Long Thiếu Hoàng méo mặt cười khổ, kế đó thì đi tới cẩn thận kéo Long Phi Tuyết ra.
Long Ngọc Huyền bỗng hỏi:
– Sư tôn, ba ngày nữa Thần Địa mở ra, người có dự định gì không?
Nhớ lại lúc trước khi Phong Thần Chiến bắt đầu, Tinh Hồn lệnh cho đám bọn chúng phải giành thứ hạng cao tại Phong Thần Chiến để tham gia lịch lãm Thần Địa. Đám bọn chúng tất cả đều thuận lợi thông qua, chỉ đợi ba ngày nữa Thần Địa mở ra mà thôi.
Thần Địa rất quan trọng, ngay cả Tinh Hồn cũng nhận thức được điều này, bởi vì Thần Địa có mối quan hệ mật thiết với Thập Phương Linh Bảo. Không biết chừng, kiện Thập Phương Linh Bảo cuối cùng – Khấp Huyết Thương rất có thể đang nằm ở trong đó. Mà hắn thì lại không có tư cách tiến vào Thần Địa, bởi vì hắn không tham dự Phong Thần Chiến.
Có một số chuyện, Long Ngọc Huyền không biết ẩn tình, nhưng hắn chắc chắn sư phụ của mình rất quan tâm đến chuyến đi Thần Địa này. Thế nên Long Ngọc Huyền mới nghi hoặc như vậy.
– Vi sư tự có cách, đến lúc đó các ngươi sẽ tự khắc biết.
Nói xong, Tinh Hồn lại lấy ra từ trong tay áo mười chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn có màu đen, hình dạng vô cùng đơn giản, nhìn chẳng khác gì hàng trang sức mà phàm nhân buôn bán cả. Chỉ là nếu để ý cẩn thận thì sẽ nhận ra bên trong chiếc nhẫn có một dòng chú văn.
Chú văn này rất nhỏ, lại phát ra phù quang màu tím, cũng không hề có một tia linh khí nào. Tinh Hồn ném qua cho từng tên đệ tử một, sau đó giải thích:
– Mười chiếc nhẫn này có tác dụng câu thông cảm ứng với nhau. Thần Địa là một nơi rất hung hiểm, nơi đâu cũng tồn tại nguy hiểm trí mạng. Cách tốt nhất chính là phải tổ đội với nhau, có như vậy mới giảm thiểu hung hiểm được. Sau khi tiến vào Thần Địa thì đeo chiếc nhẫn này vào, trong phạm vi mười dặm thì sẽ bắt được sóng cảm ứng.
– Tác dụng cảm ứng của nó chỉ kéo dài trong vòng bảy ngày, vậy nên việc đầu tiên sau khi tiến vào Thần Địa là phải tìm được nhau càng sớm càng tốt.
Đám Long Uyên cầm chiếc nhẫn trên tay, nhẹ nhàng vút ve rồi sau đó lưu giữ cẩn thận.
– Bây giờ vi sư đi đây, ba ngày nữa gặp lại.
Căn dặn xong, Tinh Hồn chuyển người lại, giống như một cơn gió thổi đến, cánh cửa mở ra rồi đóng sầm lại, bóng dang Tinh Hồn không còn thấy đâu nữa.
Trong gian phòng còn lại mười người bọn chúng, ai nấy trầm lặng không nói gì, không gian tịch mịch đến lạ thường. Có lẽ là do lo lắng đến vấn đề Thần Địa kia. Im lặng một lúc, sau đó người nào người nấy tự tìm cho mình một nơi yên tĩnh, ngồi bệch xuống đất, tiến nhập vào trạng thái không minh để củng cố tu vi, chuẩn bị thật tốt cho ba ngày tới.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ **********
Rất nhanh, ba ngày đã trôi qua.
Lúc tám giờ sáng, bốn trăm cường giả đạt tư cách lịch lãm Thần Địa toàn bộ tập trung tại đại đấu trường. Dưới ánh nắng chói chang, mỗi người đều lộ ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, không ai chịu thua kém ai.
Bỗng trên trời xuất hiện mấy chục đạo linh quang. Khi linh quang dừng lại thì mới phát hiện ra đó là cao tầng Vô Thượng Thiên Cung tiến đến. Đứng chính giữa mấy chục người đó là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, người vận bạch y, mái tóc đen được bó lại gọn gàng, hai hàng chân mày như hai ngọn núi lớn, ánh mắt sáng lấp lánh như ánh sao trên trời, khuôn mặt chữ điền không giận tự uy. Cả người toát lên một cỗ khí tức bá đạo, giống như một lưỡi kiếm chuẩn bị rút khỏi vỏ vậy.
Người này chính là đệ nhất cường giả nhân loại, đồng thời cũng là người đứng đầu Vô Thượng Thiên Cung – Kiếm Thánh. Đi cùng với y, nổi bật là bốn người đứng gần kề hai bên trái phải. Ba trung niên nam tử bao gồm Đoàn Lôi, Thiên Vũ Thánh Vương và Huyền Long lão tổ. Người còn lại là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, đứng giữa một đám đàn ông vô cùng nổi bật. Trên người nàng toát lên một loại khí tức lạnh lẽo thánh khiết, tựa như một đóa tuyết liên tuyệt đẹp nằm trên ngọn núi băng vậy.
Nữ tử này chính là Thánh Tước Yêu Hoàng, thực lực không kém cạnh Kiếm Thánh bao nhiêu cả.
