều, tòa án đã tuyên án.
– Lý Diệu, Duy Ny Na Polainas, sai người khác mưu sát gia thuộc nghị sĩ, thành lập tội danh, phán bị cáo có tội.
Lý Diệu, Duy Ny Na đều biến sắc. Kỳ thật trước khi phán xét, họ đã chuẩn bị tư tưởng rồi.
– La Phong!
Hai người Lý Diệu, Duy Ny Na nhìn như đóng đinh vào La Phong trên ghế nguyên cáo.
La Phong chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người. Vợ chồng Ngốc Thứu Độc Hạt dám đối phó với người trong nhà mình… Mình bỏ qua một lần, tuyệt đối không thể sinh ra lầm lẫn lần thứ hai, không thể để mối họa như vậy tồn tại! Để cho hai người chúng sống, là phụ lòng người trong nhà mình, tạo thành hiểm họa cho người nhà mình.
– Lý Diệu, giao ra bộ đồ Hắc Thần.
Hai cường giả nghị sĩ đứng trước mặt Lý Diệu.
Lý Diệu trên ghế bị cáo nhìn tòa án. Có trên ba mươi cường giả nghị sĩ trong tòa án này, còn có Đệ Nhất Nghị Trưởng Hồng và đệ nhị nghị trưởng Lôi Thần ở đây. Nếu nói muốn giết Lý Diệu hắn, thì dễ như lật bàn tay. Lý Diệu mặc dù không cam lòng, nhưng chỉ có thể bức bộ đồ Hắc Thần ra ngoài cơ thể, rồi giao ra.
– Áp giải phạm nhân tới khu hoang dã, chấp hành hình phạt.
Chánh án tòa án phán.
Hai nghị sĩ phụ trách áp giải phạm nhân chấp hành tội chết, lần lượt là nghị sĩ Liễu Hà, đến từ Cực Hạn Vũ Quán, và nghị sĩ ‘A Mộc Hãn” đến từ Lôi Điện Vũ Quán. Còn vì La Phong có yêu cầu, nên có thể đi theo.
Trong một chiếc phi cơ chiến đấu thông minh cấp Càn Khôn.
Lý Diệu, Duy Ny Na đeo xiềng tay, xiềng chân, được ba vị nghị sĩ La Phong, Liễu Hà, A Mộc Hãn giám thị.
– La Phong.
Duy Ny Na nhìn chằm chằm vào La Phong, dùng tiếng Hán hơi không được chuẩn, nghiến răng nói:
– Có bổn sự hôm qua giết chúng ta ở Căn Cứ Thị đi. Không ngờ ngươi lại hèn hạ tới mức thông qua tòa án Chiến Thần Cung đến phán xét chúng ta. Tên vô sỉ hỗn đản vô năng, ta có chết cũng sẽ không…- Câm miệng.
Liễu Hà ngồi đối diện quát lớn vẻ bất mãn.
– Ta đã sắp chết rồi, còn sợ gì ngươi?
Duy Ny Na cười lạnh nói.
Duy Ny Na là một người Âu Châu, mặc dù biết tiếng Hán, nhưng nếu dùng tiếng Hán để mắng chửi người thì hiển nhiên khá kém. La Phong chỉ lạnh giá nhìn mụ, căn bản coi thường Duy Ny Na… Một kẻ đáng thương sắp chết mà thôi.
Ngốc Thứu Lý Diệu lại nhìn như đóng đinh vào La Phong, không nói một tiếng.
– Mặc dù ngươi đuổi giết ta ở đại lục Australia, nhưng sau đó ta cũng không tìm ngươi gây phiền phức. Mặc cho ngươi an tâm ở căn cứ thị Paris.
La Phong lạnh lùng nhìn Lý Diệu
– Nhưng ta không ngờ, tin báo tử của ta vừa truyền ra, ngươi lập tức động thủ với người trong nhà ta. Lý Diệu, ta không giết ngươi là không được!
Lý Diệu vẫn trầm tư, nhìn như đóng đinh vào La Phong.
“A Uy, ta không thể giúp ngươi báo thù!”
“Ta vô dụng!”
“Hết rồi, hết rồi, tất cả đều hết rồi.”
