Trên người người này mặc chiến giáp màu vàng kim, tuy rằng mái tóc đã hoa râm, nhưng mặt như quan ngọc, hai mắt tinh chuẩn, làm cho người ta cảm giác có lực lượng vô cùng.
Người này chính là tám mươi năm trước lực tảo Đông Dương quốc, Trấn quốc Đại nguyên soái Tần Tiêu.
Trận vũ hội này, Tần Tiêu đích thân tới, có thể thấy được trình độ trọng yếu của nó.
Tất cả đệ tử Tần gia cũng đi tới dự họp, trong đó kể cả Tần Hạnh Hiên và lão sư củaTần Hạnh Hiên, Mộc Dịch đại sư.
Mộc Dịch đại sư bây giờ đã một trăm mười tuổi, tu vi bản thân đã đến Hậu Thiên trung kỳ, là một trong vài cao thủ đỉnh phong của Thiên Vận quốc.
Đồng thời Mộc Dịch còn là một vị Minh Văn Thuật đại sư, cho dù Thiên Vận quốc quốc chủ thấy hắn cũng vô cùng khách khí.
Ngoại trừ Tần thị gia tộc ra, một đám tướng lãnh quân đội tự nhiên cũng sẽ không vắng chỗ.
Thiên Vận quốc thượng võ, quân đội càng là như vậy, cách mỗi ba năm sẽ cử hành một lần đại bỉ, chọn lựa nhân tài ưu tú đảm nhiệm trọng trách trong quân, đồng thời cũng có thể kéo bầu không khí thượng võ.
Cao thủ tham gia đại bỉ yêu cầu ba mươi tuổi trở xuống, Luyện thể tầng ba trở lên, mỗi lần đại bỉ, người tham gia đều sẽ đạt đến mấy ngàn, tầng tầng chọn lựa, trải qua ba vòng đấu, cuối cùng sắp xếp ra năm mươi vị trí đầu tên.
Hiện tại chính là vòng thi đấu thứ ba, cũng là vòng cuối cùng, người dự thi trải qua tầng tầng đào thải chỉ còn lại năm mươi người, năm mươi người này đều sẽ thông qua tỷ thí mà xếp hạng sau cùng.
Đây là trận chiến cuối cùng, tuyển thủ tham gia chiến đấu đều sử dụng bản lĩnh sở trường, toàn bộ diễn võ trường đấu cho hừng hực khí thế.
Bất quá, thi đấu ban đầu không có khiến cho cao tầng quân đội quan tâm quá nhiều.
Người đối chiến trên sân hoặc là thực lực hai cá nhân đều không ra sao, hoặc chính là thực lực cách biệt cách xa.
Mãi đến tận cuộc tranh tài thứ hai mươi, mọi người mới tinh thần chấn động, kể cả Tần Tiêu cũng rất để ý kết quả thi đấu lần này.
Song phương cuộc tranh tài này, một phương là nhi tử Tướng quân, hai mươi chín tuổi, tu vi Luyện Cốt đỉnh cao, những năm qua người này trong chinh chiến lập công, thực lực cực mạnh.
Hơn nữa bản thân của hắn có hai Bảo khí, một cái trọng kiếm, một cái chiến giáp, thanh trọng kiếm này còn có Minh Văn của Minh Văn đại sư, lực chiến đấu không phải chuyện nhỏ.
Mà một phương thi đấu khác, là một chiến sĩ xuất thân bình dân, tên là Thiết Phong.
Thiên phú người này không tính xuất chúng, thế nhưng tu luyện khắc khổ khiến người ta líu lưỡi, hơn nữa ra chiến trường dũng mãnh không sợ chết, lúc nào cũng xung phong đi đầu.
Bây giờ chiến công hắn tích lũy, so với nhi tử của vị Tướng quân kia còn nhiều hơn, hiện tại, Thiết Phong cũng là Luyện Cốt đỉnh cao.
Hai chiến sĩ ở tuổi tác này, có tu vi như thế là phi thường hiếm thấy, đặc biệt bọn hắn đều trải qua chiến trường chém giết, ngày sau tiến vào Ngưng Mạch kỳ, độ khả thi rất lớn, tuyệt đối là trụ cột trong quân.
