*Rầm rầm*
– Hồn ca, dậy đi!
Đứng bên ngoài, Tô Hân Nhi không ngừng đập cửa gọi hắn dậy. Hôm qua uống say quá, đến bây giờ vẫn chưa dậy nổi. Mà hôm nay lại là ngày khai mạc đại hội, nếu không tới thì sẽ bị loại. Thấy Tinh Hồn mãi không xuất hiện, nên nàng mới lập tức chạy đến phòng của hắn.
Nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì. Nàng liền lập tức, dùng sức đẩy mạnh cửa. Mặt hầm hầm bước vào. Đôi mắt nhìn một vòng, liền thấy ngay Tinh Hồn đang nằm thẳng cẳng, khuôn mặt đang ngủ trông rất là ngon lành.
Nàng liền hừ một cái:
– Giờ này còn ngủ được.
Liền ngay lập tức, nàng chạy tới thượng cẳng tay, hạ cẳng chân. Cầm lấy một cái gối bông liên tục đập vào người hắn. Miệng không ngừng quát.
Đang ngủ ngon mà bị người khác kêu réo, lại còn đánh vào người nữa chứ. Hắn ôm đầu, ngồi phắt dậy. Giọng điệu đầy ý tứ tức giận, định đánh cho cái tên trời đánh kia một cái. Thế nhưng vừa ngước nhìn lên, thì thấy một nữ tử vô cùng xinh đẹp, nhưng khuôn mặt thì đầy nộ hỏa. Cơn giận trong người lập tức bay đi đâu mất, miệng không ngừng van xin:
– Ta dậy rồi, làm ơn đừng đánh nữa. Có án mạng đấy!
– Ta đánh cho chết huynh luôn. Hôm nay là ngày đầu tiên của đại hội mà giờ này còn ngủ ở đây, trên người đầy mùi rượu nữa chứ. – Nàng không ngừng khiển trách hắn.
– Ta xin lỗi mà. Làm ơn tha cho ta đi. Hân Nhi xinh đẹp, Hân Nhi dễ thương. Giận dễ nổi mụn lắm.
Nàng liền dừng tay lại. Khuôn mặt có đỏ hồng lên một chút. Tinh Hồn tưởng nàng đã buông tha, liền thở phào. Thế nhưng hắn vừa quay mặt qua thì ăn ngay cái gối vào mặt. Lúc đó tưởng chừng như thiên địa đảo lộn. Còn nàng thì quát một tiếng:
– Lập tức thay đồ, rồi ra nhanh. Muội ở ngoài chờ. Cho huynh nửa khắc để chuẩn bị.
Sau đó nàng liền quay lưng bước ra ngoài. Nếu để ý khuôn mặt nàng, thì thấy đôi môi hồng nở ra một nụ cười đắc ý, lại có chút bướng bỉnh. Một nụ cười thật đẹp, cõ thể đốn ngã biết bao con tim của nam nhân. Một nụ cười rất vui tươi, hạnh phúc.
Đóng sầm cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại Tinh Hồn với một đống ngổn ngang. Hắn ngồi dậy, thời dài một tiếng. Trong lòng thầm nghĩ: “Nữ nhân quả là đáng sợ”. Thế rồi hắn dùng thần thức, loáng cái đã biến mất khỏi phòng, giống như một bóng ma vậy. Chỉ ngay sau đó hai phút (cái này không biết dùng cái gì để đo, dùng tạm đo lường thời gian hiện đại vậy ^^), Tinh Hồn lại hiện ra.
Bước ra khỏi phòng, Tô Hân Nhi quay lại nhìn hắn. Đôi mắt của nàng chợt trở nên bất thần. Nam tử đứng trước mặt nàng, đang mặc một bộ y phục trắng xanh rất thư sinh, mái tóc đen dài, khẽ lay động trong gió. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt tinh anh, mũi cao, môi mỏng, thật đúng là một mỹ nam tuyệt mỹ. Làn da lại trắng mịn như ngọc, cho dù là nữ nhân cũng phải muôn phần ghen tỵ.