“La Phong, La Phong! Chết rồi mà nếu có quỷ hồn, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi.” Lý Diệu mặc dù không nói một câu, nhưng trong lòng luôn phẫn nộ gầm thét, nhưng dù có tất cả oán hận, thì sau khi khi Lý Diệu bị giết, tất cả cũng sẽ đều thành không cả!
“Ta không cam lòng, ta không cam lòng!”
“Ta không cam lòng chết như vậy, không cam lòng!” Trong lòng Lý Diệu gầm thét, cắn chặt vào lợi tới chảy máu ra.
Phi cơ chiến đấu thông minh cấp Càn Khôn từ từ hạ xuống.
– Xuống dưới.
Lý Diệu, Duy Ny Na thất hồn lạc phách bước từng bước một. Vì đeo xiềng chân nên họ chỉ có thể bước từng bước nhỏ trong vùng hoang dã này. Cuối cùng hai người Lý Diệu, Duy Ny Na đều dừng lại.
– Liễu Hà.
A Mộc Hãn nghị sĩ bên cạnh nói:
– Ngươi giết Lý Diệu, ta giết Duy Ny Na.
– Không thành vấn đề.
Liễu Hà mỉm cười đáp.
A Mộc Hãn bước từng bước một về phía Duy Ny Na. Khuôn mặt Duy Ny Na rất đẹp, thật ra là một mỹ nữ, nhưng trong mắt vị mỹ phụ nhân này đầy oán hận, thậm chí còn có nước mắt. Lúc nghị sĩ A Mộc Hãn đến gần, loan đao bên hông hắn trong nháy mắt tuốt ra khỏi vỏ! Như một luồng ánh sáng đảo qua. Duy Ny Na vừa muốn né tránh, thì thân thể chợt không thể nhúc nhích.
Rầm…
Cái đầu mụ bị chặt lăn xuống, thi thể không đầu ngã xuống đất.
“Duy Ny Na.” Lý Diệu nhìn chằm chằm vào thi thể Duy Ny Na, không khỏi đau đớn nhắm mắt lại.
“Chết rồi tất cả đều thành hư không.”
“Ta có làm gì đi nữa, cũng không làm gì được, không làm gì được.”
“Ta không cam lòng, thật không cam lòng! Nhưng, chết rồi thì thành hư không cả!” Lý Diệu nhắm mắt lại, trong lòng kích động vô cùng, hoặc là phẫn nộ không cam lòng, hoặc là cảm thấy mất mát. Kỳ thật chỉ chết cũng không có gì đáng sợ. Nhưng chờ đợi tử vong như vậy lại làm dày vò người ta nhiều nhất.
Tâm tình vô cùng kích động làm thân thể Lý Diệu không khỏi run lên.
– Lý Diệu, Duy Ny Na… Vợ chồng Ngốc Thứu Độc Hạt.
La Phong liếc liếc mắt nhìn thi thể Duy Ny Na, lại nhìn về phía Lý Diệu
– Ân oán cũng nên chấm dứt thôi.
– La Phong, hay là ngươi tới giết đi?
Liễu Hà nhìn về phía La Phong.
– Ngươi động thủ đi.
La Phong nói.
Liễu Hà cười cười, đi về phía Lý Diệu. Cả người Lý Diệu đều khẽ run, nhắm hai mắt, khóe mắt tựa hồ có nước mắt.
– Lý Diệu, chết đi.
Liễu Hà mỉm cười mở lời.
– Xoẹt…
Ánh sáng chung quanh chợt dao động mạnh. Vốn Lý Diệu đang đứng bất động lại lùi phắt lại trên trăm mét
– A a a a a…
Lý Diệu ngẩng đầu gầm lên. Hai đấm bứt mạnh.
Xoảng,
Xiềng tay đã đứt tung.
Hai chân cũng giật mạnh
Xoảng
Xiềng chân cũng vỡ vụn ra.
– La Phong!
Lý Diệu phóng mạnh lên cao
– Ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định sẽ làm như vậy!
– Muốn trốn?
La Phong quát khẽ một tiếng, chân đạp Độn Thiên Toa, cũng nhanh chóng phóng lên cao.