Trông thấy Hồng Nhi, Bất Hủ quân vương thở dài, vẻ mặt yêu thương và vô cùng cảm thán. Tuy Bất Hủ quân vương nhìn khuôn mặt nhỏ của Hồng Nhi nhưng ánh mắt như nhìn thấu năm tháng trăm ức năm dài dặc nhìn thấy hình dạng Hồng Nhi quá khứ.
– Ngươi tên là Hồng Nhi?
Hồng Nhi trợn to mắt tò mò nhìn Bất Hủ quân vương:
– A ừ.
Hồng Nhi cảm thấy nam nhân trước mắt hơi quen thuộc, người có mùi dễ ngửi như mùi trên người Lâm Minh.
– Hồng Nhi, cái tên rất đẹp.
Bất Hủ quân vương vuốt đầu nhỏ Hồng Nhi:
– Mấy năm nay khổ cho ngươi . . .
– A?
Hồng Nhi ngẩn ngơ, không biết Bất Hủ quân vương đang nói cái gì.
– Thúc thúc nói vậy là sao?
Bất Hủ quân vương cười hiền từ:
– Không có gì.
Bất Hủ quân vương lại vuốt đầu nhỏ Hồng Nhi, xoay lại nói với Lâm Minh:
– Hãy chăm sóc tốt cho nàng.
Lâm Minh trịnh trọng hứa hẹn:
– Ta sẽ.
Bất Hủ quân vương thở dài:
– Hồng Nhi ngày xưa là thế giới chi linh trong Vĩnh Sinh Chi Thạch.
Lâm Minh kinh ngạc kêu lên:
– Thế giới chi linh?
Cái gọi là thế giới chi linh thật ra là linh hồn một thế giới. Núi có hồn núi, biển có hồn biển, sao có hồn sao, vũ khí có khí linh.
Thế giới vạn vật trong cơ duyên tình cờ qua thời gian đằng đẳng có thể sinh ra linh tính, ví dụ Thương Thiên Cổ Ấn.
Bất Hủ quân vương từng dự đoán Hồn Đế là thế giới chi linh của mộ Ma Thần.
Hồn Đế xuất hiện với thân phận Minh, đoạt xá Hồn Đế, khống chế Hồng là có thể từ từ khống chế hai thế lực lớn nhất mộ Ma Thần, Minh Minh và Hồng Minh. Đám cường giả như Thánh Mỹ, Minh Đồng cũng bị Hồn Đế nắm chặt trong lòng bàn tay.
– Xem ra Hồng Nhi cũng chuyển thế, đánh mất ký ức. Trận chiến ngày xưa nàng cơ hồ hồn phi phách tán .
Bất Hủ quân vương nói nhẹ nhàng nhưng Lâm Minh tưởng tượng ra được trận chiến ấy kinh thiên động địa thế nào.
ma phương là thế, thẻ tím cũng vậy. Tiểu Ngư Nhi trải qua điều giống Hồng Nhi, có lẽ cũng bị tổn hại nặng trong địa chiến trăm ức năm trước.
Hiện tại Tiểu Ngư Nhi trở lại thẻ tím tức căn nguyên tử tinh, hy vọng nàng sẽ khỏe lại một chút.
Lâm Minh thầm cầu nguyện, hắn rất yêu thương hai cô bé vận mệnh giống nhau. Trong mắt Lâm Minh thì hai cô bé là sinh mệnh sống thật sự, không khác gì chủng tộc Tam Thập Tam Thiên.
Bất Hủ quân vương cầm ma phương nói với Thánh Mỹ:
– Hài tử, ngươi bước qua đây.
Thánh Mỹ không biết Bất Hủ quân vương muốn làm cái gì nhưng vẫn nghe lời đứng trước mặt gã.
Bất Hủ quân vương nói:
– Đừng chống cự.
Bất Hủ quân vương ấn nhẹ ma phương vào trán Thánh Mỹ. Ma phương to cỡ nắm tay nhanh chóng thu nhỏ, rất nhanh rút thành cỡ hạt cơm. Ma phương từ tim sen Hồng Liên Cửu Chuyển trên trán Thánh Mỹ thoáng chốc nhập vào trong.
Cảm giác của Lâm Minh luôn tỏa định Thánh Mỹ, hắn biết ma phương đã vào hồn hải.
Hồn hải là nơi vô cùng yếu ớt, quan trọng của võ giả. Hồn hải tan vỡ rất có thể thần hồn của võ giả sẽ bị tổn hại, thậm chí biến thành ngớ ngẩn.
ma phương là thần khí linh hồn, nó tiến vào hồn hải một người khi bộc phát ra lực lượng thì có thể nháy mắt nghiền nát hồn hải.
Nhưng vì tin tưởng Bất Hủ quân vương nên Lâm Minh không nói một lời, yên lặng chờ xem gã định làm gì.
Thời gian qua một nén nhang, Bất Hủ quân vương hết sức chăm chú, sắc mặt có chút trầm trọng, cực kỳ nghiêm túc, thậm chí hơi vất vả.
Lại qua một lát, ma phương bay ra. Khoảnh khắc đó Lâm Minh mơ hồ thấy một ấn ký căn nguyên thuộc về Thánh Mỹ lặng lẽ rơi vào ma phương.
– Tiền bối . . . Người . . .
Lâm Minh không biết Bất Hủ quân vương đang làm cái gì, dường như dùng ma phương khắc một tia linh hồn Thánh Mỹ. Lâm Minh không biết ý nghĩa Bất Hủ quân vương tốn công bỏ sức ra làm những điều này là gì.