Tinh Hồn khẽ mỉm cười, ôn nhu nói:
– Thế nào, ta đẹp trai quá chăng. Ài đẹp trai quá cũng khổ!
Nàng như bừng tỉnh khỏi mộng đẹp, trêu ghẹo hắn:
– Huynh mà là nử tử thì muội cũng muốn rước huynh về. Lần trước để huynh giả nữ trang quả nhiên là sáng suốt. Hi hi…
Nàng nhắc lại sự việc lần trước, không khỏi khiến Tinh Hồn xấu hổ. Nử cải nam trang thì còn nghe được, nhưng nam cải nử trang thì quả là… Ài, dùng khá là nhiều phụ kiện đó. Hắn cười khổ một tiếng, sau đó nói:
– Đi thôi, sắp đến giờ rồi!
Nàng gật đầu một cái, sau đó cùng hắn đi đến quảng trường Vạn Bảo tông.
……
Tô Hân Nhi sớm đã báo danh cho Tinh Hồn. Hắn lập tức đi vào quảng trường, còn nàng thì đi đến chỗ ghế khách mời. Tô gia dù sao cũng là một đại gia tộc trong kinh thành, Vạn Bảo tông làm sao có thể thất kính được. Kế bên nàng là Sở gia Sở Hóa Long, Sở Tiểu Linh, Sở Minh và Sở Tiểu Điệp. Còn có một số quý tộc trong thành nữa, phía bên đối diện cũng có nhiều người. Đều là các trưởng lão của môn phái khác đến để cho đệ tử tham gia, còn họ thì ngồi trên quan sát.
Về phần Sở Tiểu Điệp, trông nàng khá là tiều tụy. Đôi mắt đỏ hoe. Hẳn là đêm qua nàng đã khóc rất nhiều. Sở Tiểu Linh liền hỏi han:
– Tiểu Điệp, muội làm sao thế?
– Muội không sao. – Nàng nhẹ nhàng trả lời. Đôi môi gượng cười, nhưng cũng không có giấu được sự mệt mỏi.
Sở Tiểu Linh cũng không hỏi han gì thêm. Hai năm trở lại đây, Tiểu Điệp trở nên âm trầm. Lúc nhỏ rất là hoạt bát, láu lỉnh. Không biết tại sao bây giờ lại trở nên như vậy. Nàng đã nhiều lần hỏi, nhưng Tiểu Điệp liền đánh trống lãng lái qua chủ đề khác. Biết Tiểu Điệp không muốn nói, nên nàng cũng đành bỏ qua.
Mấy ngày nay, Tiểu Điệp càng trở nên lạ lùng. Giác quan của nữ nhân cực kỳ nhạy bén. Qua ánh mắt của Tiểu Điệp, cứ mỗi lần gặp vị đồng môn Tinh Hồn kia là trở nên thấp thỏm. Người khác không biết, nhưng nàng thì rất là để ý. Trong lòng không khỏi nghi vấn, chẳng lẽ Tiểu Điệp thích nam tử kia. Chắc chắn là như vậy rồi. Thiếu niên Tinh Hồn kia tuổi trẻ tài cao, thiên tài đệ nhất trong quý mới của thần điện, lại tuấn tú nho nhã, trước đây từng cứu Tiểu Điệp một lần. Đối với nữ nhân thì đúng là nam thần ở trong lòng. Nhưng dường như, thiếu niên Tinh Hồn kia không có cảm tình với Tiểu Điệp. Nói đúng hơn là không có cảm tình đối với Sở gia. Có lẽ vì thế mà Tiểu Điệp mới trở nên buồn bã như vậy. Nàng cũng đành thở dài một tiếng. Nàng thầm quyết định trong lòng, nhất định phải nhờ Sở Hóa Long nói chuyện với Tinh Hồn về chuyện của Tiểu Điệp để xem ý hắn ra sao. Còn nếu không được thì đành phải khuyên nhủ Tiểu Điệp buông bỏ.
