9000 lạng là khái niệm gì?
Tửu lâu trong nhà Lâm Minh cũng không trị giá 3000 lạng, nếu có thể mua lại tửu lâu kia, cha mẹ cũng không cần khổ cực như vậy.
Còn lại 6000 lạng, mình có thể dùng để mua đan dược tu luyện, cái gì Luyện Thể đan, Dịch Cân đan,… hoàn toàn có thể coi như kẹo đậu!
Về phần loại thuốc chữa thương như Huyết Nhân Sâm thì càng không cần phải nói, ăn một gốc vứt một gốc cũng dư dả.
Bởi vì đối với Lâm Minh mà nói, lại vẽ ra loại Minh Văn phù này cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Lâm Minh đè hưng phấn cùng kích động trong lòng xuống, nhìn Mộc Dịch nói:
– Cái kia đa tạ tiền bối.
Mộc Dịch tự nhiên nhìn thấu Lâm Minh mừng rỡ, hắn chỉ nghĩ Lâm Minh theo sư phụ hắn quen cảnh tháng ngày nghèo khó.
Hiện tại đột nhiên đi tới nơi phồn hoa đô thành, một thiếu niên mười lăm tuổi, thực sự rất khó chống cự đối với những nơi phồn hoa truỵ lạc này.
Mộc Dịch nói:
– Minh Văn phù của Lâm tiểu huynh đệ, nên được giá tiền này, mặt khác, không nên gọi ta tiền bối, ta họ kép Mộc Dịch, tên là Mộc Dịch Trác, ngươi gọi ta Mộc Dịch là được rồi.
– Chuyện này…
Lâm Minh thoáng do dự, tuy rằng không nhận ra lão giả này, thế nhưng chỉ nhìn Tần Hạnh Hiên đối với người này tôn kính cũng có thể suy đoán ra địa vị hắn siêu nhiên.
Bất quá Lâm Minh cũng không phải là người lập dị, nếu Mộc Dịch đã nói như vậy, hắn đơn giản gật đầu đáp ứng.
Mộc Dịch sang sảng nở nụ cười, nhìn Tần Hạnh Hiên nói:
– Hạnh Hiên, đi bảo Đại Minh Hiên bày một bàn rượu, ta muốn cùng Lâm tiểu huynh đệ cộng ẩm một phen.
Tần Hạnh Hiên nãy giờ vẫn trầm mặc, nàng cũng đang cẩn thận thưởng thức Lâm Minh nói tới đoạn giải thích liên quan tới Tiên Thiên kia, nghe Mộc Dịch nói như vậy, nàng vội đáp:
– Vâng, sư tôn.
Khi người Đại Minh Hiên nghe nói Mộc Dịch muốn mở tiệc mời Lâm Minh uống rượu, mỗi một người đều mặt lộ vẻ cổ quái, Mộc Dịch người nào?
Khách khanh trưởng lão của Phủ Nguyên soái, lão sư của Tần Hạnh Hiên, cũng là Thái tử Thái phó hiện nay, ngày sau Thái tử đăng cơ, Mộc Dịch chính là lão sư hoàng đế.
Hơn nữa Mộc Dịch này không chỉ tu vi sâu không lường được, đồng thời lại tinh thông Minh Văn Thuật, thiên văn địa lý cùng quái tượng bói toán, là một vị kỳ nhân, ngay cả đương kim hoàng thượng thấy cũng phải lễ kính ba phần.
Nhưng mà hắn lại mời Lâm Minh là một tiểu tử Giải cốt thủ ăn cơm, hơn nữa nhìn dáng vẻ hai người đi ra nhà bếp, quả thực như lấy ngang hàng luận giao, Lâm Minh này đến cùng lai lịch gì?
Bất quá nếu thật là lai lịch không nhỏ, làm sao đến mức đến Đại Minh Hiên làm một Giải cốt thủ?
Thường nói quân tử tránh xa nhà bếp, nhà bếp cùng việc đồ tể, từ trước đến giờ bị võ giả và người đọc sách xem thường.
Lâm Minh làm một Giải cốt thủ, tuy rằng tay nghề được bọn họ kính phục, nhưng dù sao cũng không giống người có địa vị a.
– Tiểu Lâm làm Giải cốt thủ trong phòng bếp đến cùng là lai lịch gì?