Kiếm Thánh nhìn xuống đại đấu trường bên dưới, đôi mục nhãn nhìn từng gương mặt một, chỉ dừng lại ở kẻ có khuôn mặt mi thanh mục tú đầy quen thuộc, chính là đệ tử của y – Tàng Thiên Ca.
Đệ tử của mình đoạt vị trí quán quân, bất kỳ một người sư phụ nào cũng nở mày nở mặt cả. Ngay cả Kiếm Thánh cũng như vậy. Tuy gương mặt vẫn điềm tĩnh, uy nghiêm như trước, thế nhưng có thể nhìn thấy được trong đôi mắt sáng ngời kia ẩn chứa một niềm vui cùng với sự tự hào.
Có lẽ Tàng Thiên Ca cũng nhận ra được sự vui sướng của sư phụ mình, hắn mỉm cười đáp lại.
Kiếm Thánh nhanh chóng xộc lại tinh thần, giọng nói nghiêm nghị trang trọng vang lên khắp mọi nơi trên đại đấu trường, ai cũng có thể nghe rõ mồn một:
– Trước hết xin được chúc mừng những người đứng ở đây, trên đại đấu trường đã ghi tên mình trên Phong Thần Bảng, một cái vinh dự mà không phải ai cũng đạt được.
Khắp đại đấu trường, tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay.
Cảm thụ được cái vinh dự được người khác công nhận, đồng thời còn được lưu danh sau này, ai nấy đều vui sướng tận hưởng.
Kiếm Thánh lại nói tiếp:
– Chuyện thứ hai bản tọa muốn nói đến chính là Thần Địa.
Vừa nhắc đến hai chữ Thần Địa, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng. Nhất là bốn trăm người đang đứng trên đại đấu trường kia, ánh mắt chú tâm hướng về phía Kiếm Thánh, bất cứ một câu nói của y vào lúc này, bọn chúng đều ghi nhớ trong lòng.
Dù sao, mục đích cuối cùng của bốn trăm người này vẫn là Thần Địa. Nghe nói lần Thần Địa mở ra gần đây nhất, Kiếm Thánh, Thánh Tước Yêu Hoàng, Đoàn Lôi, Huyền Long lão tổ… đã tiến vào Thần Địa. Trong số đó, Kiếm Thánh và Thánh Tước Yêu Hoàng đoạt được thượng cổ truyền thừa, nhờ vậy mới trở thành nhân vật đệ nhất thiên hạ như hiện tại.
Thêm một nhân vật khác nữa chính là Thiên Vũ Thánh Vương. Tuy rằng không đạt được truyền thừa thượng cổ như Kiếm Thánh, Thánh Tước Yêu Hoàng, thế nhưng lại may mắn tầm bảo được một cái trận bàn. Nhờ cái trận bàn đó mà Thiên Vũ Thánh Vương mới được xưng tụng trở thành đệ nhất trận đạo sư nhân loại. Những nhân vật khác, tỷ như Huyền Long lão tổ, phó cung chủ Đoàn Lôi, tuy rằng không gặp kỳ ngộ, thế nhưng sau khi trở ra khỏi Thần Địa thì thực lực đã tăng vượt bật.
Bởi vì như vậy, thế nên bọn họ rất háo hức, mong chờ có thể tiến vào Thần Địa càng nhanh càng tốt.
Biết bọn họ mang tâm trạng đó, trước đây chính bản thân cũng từng trải nghiệm qua, Kiếm Thánh rất tinh tường điểm này. Nhưng Thần Địa là một nơi tràn ngập nguy cơ sinh tử, bất kỳ lúc nào lơ là mất cảnh giác là liền mất mạng như chơi. Nhớ lại chuyến đi Thần Địa đó, có gần một phần ba người gặp tử nạn, tổn thất vô cùng lớn, làm ảnh hưởng đến Ma Tộc Chi Chiến năm năm sau đó. Cũng may nhờ có Thiên Vũ Thánh Vương dựa vào thượng cổ trận bàn, bọn họ mới lật ngược được tình thế. Nếu không, có lẽ hiện tại thiên hạ đã là của Ma tộc rồi.
Kiếm Thánh nghiêm giọng, lập tức nhắc nhở:
– Thần Địa quả thực tồn tại rất nhiều kỳ ngộ, nhưng bao giờ kỳ ngộ cũng đi cùng với sự hung hiểm cả. Là một võ giả, các ngươi phải nhận thức được điểm này. Nhưng bản tọa vẫn muốn nhắc nhở, trước khi tầm bảo nơi nào tại Thần Địa thì cần phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Ma Tộc Chi Chiến sắp đến gần, bất kỳ người nào tại đây tử nạn đều sẽ khiến cho lực lượng nhân loại suy giảm. Các ngươi phải khắc cốt ghi tâm điều này. Bảo vật quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Dù đoạt được bảo vật đi nữa, không có mạng thì đoạt được cũng chẳng có tác dụng gì.
Ban đầu còn háo hức, thế nhưng bị Kiếm Thánh nhắc nhở, tựa như vừa bị dội một gáo nước lạnh vậy. Nếu cứ mang cái tâm trạng đó tiến vào Thần Địa, có lẽ sẽ chẳng có bao nhiêu người còn mạng trở ra. Ai nấy đều trở nên trịnh trọng cảnh giác, đẩy tinh thần lên cực độ.