Trên quảng trường, đặt khoảng năm cái lô đỉnh, phẩm chất khoảng Huyền giai sơ cấp. Ngay sau đó, năm trăm thí sinh bước vào quảng trường, đi đến lô đỉnh của mình. Tinh Hồn được xếp ở lô đỉnh số hai mốt.
Tinh Hồn thần thức nhìn quanh một vòng. Trong năm trăm người, ngoại trừ hắn ra thì đa số là Luyện dược sư nhất phẩm và nhị phẩm, tam phẩm có khoảng bốn người. Theo như đánh giá sơ bộ của Tinh Hồn, bốn người này có lẽ sẽ đứng ở vị trí hàng đầu. Mặc dù bọn họ chỉ là Luyện dược sư tam phẩm sơ giai, nhưng địa vị hẳn là không nhỏ. Danh vọng của Luyện dược sư, ở bất kỳ đâu cũng được kính ngưỡng. Từ nhị phẩm trở lên, đều được các đại gia tộc, môn phái hoan nghênh mời đến rồi. Địa vị của Luyện dược sư tam phẩm còn cao hơn gấp mấy lần.
Sau khi ổn định vị trí, từ phía trên quảng trường, một nam tử áo trắng xuất hiện. Nam tử đó chính là Triệu Thiết Phong, thiếu môn chủ Vạn Bảo tông. Hăn chấp tay nói:
– Cảm ơn các vị bằng hữu nể mặt Vạn bảo tông, đến tham dự đại hội luyện dược lần này. Tại hạ là Triệu Thiết Phong, thay mặt phụ thân chủ trì đại hội lần này.
– Xin giới thiệu với với các vị, nam tử anh tuấn kia là Sở gia Sở Hóa Long công tử cùng với các vị huynh muội đến tham dự đại hội lần này. – Triệu Thiết Phong đưa tay về phía đám người của Sở gia.
Sở Hóa Long liền đứng dậy, vẫy tay chào mọi người. Lúc đó, quảng trường ồn ào lên. Đặc biệt là các vị nử tử khi thấy Sở Hóa Long, liền trở nên hưng phấn. Sở gia là gia tộc chỉ dưới quyền của Thiên Phong quốc thôi, bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ, nể phục. Lần này Sở gia đến góp mặt, danh tiếng của Vạn Bảo tông sau này sẽ giống như diều gặp gió.
Sau đó lần lượt giới thiệu đến Tô Hân Nhi, Thanh Dương môn, Bách Nhật môn, Linh Cảnh tông… Đều là các thế lực có tiếng trên Thiên Lam đại lục. Vạn Bảo tông lần này đúng là chịu đầu tư. Chắc hẳn phần thưởng lần này không giống như những gì đã tiết lộ, hẳn là còn nhiều thứ chưa nói.
Triệu Bảng Phong tiếp tục giới thiệu:
– Xin giới thiệu với các vị, các ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quán quân lần này. Xin giới thiệu, một thiếu niên thiên tài hiếm có trong lịch sử Thiên Phong quốc, một luyện dược sư tứ phẩm sơ giai, ái đồ của Đan thần Tư Mã Thương: Phương Lan Sinh công tử.
Cả quảng trường như muốn vỡ ra. Cả Thiên Lam đại lục, không ai là không biết đến Đan thần Tư Mã Thương. Người này chính là Cửu phẩm luyện dược sư, được chính hoàng đế Thiên Phong quốc ban cho danh hiệu Đan thần, hội trưởng của công hội Luyện dược sư của đế quốc. Bất kỳ ai cũng mong muốn có được một viên thần đan mà vị Luyện dược sư trong truyền thuyết này. Một viên đan dược mà ông ấy luyện chế ra, giá ít nhất cũng không dưới một trăm vạn kim tệ.
Vị Phương Lan Sinh này chính là ái đồ của Đan thần, tương lai sau như được trải thảm đỏ, không ngừng được thăng tiến. Bởi thế, không ít người ngưỡng mộ sự may mắn của hắn khi được Đan thần thu nhận làm đệ tử.