Tiểu thư tiếp đãi đương nhiên cho rằng Lâm Minh là đến mua tài liệu cho lão sư hắn:
– Cống hiến giá trị chính là ghi chép cống hiến của Minh Văn Sư đã làm với nghiệp đoàn Minh Văn Sư, tỷ như, hoàn thành một ít nhiệm vụ mà nghiệp đoàn Minh Văn Sư tuyên bố là có thể đạt được cống hiến giá trị…
– Ở nghiệp đoàn Minh Văn Sư trường kỳ đảm nhiệm chức vụ nào đó cũng có thể thu được giá trị cống hiến.
– Đương nhiên, giá trị cống hiến cũng có thể biếu tặng cùng giao dịch, có thể từ trên tay Minh Văn Sư khác thu được, cũng có không ít phương pháp thu được giá trị cống hiến.
– Ngươi có thể đi nhìn quy định của nghiệp đoàn Minh Văn Sư, nếu lão sư của ngươi có ý hướng gia nhập nghiệp đoàn Minh Văn Sư, vậy thì phi thường hoan nghênh.
Minh Văn Sư công hội là một tổ chức phân tán, thêm vào rất nhiều Minh Văn Sư đều là lão đầu cổ hủ, cửa lớn không ra cổng trong không bước.
Nếu như không thiết lập một ít chế độ loại hình giá trị cống hiến này, nghiệp đoàn Minh Văn Sư tồn tại sẽ rất yếu, phỏng chừng căn bản là không có mấy Minh Văn Sư gia nhập, dù là gia nhập, cũng sẽ rất ít đến bên trong nghiệp đoàn.
Lâm Minh nhìn về phía quy định của nghiệp đoàn Minh Văn Sư, chỉ cần gia nhập nghiệp đoàn Minh Văn Sư, ngay lập tức có thể thu được 100 điểm cống hiến.
Sau đó còn có các phương pháp thu được giá trị cống hiến, kể cả bán tài liệu trân quý cho nghiệp đoàn Minh Văn Sư cũng có thể thu được giá trị cống hiến.
– Sát, có tài liệu trân quý đương nhiên để cho mình dùng, còn bán cho nghiệp đoàn Minh Văn Sư.
Lâm Tiểu Đông khịt mũi coi thường.
Lâm Minh nói:
– Có chút tài liệu mình chưa dùng tới, giữ lại cũng vô dụng, không bằng bán đi đổi lấy vật mình hữu dụng.
– Những phương pháp thu được điểm cống hiến này đều không thích hợp ta, chỉ có con đường hoàn thành nhiệm vụ là có thể thử một chút.
Lâm Minh chuyển hướng nhìn vị tiểu thư tiếp đãi kia, hỏi:
– Tiểu thư, ở nơi đâu hoàn thành nhiệm vụ?
– Hoàn thành nhiệm vụ phải đi phòng khách nhiệm vụ, bất quá, phòng khách nhiệm vụ không có chứng thực Minh Văn Sư là không thể đi vào.
– Nếu như lão sư của ngươi có hứng thú, có thể tự mình sang đây nhìn xem, gia nhập nghiệp đoàn Minh Văn Sư, có rất nhiều phúc lợi.
Tiểu thư tiếp đãi rất nhiệt tình giới thiệu.
Lâm Minh suy nghĩ một chút, nói:
– nghiệp đoàn Minh Văn Sư của các ngươi có thể bảo mật thân phận hội viên hay không?
– Cái này đương nhiên là có, nếu như lão sư ngươi cần phương diện này, chúng ta bảo đảm bảo mật tất cả tư liệu.
– Ừm, tốt, như vậy đi, các ngươi kiểm tra thế nào, hiện tại có thể mang ta đi tham gia.
– Hả?
Tiểu thư tiếp đãi trợn to hai mắt.
Lâm Minh nhún vai, nói:
– Ta chính là Minh Văn Sư.
– Ngươi…
Tiểu thư tiếp đãi đánh giá Lâm Minh từ đầu đến chân một phen, há mồm hỏi:
– Xin hỏi, ngươi bao nhiêu tuổi…
– Mười lăm.