– Ta cũng không rõ ràng đây…
Hai nữ nhân phụ trách mang món ăn tới, sau khi đi ra không khỏi nói chuyện phiếm lên.
Hai người bọn họ đều là chuyên phục vụ ở phòng khách quý, tuổi khoảng đôi mươi, dung mạo xuất chúng, còn thông hiểu cầm kỳ thư họa.
Lúc đầu nhìn thấy Mộc Dịch và Tần Hạnh Hiên tiến vào Đại Minh Hiên đều đã đánh đủ tinh thần.
Dù sao loại quý khách này, một khi khen thưởng ít nhất cũng là mười lạng hoàng kim, tương đương với tiền công một tháng của hai người các nàng.
Nhưng mà các nàng lại không nghĩ rằng hai người kia là tìm đến Lâm Minh.
Món ăn trong tiệc rượu rất đơn giản, thế nhưng đều tinh xảo, rượu càng là Hoàng Long tửu một bình mấy trăm lạng hoàng kim.
Loại rượu này thông qua bí phương chế ra, trong đó gia nhập các loại dược liệu, võ giả uống vào chẳng những có thể loại trừ ám thương, hơn nữa còn có thể tăng tiến tu vi, cường thân kiện thể.
Nhưng mà công nghệ sản xuất phức tạp, sử dụng tài liệu trân quý, đừng nói Lâm Minh, dù là công tử thế gia cũng uống không nổi.
Bên trong tiệc rượu, Mộc Dịch muốn mời Lâm Minh đi phủ Nguyên soái ở, bất quá Lâm Minh cảm thấy ở phủ Nguyên soái mình luyện công bất tiện, vì phòng ngừa bị phát hiện đầu mối gì, vẫn là cự tuyệt.
Mộc Dịch đành phải thôi, cùng Lâm Minh như vậy chia tay, trước khi đi, hắn lưu lại 9000 lạng hoàng kim mua Minh Văn phù, còn có một tấm tử kim quý khách.
Thông qua tấm thẻ này, có thể ở tất cả cửa hàng của Hạ Hạc thương hội hưởng ưu đãi chín thành, mà hầu như hết thảy các đại cửa hàng trong Thiên Vận thành đều là sản nghiệp của Hạ Hạt thương hội.
Bắt được 9000 lạng hoàng kim này, nhìn thấy kim phiếu dày đặc trên tay, Lâm Minh hết sức kích động, cuối cùng cũng coi như hết khổ rồi!
9000 lạng hoàng kim, gởi về quê 3000 lạng, còn lại đem ra mua đan dược, sẽ ung dung đột phá Luyện thể tầng hai.
Nếu như đạt được đan dược trân quý, lại dựa vào Minh Văn Thuật đặc thù tăng cường hiệu quả đan dược, như vậy sau đó đột phá Ngưng Mạch kỳ cũng là chuyện dễ dàng.
Hắn nhất định sẽ ở võ đạo đi rất xa, nếu như nói trước đây Chu Viêm tựa như một toà núi lớn vắt ngang ở trước mặt Lâm Minh, hắn phải hao hết khí lực mới có thể vượt qua.
Như vậy hiện tại, Chu Viêm chỉ là một hòn đá kê chân trên võ đạo chi lộ của Lâm Minh, Lâm Minh chỉ cần giẫm nó đi chinh phục đỉnh cao càng cao hơn.
Tâm tình Lâm Minh thật tốt, dùng truyền âm phù báo cho Lâm Tiểu Đông:
– Đông tử, đi, hôm nay ta mời khách, mang ngươi đi mua đồ, gặp mặt ở cửa Bách Bảo Đường.
Lâm Tiểu Đông giúp Lâm Minh rất nhiều, phần nhân tình này chờ mình phú quý phải cố gắng trả lại, bây giờ có thể trả một phần tính một phần.
– Mua đồ?
Lâm Tiểu Đông nhìn thấy truyền âm phù trong lòng nói thầm, gia hoả này còn có tiền dùng truyền âm phù sao?
Lâm Tiểu Đông đi tới Bách Bảo Đường, Lâm Minh đã ở đó chờ:
– Minh ca, mua đồ vật gì, ba tấm Minh Văn phù còn lại kia của huynh, sẽ không cũng bán đi chứ?
Lâm Minh cười nói:
– Vận khí tốt, đều bán đi.