Nghe được trọng tài tuyên bố hai phe thi đấu, một tướng quân mặc ngân giáp, mặt lộ nụ cười vui mừng, lên sân khấu thi đấu là nhi tử của hắn.
– Ha ha, lão Lý, lần này con ngươi cho ngươi mặt mũi rất nhiều nhỉ.
Tần Tiêu cười nói, vị ngân giáp tướng quân này là bộ hạ cũ của hắn.
– Đại soái đừng cười ta, đứa con này của ta, từ nhỏ ngâm trong bồn thuốc, hiện tại cảnh giới chỉ bằng một tiểu tử bình dân, thực sự là không hăng hái.
Tuy rằng ngoài miệng Ngân giáp tướng quân nói như vậy, thế nhưng nụ cười trên mặt vẫn là không che giấu nổi, hiển nhiên đối với đứa con trai này cực kỳ thoả mãn.
– Ừm, Thiết Phong này có thể có thành tích bây giờ, quả thật không tệ, bất quá trận chiến hôm nay hắn rất khó thắng.
Tần Tiêu nói như vậy, là bởi vì công pháp và Bảo khí hai người chênh lệch.
Nhi tử của Ngân giáp tướng quân có hai Bảo khí, hơn nữa trải qua Minh Văn đại sư khắc họa, mà Thiết Phong này xuất thân bình dân, căn bản làm không có Bảo khí.
Loại chiến đấu này xem ra không công bình, thế nhưng xưa nay Thiên Vận quốc luận võ là như vậy.
Bảo khí được cho là một bộ phận thực lực của chiến sĩ, ở trên chiến trường, bởi vì Bảo khí chênh lệch, bị địch nhân giết chết, ngươi có thể đi lý luận nói không công bình hay không?
Quân đội không thể nào phân phối cho mỗi chiến sĩ một cái Bảo khí, như vậy Bảo khí của chiến sĩ phải tự mình chuẩn bị.
Lúc này gia thế liền trở thành một bộ phận thực lực của bản thân chiến sĩ, hơn nữa còn là một bộ phận tương đối trọng yếu.
Khi Thiết Phong lên đài, rút chiến đao sau lưng ra, Tần Tiêu nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, hắn nhìn Mộc Dịch bên cạnh nói:
– Mộc Dịch tiên sinh, tựa hồ chiến đao trong tay Thiết Phong này cũng là Bảo khí?
Mộc Dịch sờ sờ râu bạc trắng, gật đầu nói:
– Đúng là Bảo khí, bất quá là một phế phẩm.
– Ồ, phế phẩm?
Sau khi Mộc Dịch nói xong, Tần Tiêu cũng phát hiện chiến đao kia thiếu một góc, đúng là phế phẩm.
Mộc Dịch nói:
– Uy lực của Bảo khí phế phẩm, so sánh với Bảo khí hoàn chỉnh tự nhiên chênh lệch rất nhiều, hơn nữa Thiết Phong chỉ có một kiện, Lý Kỳ lại có hai cái, tu vi hai người tương đương, Thiết Phong tu luyện công pháp không bằng Lý Kỳ, trận chiến này Thiết Phong sẽ thua.
Tần Tiêu nói:
– Mặc dù thua, bất quá Thiết Phong này có thể lấy được một Bảo khí phế phẩm cũng rất không dễ, nếu trận chiến này hắn chống đỡ được hai mươi chiêu, có thể tuyển nhập Quân võ đường, trọng điểm bồi dưỡng.
– Hạnh hiên, trận chiến đấu này cháu nhìn cho kỹ, cháu cũng sắp tiến vào Luyện thể tầng năm, tuy cháu tu luyện là pháp quyết Luyện thể của nữ tử, thế nhưng Vạn pháp tương thông, nhìn bọn hắn chiến đấu, sẽ có trợ giúp.
Câu nói sau cùng của Tần Tiêu là nói cho Tần Hạnh Hiên, Tần Hạnh Hiên nhu thuận gật đầu nói:
– Vâng, gia gia.
Theo trọng tài ra lệnh một tiếng, chiến đấu bắt đầu, tên chiến sĩ tên Lý Kỳ kia vừa lên liền triển khai mãnh công, muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu.
Dù sao hắn chiếm ưu thế công pháp và Bảo khí, nếu như không thể sớm một chút chiến thắng, như vậy cũng không nói nỗi.