– Mười lăm tuổi? Ách…
Tiểu thư tiếp đãi nghe được số tuổi này có chút không nói gì.
Nàng đoán thiếu niên trước mắt này đại khái có một sư phụ Minh Văn Sư khá là lợi hại, hơn nữa cũng có thiên phú nhất định, lấy được không ít thành tích.
Nhưng mà mười lăm tuổi muốn trở thành Minh Văn Sư thực sự quá khoa trương, tám mươi năm qua, Thiên Vận quốc ghi lại cũng mới mười tám tuổi mà thôi.
Hiện tại có hi vọng phá kỷ lục này, cũng chỉ có Tần Hạnh Hiên phủ Nguyên soái và Uông Vũ Hàm của nghiệp đoàn Minh Văn Sư.
– Tiểu huynh đệ, lúc tham gia kiểm tra Minh Văn Sư phải tự mình chuẩn bị Bảo khí và tài liệu.
Tiểu thư tiếp đãi hảo tâm nhắc nhở, sau khi làm ra Minh Văn phù, chỉ có sử dụng mới có thể nhìn ra hiệu quả.
Như vậy, Minh Văn Sư sơ cấp làm ra Minh Văn phù, hiệu quả đều tương đối kém, Minh Văn lên Bảo khí chính là lãng phí cơ hội Minh Văn của Bảo khí.
Nghiệp đoàn Minh Văn Sư tuy giàu có, cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy, cho nên người kiểm tra cần tự mang Bảo khí và tài liệu.
Điều này cũng ngăn chặn một ít học đồ Minh Văn Sư gà mờ tới nơi này kiểm tra loạn, tiêu khiển hiệp hội Minh Văn Sư.
Dù sao một phần tài liệu Minh Văn cũng có giá trị không nhỏ.
– Ừm, ta biết, ta nghĩ các ngươi có chuẩn bị Bảo khí thí nghiệm đi, ta có thể bỏ tiền mua.
Lâm Minh nói xong, từ trong y phục rút ra vài tờ kim phiếu, toàn bộ là 1000 lạng.
Nhìn thấy Lâm Minh tiện tay rút ra nhiều kim phiếu như vậy, tiểu thư tiếp đãi có chút kinh ngạc.
Đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, rất nhiều con cháu thế gia đều không có Bảo khí.
Thấy Lâm Minh không giống đang nói đùa, tiểu thư tiếp đãi nói:
– Ngươi đã muốn kiên trì, như vậy đi theo ta.
Lâm Minh theo tiểu thư tiếp đãi đi vào bên trong nghiệp đoàn Minh Văn Sư.
Lâm Tiểu Đông cũng theo, nhìn thấy trên vách tường ven đường, phù văn đủ loại kiểu dáng phức tạp, Lâm Tiểu Đông hết sức hưng phấn.
Nghiệp đoàn Minh Văn Sư trang trí cũng không xa hoa, thế nhưng vô cùng rộng rãi đại khí, trên vách tường không có vật phẩm trang sức loại hình bích hoạ…
Toàn bộ là các loại phù văn phức tạp, mỗi cái phù văn đều là kim loại điêu khắc, cảm xúc mười phần, làm cho người ta có một cảm giác cổ lão thần bí.
– Chính là chỗ này.
Tiểu thư tiếp đãi đẩy một cánh cửa ra, làm một thủ thế mời.
Nơi này là một Minh Văn thất của nghiệp đoàn Minh Văn Sư, có thể sử dụng làm kiểm tra.
– Ừm, cám ơn nhiều.
Lâm Minh đi vào trong đó, Minh Văn thất này có mười trượng vuông, ở trung ương Minh Văn thất bày từng cái từng cái bệ đá Minh Văn màu xanh.
Trên đài đá đổ đầy tài liệu, lúc này ở trên một thạch đài, có một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi đang nhanh chóng hội ra một loạt phù văn xinh đẹp.
Mười ngón tay thon dài như ngọc, linh xảo nhảy lên, một đôi mắt đẹp trong veo như nước, nhìn chằm chằm từng cái từng cái phù văn không chớp mắt.