Chưa xong, Bất Hủ quân vương lại điều khiển ma phương bay tới trán Lâm Minh, cũng chui vào hồn hải.
Bất Hủ quân vương hết sức chăm chú, để lại tia dấu ấn linh hồn thuộc về Lâm Minh rồi mới keoó ma phương ra.
Lâm Minh khó hiểu nhìn Bất Hủ quân vương.
– Lâm Minh, hôm nay ta kêu ngươi lấy Vĩnh Sinh Chi Thạch ra là muốn giữ Vĩnh Sinh Chi Thạch lại đây.
Bất Hủ quân vương thốt lời đừng nói Lâm Minh, Thánh Mỹ rất ngạc nhiên nhìn Bất Hủ quân vương, không hiểu tại sao gã nêu yêu cầu như vậy.
Hiện tại Vĩnh Sinh Chi Thạch mang đến tác dụng rất lớn cho Lâm Minh.
Thực lực của Lâm Minh đã tới tầng đỉnh cao nhất vũ trụ, mai sau có không gian trưởng thành rất lớn.
Nếu có thêm ma phương trợ giúp thì nắm chắc đốiphỏ Hồn Đế sẽ lớn thêm mấy phần.
– Tiền bối, có thể cho ta biết lý do không?
Lâm Minh rất kính trọng Bất Hủ quân vương.
Không nói đến Bất Hủ quân vương là trưởng bối của hắn, còn lập chiến công hiển hách, chết trận vì chủng tộc Tam Thập Tam Thiên trong trăm ức năm trước.
Chỉ tính pháp tắc Thánh Điển giúp đỡ Lâm Minh thoát khỏi vực thẳm đời người, Hắc Ám tế điển ngàn năm qua khiến hắn hoàn thành tích lũy cuối cùng, một hơi đột phá Chân Thần. Lâm Minh rất mang ơn Bất Hủ quân vương.
Ân tình này hình dung bằng từ nặng như ní cũng không đủ.
Bất Hủ quân vương nói:
– Khi ngươi đối diện Hồn Đế thì ma phương là vũ khí đắc lực, nhưng đến cảnh giới vượt qua Chân Thần thì nó không thể phát huy công hiệu.
Lúc trước cảnh giới Lâm Minh rất thấp, ma phương ra một cái là đi đâu đều vô địch, linh hồn cường đại tới mấy cũng yếu ớt như giấy trước ma phương.
Nhưng vượt qua Chân Thần lại khác. Bởi vcì cảnh giới này có thể sáng thế diệt thế, bản thân đã đứng ở tầng ngang ngửa đại vũ trụ.
Không nói hiện tại, trăm ức năm trước khi Bất Hủ quân vương có được ma phương, chủ nhân Tu La lộ có được thẻ tím cũng chỉ tổn hại nặng Hồn Đế, không thể giết chết gã.
Tự đó thấy được sự đáng sợ của vượt qua cảnh giới Chân Thần đáng sợ.
Bất Hủ quân vương tiếp tục nói:
– Tác dụng của Vĩnh Sinh Chi Thạch đa phần thể hiện vào mặt phụ trợ, nó không phải vũ khí chuyên môn. Ta giữ lại nó vì hơn một ngàn năm các ngươi tu luyện, ta và Ma Chủ đã bàn bạc. Có lẽ . . . Chúng ta có cách khiến lão già kia không dễ dàng hoàn toàn khống chế tất cả lực lượng Đế Cốt Hải.
– Cái này cần mượn lực lượng ma phương.
Lâm Minh ngần ngừ:
– Nhưng mà . . .
Lâm Minh sợ ma phương bị Hồn Đế cướp đi, tuy nhiên ngẫm lại với kinh nghiệm của Bất Hủ quân vương sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Nếu kế hoạch của bọn họ không thể tạo thành ảnh hưởng gì cho Hồn Đế ngược lại tặng báu vật thì Bất Hủ quân vương đã không thực hiện.
Bất Hủ quân vương thản nhiên nói:
– Ta chỉ mượn, trong Vĩnh Sinh Chi Thạch đã khắc ấn ký căn nguyên của các ngươi, tương lai ta có cách để nó trở về tay ngươi.
Lâm Minh có linh cảm không may.
Bất Hủ quân vương, Ma Chủ hợp sức chống lại Hồn Đế sẽ có kết quả gì?
Có khi nào bọn họ hứng chịu sự trả thù tàn nhẫn của Hồn Đế không?
Lâm Minh cảm giác với thủ đoạn, hiểu biết linh hồn của Hồn Đế e rằng có tới ngàn cách hành hạ linh hồn đau đớn còn hơn kiểu rút hồn, luyện tủy.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh có chút lo lắng hỏi:
– Tiền bối thật sự có thể đối kháng Hồn Đế?
Trong ấn tượng của Lâm Minh thi Hồn Đế quá mạnh, Bất Hủ quân vương chỉ là một lũ tàn hồn, thêm vào Ma Chủ không lợi hại hơn được bao nhiêu, bọn họ làm gì được Hồn Đế?
Bất Hủ quân vương cười nói:
– Không làm thì sao mà biết?
Bất Hủ quân vương không giải thích rõ mình sẽ làm cái gì.
– Ta tĩnh tu tại đây một thời gian, sau đó các ngươi cứ tùy ý đi.
Lâm Minh do dự một chút, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu. Lâm Minh nhìn chăm chú ma phương một cái, để lại nó.
Cả đời Lâm Minh từ lúc mười năm tuổi có được ma phương thì lần đầu tiên để nó rời xa mình.
Lâm Minh làm như vậy vì tin tưởng Bất Hủ quân vương tuyệt đối.